Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 517: PN19, Lý Dực cưới thiếp




"Như vậy đi, Đại ca, ngươi đi ăn cơm trước đi, ta nói với Yên nhi vài câu trước đã, rồi ta đi tìm ngươi, ta nói cho ngươi biết đầu đuôi câu chuyện, ngươi cũng đừng làm khó Yên nhi nữa." Lý Dực chỉ đành phải nói.

"Lừa ta ư, một lát nữa, cửa cung sẽ đóng rồi, ngươi nhanh lên một chút, ta chờ ngươi."

"Biết rồi, Đại ca, ngươi mau đi đi." Lý Dực đẩy Thư Duệ ra khỏi cửa phòng.

Ai ngờ Thư Duệ xoay người lại ngồi trở lại, nói: "Không được, ta đối với ngươi không yên lòng, ngươi động chân động tay với muội muội ta, bắt nạt muội muội của ta, ta cũng không có chỗ mà đi hối hận?"

Lúc này Lý Dực thật sự muốn đánh Thư Duệ một trận cho hả giận, nhưng là, Yên Nhiên ở một bên nhìn. Hơn nữa, Đại cữu ca này thật sự không dám đắc tội, tân nương tử còn chưa có cưới đến tay đâu.

Yên Nhiên cũng không muốn để cho Thư Duệ kẹp ở giữa, nàng lúc này, đã hiểu có mấy lời, chỉ có thể nói cùng Lý Dực, không thể nói cho ca ca mình, hai người này, là không giống nhau rồi.

"Đại ca, ngươi đi đi, ngươi ở nơi này, chúng ta cũng không tiện nói chuyện, ngươi yên tâm, trong lòng muội muội có nặng nhẹ, sẽ không để cho hắn làm loạn."

Thư Duệ nhìn Yên Nhiên một hồi, sờ sờ đầu Yên Nhiên, vô hạn tiếc hận nói: "Muội muội trưởng thành thật rồi, có tâm sự của mình rồi. Được, Đại ca không làm khó ngươi, ngươi nói chuyện tử tế với hắn. Nhớ kỹ, bất luận chuyện gì, Đại ca luôn là đứng ở bên ngươi."

Thư Duệ vừa dứt lời, Thư Vĩ tiến vào, hỏi: "Muội muội có chuyện gì đến cả cơm cũng không đi ăn?"

Thư Duệ thấy Thư Vĩ, hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại trở về?"

Thư Vĩ đang chuẩn bị thi, vừa qua huyện thử, cách phủ thử cũng không còn mấy ngày, một mực ở thư viện, lúc này về nhà, thật đúng là làm cho mọi người bất ngờ.

"À, ta muốn nhờ người đưa ít đồ về cho mấy đứa Vĩnh Nam Vĩnh Chương, trong thư viện đâu thể tìm được người?" Vĩnh Nam cùng Vĩnh Chương đi theo Tử thọ về quê nhà đi thi rồi, Thư Vĩ không biết xin được mấy bộ đề ở đâu, muốn phái người nhanh chóng đưa đi cho mấy đứa Vĩnh Nam, có thể vượt qua viện thử học tập.

Lý Dực thật là to đầu, một người còn chưa có đuổi đi được, lại tới một người nữa, hôm nay thật không phải là một ngày tốt, chẳng qua, nghĩ đến nụ hôn cùng Yên Nhiên vừa rồi, lại cảm thấy, hết thảy điều này, cũng là đáng giá.

"Tứ ca, không có chuyện gì, ngươi cùng Đại ca đi ăn cơm đi, ta và Tiểu Dực ca ca có vài lời muốn nói, một lát nữa sẽ đi qua." Yên Nhiên liếc mắt nhìn Lý Dực một cái, thấy Lý Dực vặn lông mày, chỉ đành phải tự mình ra mặt đuổi người.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì sao vành mắt ngươi lại đỏ? Đã khóc?"

