Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 65




Edit: Namiki

Phùng gia hành động rất nhanh. Mới vào đầu tháng ba, cỏ trong sân vừa chớm nhú mầm xanh, người người vừa trút bỏ chiếc áo bông dày nhất, Phùng mẫu đã dẫn bà mối tới, thương lượng việc đi qua thăm nhà*, sau đó trải qua các bước tiếp theo, chính thức định hôn. Theo lời bà, hai hài tử cũng không tính là nhỏ, huống hồ đều rất xuất sắc, canh thiếp đã đổi rồi, không bằng bắt đầu thực hiện các lễ tiết xong xuôi, cuối cùng chỉ cần đón dâu, như vậy sẽ không luống cuống tay chân.

*访亲: việc đi qua xem xét nhà cửa, nơi ở của nhà trai (theo như pgs pts Gió của nhà Vườn đã cố vấn =))))

Đối với việc đi qua thăm nhà, Tôn mẫu không có ý kiến, những lễ nghi này kiểu gì chẳng phải làm, sớm chút muộn chút cũng không sao. Thế nhưng có một chuyện cực kỳ đau đầu, chính là chọn người đi qua thăm nhà. Theo lý thuyết, người được chọn có thể là mợ, cô hay thím của hài tử, nhưng Tôn gia chạy nạn đến đây, những thân thích này còn không biết đang ở nơi nào. Tôn mẫu rất băn khoăn, nếu như không có một ai đi qua, không mất mặt thì cũng làm trò cười cho người khác.

Bởi vì chuyện này cũng không có gì hay mà giấu giếm, Tôn mẫu nói thẳng với Phùng mẫu: “Hoàn cảnh nhà tôi bà cũng biết đấy, ở đây không có thân thích, chuyện chọn được người đi thăm nhà lần này cần bàn bạc kỹ. Mợ, thím thì thông có cách nào thông báo rồi, tôi nghĩ, thế nào cũng phải tập hợp đủ nhân số, tuy không phải chí thân, nhưng cũng phải có người giữ thể diện. Không thể quá khó coi.” Tìm mấy người có quan hệ tốt đi một chuyến là được.

“Phải đấy, nếu thân thích của hài tử không ở, như vậy thì chọn bạn bè thân thiết là được. Thế nào cũng phải tập hợp đủ nhân số, nhìn cũng thể diện.” Phùng mẫu cười tán thành, quay đầu nói với bà mối: “Việc này phải làm phiền bà, hai ngày nữa xác định nhân số xong bà qua nhà nói cho tôi một tiếng, để còn tiện sắp xếp chỗ ngồi.” Từ xưa tới nay, chỗ ngồi này rất là quan trọng, nếu như sắp xếp không tốt, mọi người mất hứng không nói, mặt mũi chủ nhà cũng bị mất.

Bà mối họ Vương, ngoài bốn mươi tuổi, miệng dẻo biết ăn nói: “Xem Phùng nương tử gì, đâu có gì mà phiền với không phiền, đây chính là cần câu cơm của tôi! Đi nhiều một chút, đến lúc đó tới cửa uống nhiều thêm một chén trà là được rồi.” Đối với Tôn mẫu nói: “Bà thấy sáng ngày mốt được không, hay là lùi lại lâu hơn?”

Tôn mẫu gật đầu: “Không cần lùi lại, hai ngày là được rồi, sáng sớm ngày mốt bà qua đây, tôi nhất định sẽ đưa danh sách cho bà.” Trong lòng bà lúc này đã chọn được người, chỉ cần đi xác định xem ngày đó bọn họ có bận hay không là xong việc.

Uống cạn ly trà, lại hàn huyên thêm vài câu xong, Phùng mẫu cũng rời đi. Bà còn phải đi về, cùng chị dâu dọn dẹp nhà cửa. Chìa khóa nhà vốn ở trong tay Phùng đại bá, mấy năm qua lão ta cũng để không ít đồ ở đó. Mấy hôm trước Phùng mẫu dựa vào lý do muốn mời khách đãi khách, mời tộc trưởng, đã lấy được chìa khóa vào tay, gian nhà này những năm nay đều sửa sang tu bổ, hơn nữa phòng ốc được xây bằng gạch xanh, quét sạch một lát là được rồi.

Mà Tôn mẫu thì lạ đi tới Ngô gia, bà muốn mời Ngô mẫu đi qua thăm nhà giúp, còn có nương tử của lý chính, ở trong thôn bà và hai người này giao hảo, ngoại trừ bọn họ đúng là không chọn được người phù hợp. Hai người này nghe Tôn mẫu thỉnh cầu liền đồng ý ngay tắp lự, cười nói đùa đi theo được ăn ngon.

Kỳ thực bữa cơm này cũng không phải ăn không, thời điểm hôn lễ các bà sẽ phải thêm trang cho tân nương. Nếu không phải tiêu pha món tiền này, việc chọn người sẽ dễ hơn nhiều. Còn Tôn mẫu tìm các bà, cũng không phải chiếm lợi của người ta, mà là bởi vì trong nhà Ngô mẫu và nương tử lý chính còn có con gái chưa thành hôn, đến lúc đó sẽ có cơ hội trả lại ân tình cho bọn họ.

