Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 2




Ở phía đông thôn, mặt trời từ từ mọc lên đầu cành trúc, Đường lão và hai hài tử vác quốc trở về.

Trong nhà, nữ nhân chạy ra đón, “Cha hài tử đã về”. Đường Lý thị nhận lấy cái cuốc trong tay ông. Đường lão “Ừ” một tiếng, quá mệt mỏi, không nói gì nhiều.

Đại Sơn tự mình cất cuốc, Đường Tống thị đến gần, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Mệt lắm sao”? Đại Sơn nhếch miệng cười, “Không mệt.” Phu thê đang tình cảm, ngẩng đầu nhìn lên thấy Đường Hà đang ôm khuê nữ nhà mình, ranh mãnh nhìn bọn họ, không khỏi đỏ mặt.

Tiểu Sơn không để ý mấy thứ này, hắn đi cuối cùng, một tay vác cái cuốc trên vai, một tay ôm giỏ trúc vào sân, đi tới chỗ Đường Hà, cười nói “Tỷ, ban đêm chúng ta bắt được rất nhiều cá, lươn, vừa lúc cho tỷ tẩm bổ thân thể.”

“Tỷ khỏe rồi, không cần tẩm bổ”. Không nhịn được đưa tay lên xoa đầu Tiểu Sơn, thật thân thiết với tiểu đệ, thật ra thì thiếu niên mười hai tuổi ở hiện đại mới đang học trung học cơ sở thôi.

“Tỷ!” Tiểu Sơn có chút lúng túng, “Đệ không phải tiểu hài tử, tỷ đừng sờ đầu đệ, một cô nương sờ đầu hán tử còn ra cái dạng gì!”

Đường Hà cười, còn hán tử nữa cơ đấy. “Tốt, Tiểu Sơn không phải tiểu hài tử. Tỷ làm sạch cá, lươn cho mọi người hầm cháo ăn, Tiểu Sơn đến lúc đó ăn nhiều vào, ăn nhiều lớn nhanh, sớm trưởng thành thành hán tử”.

“Choai choai tiểu tử nào chả tham ăn, con không cần bảo, nó cũng ăn được nhiều”. Đường Lý thị nói tiếp “Mọi người rửa chân tay rồi vào ăn cơm đi.”

Đường lão và hai hài tử dùng nước giếng sửa sạch chân tay. Người một nhà lúc này mới vào ăn bữa sáng.

“Có trứng gà!” Tiểu Sơn trông thấy trên bàn một bát trứng gà, không nhịn được nuốt nước miếng, thật muốn ăn, trứng gà là để cho tỷ tỷ bồi bổ thân thể, nhưng mà hình như hôm nay hơi nhiều… Tiểu Sơn nhìn về phía Đường Hà.

“Ăn đi, đệ được một quả”. Đường Hà bật cười, mặc dù sinh hoạt trong nhà, Tiểu Sơn có thể tự ăn, nhưng nói cho cùng vẫn là một thiếu niên, mong muốn đối với đồ ăn vẫn còn tỏa sáng trên mặt. “Cha, đại ca, hai người cũng ăn đi, sau này chúng ta mỗi sáng được một quả trứng gà”.

Thật sao? Đường lão, đại nhi tử, tiểu nhi tử, cùng nhau quay đầu nhìn Đường Lý thị.

“Tiểu Hà nói không sai, mau ăn đi”. Đường Lý thị bị bọn chọc cười, không nhịn được nói thầm, “Ba người các ngươi nhìn ta như vậy, ngày thường ta rất keo kiệt sao?”

Ba người không đáp. Gia sản Đường gia là người một nhà kiếm lên, nhưng chỉ dựa vào Đường Lý thị keo kiệt bảo vệ, cho nên Đường lão không so đo. Đại Sơn, Tiểu Sơn vẫn còn trẻ, nghe theo cha mẹ ăn uống tiết kiệm, mặc dù là thói quen, nhưng đồ ăn tăng thêm làm người ta phấn khởi. Lập tức Tiểu Sơn hoan hô lên, tay đã cầm một quả trứng gà, bóc vỏ để lên bàn, bóc xong nhét vào miệng, “Ăn ngon!”