"Vừa mới cãi lộn mấy câu với Tiểu Dực ca ca, giờ thì tốt rồi. Tứ ca, ngươi mau đi cùng Đại ca đi, không có chuyện gì rồi." Yên Nhiên nửa thật nửa giả mà thổ lộ một câu, tiếp tục kéo dài nữa, Lý Dực không hồi cung được thật rồi.

Thư Vĩ dù sao nhỏ hơn một chút, nhìn Thư Duệ, thấy Thư Duệ gật đầu bèn đi theo Thư Duệ ra ngoài, trong phòng, cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Thư Duệ ở cửa lớn tiếng dặn dò Hoa ma ma một câu: "Ma ma làm ơn để ý tử tế, xảy ra chuyện, ta không tha cho ngươi." Lời này, cũng là nói cho Lý Dực nghe.

Hoa ma ma vội vàng khom người trả lời: "Lão bà tử hiểu được nặng nhẹ."

Lý Dực cười khổ, đưa tay xoa lên mặt Yên Nhiên, Yên Nhiên theo bản năng né tránh, nói: "Nói chuyện tử tế, không được như vậy."

"Được, ta nghe theo ngươi là được." Chẳng qua Lý Dực vẫn là dắt tay Yên Nhiên, Yên Nhiên giãy một cái, Lý Dực càng nắm chặc hơn, Yên Nhiên trợn mắt nhìn Lý Dực một cái, Lý Dực cười hùa nói: "Muội muội đừng giận, ngươi nghe ta nói cho ngươi."

Tiếp theo Lý Dực nói tất tần tật những chuyện vòng vèo trong đó cho Yên Nhiên, kèm thêm chuyện hắn đi tìm Tử Tình và Lâm Khang Bình.

"Muội muội, ta thật sự không muốn cưới trắc Vương Phi gì đó, nhưng là, đang ở Hoàng gia, thật sự có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ, không phải là ca ca kiếm cớ, nhưng là, chuyện quá mức khác người, tóm lại sẽ chọc cho người chê trách, muội muội cũng đã từng nghe nói những chuyện khác thường bị coi là yêu quái chứ? Ca ca nếu là Hoàng tử đầu tiên không cưới trắc thất của Đại Phong triều, chẳng những tiền đồ của ca ca không giữ được, ngay cả khuê dự cùng tánh mạng của muội muội, ca ca cũng là nhất thời khó có thể bảo đảm, cho nên, muội muội, ca ca thật sự là bị bất đắc dĩ, ca ca chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, hễ là ca ca có biện pháp đuổi nàng ta, ca ca nhất định sẽ đuổi, chẳng qua là, trước đó, hi vọng muội muội ngoan ngoãn một chút, chỉ cần ngươi còn ở bên ca ca, ca ca sẽ có thể có tâm tư đi làm việc, có được không?"

Lý Dực muốn không chỉ là thân thể của Yên Nhiên, còn có trái tim của Yên Nhiên, cho nên, Lý Dực không muốn bắt buộc Yên Nhiên gả cho hắn, muốn là Yên Nhiên có thể mang theo nụ cười cổ linh tinh quái kia gả cho hắn.

Yên Nhiên cũng không phải là nữ tử chỉ biết quấy rối không hiểu nặng nhẹ, nếu không, Lý Dực cũng sẽ không coi trọng nàng như vậy, cho nên, cân nhắc một hồi, Yên Nhiên cũng chỉ có tiếp nhận thực tế. Ngược lại lo lắng cho Lý Dực.

"Mẫu hậu chọn chính là người nào, biết chưa?"

"Còn chưa biết, chẳng qua cũng sắp rồi, trắc thất này, cũng không giống chính thất, chọn xong người, khiêng vào là được. Cũng sẽ không phải là đích nữ của quan lớn nhất phẩm, nàng mới sẽ không có lòng tốt như vậy sắp xếp hậu đài cứng như thế cho ta, lại nói, bây giờ ta không phải là thái tử, đích nữ của quan viên tam phẩm trở lên cũng không thể làm thiếp cho ta. Đoán chừng cũng chỉ là của nhà quan viên ngũ phẩm, ai biết là nhà nào? Bất kể nàng ta là của nhà ai, ta cẩn thận chút là được."