Như vậy cộng cả bản thân Tôn mẫu và bà mối là có bốn người, Tôn mẫu nghĩ tìm được thêm hai người nữa thì tốt, sáu người đi, số 6 là số may mắn. Ở thôn này không còn ai thân thiết với bà như Ngô mẫu và nương tử lý chính nữa, nếu tùy tiện mời người, người ta sẽ không cho rằng mình coi họ bằng hữu, trái hại họ sẽ tưởng rằng mình muốn vớt chỗ tốt từ phía họ nữa đấy.

Kỳ thực trong lòng Tôn mẫu còn có hai nhân tuyển, cố gắng thuyết phục hẳn là có thể thành, đây chính là Chu nãi nãi và con gái của bà. Thế nhưng phải nghĩ cách mở miệng thế nào để không đến nỗi hiểu lầm, ồn ào không thoải mái. Tôn mẫu nghĩ, có phải trước tiên cần phải hứa hẹn trước, lúc thêm trang bản thân bà tự bỏ tiền, hoặc là chờ Chu Đồng và con gái Chu cô cô thành hôn bà cũng cho thiêm trang.

Tôn mẫu chưa kịp tới tìm, Chu nãi nãi đã chủ động tới nhà, lão thái thái năm nay mới vừa năm mươi, thoạt nhìn còn rất có tinh thần, một thân áo chẽn màu đỏ sậm, tóc búi chỉnh tề, nhìn rất lịch sự. Giọng nói của bà ấy cũng có sự nhu hòa của nữ tử vùng sông nước, chỉ cần không tức giận mắng người không bóng gió mỉa mai thì cũng rất dễ nghe: “Mấy ngày nữa phải đi qua thăm nhà cho Huệ tử sao, đã chọn đủ người chưa? Tôi và cô của hài tử vừa vặn không có chuyện gì, nếu như không chê nhiều, có thể đi qua xem náo nhiệt một chút.” Nói lời này xong liền nhìn Tôn mẫu, xem bà quyết định như thế nào. Có muốn bọn họ đi cùng hay không.

Chu nãi nãi qua đây, là có thương lượng qua với chồng mình, chủ động bày tỏ thiện ý, là có ý muốn bỏ qua mâu thuẫn đất đai lần trước. Vài mẫu, tuy cũng đau lòng, nhưng dù sao vẫn phải sống chung, muốn đổi một nàng dâu khác là điều không thực tế, huống chi rất khó có kế mẫu thật sự tốt, hơn nữa tiểu tôn tử ở giữa, không thể để cho nó phải chịu tội.

Đứa bé Tôn Huệ kia thật không dễ dàng, gả mối này không lo ăn uống, nhà bên đó cũng có chút của cải. Thế nhưng tính cách con bé khá đơn thuần, hoàn cảnh nhà họ hơi phức tạp, bà thấy mà cũng sốt ruột thay. Không có thủ đoạn nhất định sẽ khó khăn. Lễ thăm nhà này, nếu chỉ có hai, ba người đi, bị coi thường, còn không biết Tôn Huệ gả qua sẽ phải làm sao đây.

Chu nãi nãi cũng không ghét bỏ Tôn Huệ gì lắm, nhiều năm như vậy, coi như nhìn nàng lớn lên, lúc nhỏ gặp phải tai ương, mới đây lại trải qua chuyện Vô Lại, rất thương tiếc nàng. Cho nên bà đồng ý ra mặt giúp.

Tôn mẫu đang vì chuyện này mà sốt ruột, nghe xong rất là cao hứng, nói: “Tốt quá rồi, còn thiếu một trưởng bối ngài làm chủ đây, ngài đồng ý đi một chuyến, con mời còn không kịp.” Lần này thật sự là bớt được rất nhiều chuyện, hơn nữa mình cũng không cần phải đi qua chỗ muội muội Chu Hải một chuyến: “Cô cô đã nói với ngài rồi sao, con đang định đi mời em ấy đây!”

Chu nãi nãi nói: “Nó nghe được tin tức Huệ tử đính hôn, liền nói, có thể đi qua thăm nhà giúp. Thế nhưng nó chưa rõ thời gian, nếu có thể, cô tự mình đi một chuyến, nói rõ ràng thì tốt hơn.” Tuy con gái có tâm, nhưng việc này không thể vội vàng quyết định thay, nó không cảm ơn thì thôi, chứ ngộ nhỡ lại oán giận cả mình là không được.

“Đúng, lẽ ra nên như vậy, con sẽ đích thân đi một chuyến, nói rõ thời gian.” Tôn mẫu lĩnh hội, không đặc biệt đi một chuyến, người ta sẽ không biết được ý tứ của mình, không biết mình có muốn nhờ người ta giúp đỡ thật không.