Đường Lý thị cười nhìn nhi tử, có chút chua xót trong lòng. “Ăn nhanh như vậy, k sợ nghẹn sao,” Đường Lý thị cần trứng gà của mình đưa cho tiểu nhi tử, “Ta cảm thấy trứng gà có mùi lạ, ăn không quen, con ăn luôn đi”.

Tiểu Sơn không nhịn được nuốt nước miếng, hắn có thần kinh cũng biết mẹ đang nói dối. Nào có ai không thích ăn trứng gà? “Mẹ nói đùa, mẹ ăn đi, trứng rất thơm.”

Nói xong, đẩy trả trứng về phía Đường Lý thị.”

Đường Lý giao trứng cho những người khác trong nhà, tất cả mọi người đều từ chối.

“Mẹ, người ăn đi. Trứng gà ngày ngày đều ăn, có dinh dưỡng, tốt cho thân thể.” Đường Hà bất đắc dĩ khuyên nhủ.

“Mẹ lớn tuổi rồi, ăn vào vô ích”. Đường Lý thị vẫn là không bỏ được, “Nếu không, sáng mai nấu sáu quả thôi, không cần nấu cho ta, dù sao ta cũng không muốn ăn.”

Đúng là tâm tư người mẹ. Thật ra thì Đường Lý thị cũng mới hơn bốn mươi tuổi, chẳng qua quanh năm mệt nhọc, nhìn như sáu mươi tuổi. Đường Hà cảm thấy có chút mềm mại, lại cảm thấy có chút đau lòng, “Mẹ còn trẻ, con hay đi ra ngoài, không phải có người nói nhìn người rất giống tỷ tỷ của con sao, ăn trứng rồi, người ta lại hỏi người là muội muội của con cũng nên”.

“Đứa nhỏ này toàn nói liều”. Đường Lý thị bị chọc cười, trong lòng ngọt ngào hưng phấn, khuê nữ thương mẹ quá! “Trứng gà cho Đào Đào ăn.” Vẫn là cố gắng không ăn.

Đường Tống thị vội vàng ngăn cản, “Không cần, tiểu hài tử ăn không hết hai quả đâu”.

“Mẹ hài tử ăn đi”. Cuối cùng vẫn là Đường lão giải quyết dứt khoát, “Nghe khuê nữ, sau này mỗi ngày đều ăn, mỗi người một quả.”

“Được”.

Dân quê không chú ý đến thực phẩm không nói làm gì.

Đường Lý thị vừa ăn vừa hỏi, “Cha hài tử, nước có vào được trong ruộng không? Tranh nước với người ta có được nhiều không?

Gieo giống lúa nước, cấy mạ, nhổ cỏ đều phải chú ý, dạo này các ruộng đều thiếu nước, đất sắp nứt cả ra rồi, nếu không dẫn đủ nước, đến lúc thu hoạch vụ thu năng suất sẽ kém hơn.

“Ôi”. Đường lão có chút mệt mỏi, “Muốn lấy được phải ác, Thiết Trụ ở đầu thôn và Đại Ngưu nhà cách vách, canh hai đã phải đi rồi. Ba người nhà ta đuổi kịp bọn họ, liền vội vàng đắp bờ dẫn nước vào trong ruộng, chớp mắt lấy được hai canh giờ, sáu mẫu cạnh sông rót đầy nước rồi”!

“Mẹ, mẹ không biết được, nhiều người tranh nước lắm, sau người càng tới càng đông, trời càng sáng tranh giành càng nhiều.” Tiểu Sơn ăn xong một bát to, gấp gáp nói, “Cha để con và Đại ca trông coi kênh nước chỗ ngã rẽ, nếu không thật nhiều người làm chuyện xấu, cướp nước đem đi đấy.”