Lý Dực thấy Yên Nhiên lo lắng, vừa rồi khóc lóc một trận, búi tóc song nha trên đầu có chút rối loạn, Lý Dực cầm lược, tháo búi tóc cho nàng, một tay cầm tóc đen của Yên Nhiên, một tay nhẹ nhàng mà chải cho nàng, từ thái dương chia ra một túm, tết một bím tóc nhỏ, thả xuống, dùng dây vải buộc chặc.

Sau đó lại chỉnh sửa một hồi, nói: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, nếu không đi, Đại ca sẽ tới tìm."

Sau một trận mưa gió, trong lòng Yên Nhiên, đột nhiên trưởng thành lên rất nhiều, một hồi ngọt ngào một hồi ưu thương, tâm tư của nữ nhi gia, ai cũng không đoán được.

Ngày hôm sau, Lâm Khang Bình và Tử Tình chạy về, vốn đang là lo lắng Yên Nhiên không chịu được đả kích này sẽ uể ỏa không muốn ăn cơm, thấy nữ nhi ngoan ngoãn mà dựa vào mình, Tử Tình vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, thở dài.

Hai nương con còn chưa kịp nói mấy câu, Phó thị phái người đến gọi mọi người đi ăn cơm, hôm nay là đầy tháng đứa nhỏ nhà nàng.

Buổi tối, Tử Tình theo cùng Yên Nhiên nằm ở trên kháng, muốn khuyên bảo Yên Nhiên một chút, Yên Nhiên khuyên nhủ ngược lại: "Nương, ta hiểu được, ca ca là bất đắc dĩ, ta náo loạn với ca ca một trận, ca ca cũng không giận ta, còn một mực chờ ta hết giận rồi giải thích với ta, ta biết, ca ca là quan tâm ta."

"Biết là tốt rồi, ngươi có thể thông cảm cho hắn như vậy, Nương rất mừng, mặc dù, ngươi và hắn đính hôn, cũng không phải là điều ta muốn nhìn thấy nhất. Nhưng là, nếu chuyện đã tới một bước này rồi, ngươi cũng chỉ có đứng ở bên cạnh hắn, theo cùng hắn cùng nhau trải qua những mưa gió này, làm hậu thuẫn kiên cường cho hắn, để cho hắn không có buồn phiền ở nhà. Hiểu không?"

Yên Nhiên cái hiểu cái không, tuy nói nàng hiểu phải thông cảm cho Lý Dực, nhưng là, chỉ cần nghĩ đến Lý Dực sẽ làm chuyện hắn làm với nàng lúc chiều với nữ tử khác, nàng liền cảm thấy có chút khó có thể chịu được.

"Ừm, lần sau ca ca tới, nói cho ca ca, hắn có thể cưới trắc thất, nhưng là không được làm những chuyện này với nữ nhân khác." Yên Nhiên thầm nghĩ.

Lý Dực liên tục hai ngày liền ứng đối với chuyện trong cung, cũng không có đi thăm Yên Nhiên, ngày thứ ba, cuối cùng rút ra một chút thời gian vào Lâm gia, vừa nói chuyện cùng Tử Tình một lúc, đã thấy nha hoàn của Yên Nhiên thập thò mấy lần ở ngoài viện tử, Lý Dực biết là Yên Nhiên có lời muốn nói với hăn.

Tử Tình biết Yên Nhiên hai ngày này, trong lòng nhiều ít sẽ có chút mất mác và sợ hãi, cho nên, cũng không trách móc nặng nề nàng nhiều, kệ Lý Dực vào viện tử Yên Nhiên, phái Hoa ma ma đi ngó chừng rồi.

Yên Nhiên lôi kéo Lý Dực vào cửa, nghĩ đến lời mình muốn nói, còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ trước rồi.