Muội muội Chu Hải gả không xa, ở phía đông bắc thôn Thanh Hà, cách hai thôn, gọi là Tào gia, toàn thôn đều họ Tào, truy ngược về mấy chục đời trước chính là cùng một cha mẹ. Nhà Tào dượng ở trong thôn có thể nói là không tệ, có hơn năm mươi mẫu ruộng nước, mươi mẫu ruộng dâu. Thấy Tôn mẫu tìm mình, vị Chu cô cô này một hơi liền đáp ứng.

Lễ thăm nhà này, có thể nói là viên mãn, sáu vị đi, đi qua đó đầu tiên là loanh quanh một vòng, nhìn khắp cả phòng ốc sân vườn. Không thể không thừa nhận, tuy rằng gian nhà không nhiều, nhưng trái phải cũng có chừng hai phòng nhỏ, phòng chính cũng chia làm hai bên đông tây, rất là lớn. Đều xây bằng gạch xanh, đã được hơn mười năm, tu bổ một phen, trong thôn coi như hiếm có.

Đánh giá nhà cửa xong, cháo cũng chín rồi, bát được bưng đặt trên bàn cho mọi người cùng ăn. Táo đỏ thả đường, vừa giải khát, vừa có thể tạm lấp đầy bụng. Trong lúc này mọi người sẽ chuyện trò, tiếp khách có Ngô cô cô và Phùng đại bá nương. Đã tới nước này, cho dù Phùng đại bá nương bất mãn thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cười, nếu như tiếng tăm không tốt bị truyền ra, chỉ sợ không ít tộc nhân sẽ lên tiếng phê phán. Coi như lúc này bà cố kiềm chế, sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp đâm chọc hai câu, cho dù không thể phá hỏng hôn sự này, cũng phải để cho bọn họ mất vui.

Phùng mẫu chỉ vào gian nhà, cười nói: “Nhà này đã mấy năm không ở, có chút cũ nát, tôi nghĩ trước khi kết hôn sẽ tìm người tu sửa một phen, cần phải trông như mới, dù sao hôn lễ sẽ được tổ chức tại đây, phải chỉnh tề mới được.” Tiêu tốn một khoản tiền, nhà đã lâu không ở, e rằng có vài chỗ bị dột cần phải lợp lại ngói, xong xuôi nhìn sẽ đẹp đẽ, ở cũng thoải mái hơn.

Chu nãi nãi nói: “Nhà này nhìn cũng còn tốt, chỉ có mấy chỗ cửa sổ cần phải sửa sang thôi, không cần sửa nhiều.” Bởi vì quanh năm không có người ở, cửa sổ trải qua gió táp mưa sa, không còn ra hình thù gì, một vài cánh cửa còn rơi xuống, nhìn không thuận mắt.

Ngô cô cô tiếp lời, cười nói: “Lão gia ngài cứ yên tâm đi, em chồng cháu ở nhà đã chuẩn bị tiền nong cả rồi, đang liên hệ thợ thủ công, nhất định ở trước hôn lễ sửa sang lại thật đẹp, đến lúc đó, mọi người nhìn thấy nhất định sẽ thoả mãn.”

Nói chung mọi người đều thoả mãn, ăn một bữa cơm trưa xong, lại ngồi chuyện trò thêm một lúc lâu, mọi người mới trở về.

Sau đó là định ngày chính thức, nhà trai đưa sính lễ cho nhà gái, đồ vật rất nhiều, một chiếc xe bò không chứa hết, mà phải làm hai xe. Hàng xóm, tập trung xem náo nhiệt, theo xe tiến vào Tôn gia.

Ngày đó qua thăm nhà có bàn bạc thời gian đưa sính lễ, sáng sớm Tôn mẫu đã tới nấu nước, cho bà mối và những người đưa lễ tới uống. Chu nãi nãi và Chu cô cô cũng đến, ngày hôm nay phải chiêu đãi bà mối và người đưa sính lễ, Tôn mẫu bận rộn không chịu nổi, bọn họ đến phụ một tay.

Chẳng qua mọi người đều được thêm một phen kiến thức, lúc lấy sính lễ từ trong rương ra, giao từng món cho Tôn mẫu, người ở nơi này đúng là mở rộng tầm mắt. Đầu tiên là vải vóc, lụa hai tấm, vải La Giang bốn tấm. Tiếp theo là đồ trang sức, cái này còn nhiều hơn, một bộ trang sức bằng vàng bao gồm vòng tay, nhẫn, vòng tai, cây trâm, hai bộ làm bằng bạc cũng có đủ vòng tay, nhẫn, vòng tai, cây trâm, còn có vòng tay ngọc bích. Bạc sính lễ là hai mươi sáu lượng, tiền mừng 666 văn. Còn lại là những thứ khác, có thể sính lễ này là nhất đẳng.

Những kẻ ước ao đố kị lập tức nhiều lên, vốn đều nói gả đi không ra sao, sẽ bị ức hiếp, bây giờ liền mất đi ý niệm này. Riêng phần sính lễ này đã là quá hậu rồi, bị làm khó dễ thì thế nào, có mấy ai được hài lòng thuận ý làm dâu?