Nông thôn giành nước đã có ước định thành lệ. Mương nước là dùng chung, người nào đi trước được lấy nước trước, nhưng nhiều người có chút ích kỷ, mưu lợi, dù có đi cũng đi muộn, thấy không ai trông coi, sẽ len lén dẫn nước về nhà mình trước. Cho nên Đường lão bọn họ ban đêm đi lấy nước không tính là gì, còn phải trông coi không để cho ai cướp nước.

“Cạnh sông nước nhiều ruộng ít, lấy nước coi như dễ dàng. Sườn núi phía Tây ruộng nhiều nước ít, lấy nước thật khó khăn”. Đường lão cau mày, nhà ta ở sườn núi phía Tây có mười mấy mẫu đất, lại cách mương xa, dẫn nước khó càng thêm khó”.

“Cha, người đừng lo”. Đại Sơn nói, “Đêm nay con đi trông ruộng, nếu chưa đầy tối mai lại đi, nhất định phải lấy đầy nước”.

“Con cũng đi”. Tiểu Sơn nói, “Vừa lúc đêm dài, trăng chiếu xuống, cá bất động, con lại bắt cho tỷ tỷ nấu cháo”.

“Đệ đừng đi, đệ muốn lớn nhanh, buổi tối phải ngủ nhiều”. Đường Hà không đồng ý nói. “Cha, để con đi cùng đại ca”.

“Con không cần đi”. Đường Lý thị cau mày, “Đại ca và đại tẩu con đi.”

“… Vâng.” Đường Tống thị ngẩn người, đành chấp thuận.

“Mẹ, Đào Đào còn nhỏ.” Đường Hà khuyên nhủ, hai đầu bờ ruộng phía Tây sườn núi con quen thuộc, trước kia lấy nước đã làm quen.” Nàng tiếp thu trí nhớ của thân thể này, ‘Đường Hà’, chuyện gì cũng có thể làm được.

“Trước kia không có biện pháp, trong nhà thiếu người, hiện tại phải tìm trượng phu cho con, phải chăm sóc con cho tốt”. Đường Lý thị kiên trì nói. Bà một bên nhìn Đường Tống thị, một bên cắn trứng gà, tuy nói ban đêm lấy nước, nữ nhân làm được, nhưng dù sao Đào Đào vẫn còn nhỏ, nhà lão Đại ban đêm phải chăm sóc hài tử, để nàng đi cũng không phù hợp. “Được rồi, bây giờ bận bịu, mẹ đi giúp đỡ, mẹ con chuyện gì cũng đã làm, đều làm được.”

“Mẹ…” Đường Hà còn muốn khuyên nữa.

“Con nghe mẹ con đi”. Đường lão lên tiếng, ngắt lời nàng, “Ước chừng khoảng hai, ba ngày cực khổ, ban đêm bận việc, ban ngày tranh thủ ngủ bù. Chính là Tiểu Sơn có thể giúp đỡ, thiếu ngủ một chút cũng không sao, hài tử nhà nông dân nào chẳng phải như vậy mà lớn lên, con là một cô nương, trước kia là chúng ta muốn dạy cũng không có biện pháp, hiện tại đã sung túc, không cần con phải làm, ban đêm ở ngoài không tốt.

Đường Hà khuyên không được, đành phải thôi.

Sau khi nàng tỉnh lại, tiếp nhận trí nhớ ban đầu của ‘Đường Hà’, lời nói cử chỉ đều tận lực áp sát, những vẫn sợ lộ, sợ làm không giống nguyên chủ. Dù sao mình ở hiện đại, việc nặng nhất đại khái là đổi bình nước. Vừa lúc xuyên qua không đến một tháng, gặp phải ngày mùa, thu hoạch lúa gạo, cấy mạ, Đường Hà thật sợ mình mình làm không nổi, may nhờ nguyên chủ thân thể khỏe mạnh, lại thêm người trong nhà thông cảm nàng bị thương, không cho nàng làm việc nặng giống như trước, nàng mới chống đỡ được đến giờ.