Lý Dực dù sao mười tám tuổi rồi, hiểu chuyện nam nữ hơn Yên Nhiên không phải là một chút nửa chút, thấy vậy, còn có cái gì không rõ, cúi đầu dịu dàng hỏi: "Muội muội là có lời muốn nói với ca ca ca, ngại mở miệng, phải không?"

Yên Nhiên gật đầu.

"Ca ca đoán thử, có phải muốn hỏi thăm ca ca khi nào thì cưới trắc thất?"

Yên Nhiên lắc đầu.

“Vậy thì là, không muốn để cho ca ca cưới trắc thất rồi?"

Yên Nhiên vẫn là lắc đầu.

Lý Dực cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Yên Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Muội muội là không muốn để cho ca ca và nàng ta làm chuyện thân mật?"

Yên Nhiên nghe mở to hai mắt, nhìn Lý Dực gật đầu không ngừng. Lý Dực đau lòng mà ôm Yên Nhiên vào trong lòng mình.

"Nha đầu ngốc, thật là một nha đầu ngốc, chỉ vì cái này, mà hai ngày này ngươi gầy đi nhiều như vậy?"

"Ta mặc kệ, dù thế nào cũng chính là không được."

"Không được làm cái gì?" Mỹ nhân trong ngực, Lý Dực cũng có tâm tư trêu đùa Yên Nhiên rồi.

"Chính là những việc ngươi làm với ta, ngươi đều không được làm với nàng ta." Yên Nhiên bá đạo nói.

"Thế còn những việc chưa làm?" Lý Dực hỏi tiếp.

Còn có cái gì chưa làm, Yên Nhiên cũng không biết rồi, nàng cho tay vào khóe miệng, tự hỏi.

"Còn có cái gì chưa làm?" Yên Nhiên nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra, hỏi thẳng ra luôn.

Lý Dực tự làm tự chịu rồi, gục ở trên bả vai Yên Nhiên cười trầm trầm, trận cười này, quét hết buồn bực mấy ngày qua, "Ngươi thật là một báu vật."

Nhưng là Yên Nhiên lôi kéo ống tay áo của hắn, nhất định muốn hỏi rõ, còn có cái gì chưa làm, Lý Dực bị quấn không qua được, cười nói: "Ca ca trêu chọc ngươi chơi đấy, không có, ca ca buồn bực nhiều ngày rồi, hôm nay thống khoái mà cười một trận. Muội muội tốt, đừng hỏi nữa."

Tiếp tục hỏi nữa, Lý Dực phải chạy trối chết rồi.

Mười ngày sau, trong cung đồng thời mang tới hai nữ tử cho Lý Dực, bởi vì là trắc thất, người hầu trái lại cũng phải sắp xếp một phen, dù sao cũng là Hoàng hậu căn dặn, ai dám không nghe theo? Động phòng hoa chúc, tất cả đồ chuẩn bị xong cả rồi.

Nhưng là, chờ Lý Dực vào phòng, mở khăn trùm đầu của đối phương ra, nhìn thấy không phải là khuôn mặt tươi cười mình quen thuộc, lại nghĩ đến thỉnh cầu của Yên Nhiên, Lý Dực không có tâm tư rồi.

Cho nên, một đêm này, bốn người cũng chưa từng yên giấc, hai tân nương, một mình trông phòng, một người đã vén khăn trùm đầu, một người ngay cả khăn trùm đầu cũng không vén, đều ngồi yên không dám lộn xộn, trong bụng lo sợ bất an, không biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào?

Mà Lý Dực, một mình một người ở phòng ngủ, mượn say rượu, tránh thoát một đêm, nhưng là còn ngày mai ngày kia? Phải cho Hoàng hậu một cái công đạo, trắc thất này, dù sao cũng không giống với thông phòng, người ta cũng là nữ nhi thanh bạch nhà quan hẳn hoi.

Mà Yên Nhiên, biết hôm nay Lý Dực cưới thiếp, mặc dù Lý Dực đáp ứng yêu cầu của nàng, nhưng là, tại sao trong lòng nàng lại có bất an đây?