“Tiểu Hà, sau này công việc ở ruộng, con không cần phải đi, ở nhà thôi. Tiểu Hà nghe ta, ngày ngày ngoan ngoãn ở nhà, chờ cho trắng trẻo, đẹp mắt ra, đến lúc đó, ta cẩn thận chọn trượng phu cho con.” Đường Lý thị tự mình khoe khoang, quay sang trừng mọi người đang cười, “Con dâu, hôm nào người bán hàng rong tới, con đưa Tiểu Hà đi chọn chút phấn nước.” Khuê nữ nhà mình hoàn toàn không biết làm dáng, thật là buồn a!

“Vâng ạ”. Đường Tống thị đáp ứng nói. Mẹ chồng không cho tiểu cô tiền sao? Mẹ chồng là người keo kiệt, trừ của hồi môn tự nàng mang đến, tiền riêng cũng chẳng tích góp được bao nhiêu. Không thể làm cách nào khác, đành dè dặt gợi ý: “Người bán hàng rong tên Lưu thường tới thôn ta, hàng tốt nhất, cũng phải một đồng tiền một hộp đấy, con chưa bao giờ dám bỏ ra chừng ấy tiền để mua”.

Một đồng tiền! Đường Lý thị đau lòng xuýt xoa. Thời gian này nữ nhi bị thương phải tẩm bổ, ngày mùa cũng tốn hơn, cứ tiêu như vậy thành quen, sau này không hãm lại được. Thôi thôi, quả thật nhà mình cũng chưa dư giả, không thể sa cơ thất thế mãi được. Huống chi khuê nữ nhà mình nhiều năm vẫn thế, chắc không cảm thấy tủi thân.

“Lại đây, ta cho con một xâu tiền, con dẫn Tiểu Hà lên trấn trên, chọn ít vải may hai bộ quần áo mới.”

Mắt thấy trên mặt thê tử mình không ngăn được vẻ mặt ao ước và ghen tỵ, Đại Sơn trừng nàng một cái, “Nàng đúng là cái đồ phụ nhân nông cạn, đã gả rồi còn có thể giống cô nương nhà người ta sao?” Lời nói tuy có vẻ hà khắc, rốt cuộc cũng rộng rãi một chút “Còn dư lại thì may cho Đào Đào một bộ, chờ thêm năm nữa ta bù cho nàng.”

“Được!” Rốt cuộc cũng có lợi, Đường Tống thị sảng khoái đáp ứng.

“Mẹ, con mới mười bảy tuổi, con chưa muốn gả!” Đường Hà có mâu thuẫn với cuộc sống hôn nhân.

“Nói nhảm, trong thôn có nhiều cô nương mười bảy tuổi đã lập gia đình rồi. Con không muốn xuất giá, ta thật muốn giữ con lại hai ba năm, làm chậm trễ con, sẽ trở thành bà cô già, con lại oán ta”.

“Không oán”. Đường Hà để đũa xuống, “Nói không gả chính là thành gái lỡ thì cũng không gả.” Đột nhiên cảm thấy không muốn ăn một chút nào cả. “Con đi cắt cỏ cho heo, cha mẹ từ từ ăn.”

Mọi người cùng nhau trầm mặc, trơ mắt nhìn Đường Hà cầm lưỡi hái từ phòng chứa củi nhảy ra ngoài.

“Mẹ, người nói có phải tỷ tỷ nhìn Thanh Trúc ca cưới thê tử nên khổ sở phải không?” Tiểu Sơn hỏi.

“Phi phi phi! Tiểu tử ngươi cơm ăn lung tung, nói năng liên thiên!” Đường Lý thị tức giận cầm chiếc đũa gõ lên đầu hắn. “Lời này của ngươi làm tổn hại danh dự tỷ tỷ ngươi, ngươi câm miệng cho ta.”

Tuy nói như thế, chính bà cũng cảm thấy bực mình, “Cái loại này bội bạc người ta, ta không cần. Ngạt gia nhiều kẻ xấu, ta liền chờ lúc canh đồng, nhìn xem mẹ chồng bị con dâu làm khổ!”