Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 18: Ngựa gầy (*) Dương Châu




Ngựa gầy (*): Là một nghề ở thời Minh Trung Quốc. Trước bỏ vốn đem những bé gái có diện mạo đẹp trong gia đình nghèo khổ mua về tập trung tại một chỗ, dạy ca múa, đánh cờ, làm thơ vẽ tranh, sau khi lớn lên bán cho người giàu làm thiếp hoặc tửu lâu nhà chứa kiếm lời. Bởi vì mấy bé gái này nhà nghèo gầy yếu, nên cái tên “Ngựa gầy” từ đó mà ra. (Cái này là Cà Rốt Hồng tự tìm được không biết có đúng không, nếu sai mọi người góp ý nhé!)

Hà Hoa đã hỏi Quý Quân cặn kẽ, nhà bằng hữu hắn cũng chỉ thương lượng bàn bạc với nhau mới bắt đầu làm, còn chưa có thành hình. Bất quá, đã có người dẫn đầu rồi, nàng lại làm nữa cũng sẽ không chọc cho người chú ý. Nghĩ tới là làm ngay, Hà Hoa lập tức đi tìm Phùng thị.

Phùng thị đang ở trong phòng thêu thùa, nghe nha hoàn nói Hà Hoa tìm nàng, vội đứng dậy đi ra nói: “Tiểu thư có việc, sai người qua đây kêu một tiếng là được. Trời nóng như thế này, sao tự mình chạy tới đây chứ?” Mời nàng ngồi, lại bảo nha hoàn bưng canh hạt sen ra.

Hà Hoa nhìn lại, lúc này Phùng thị mặc quần áo màu xanh bằng gấm vạt áo kết hoa, trên tay đeo vòng tay ngọc bích, trên lỗ tai là một đôi bông tai vàng rũ xuống, trên đầu còn có một cây trâm bạc khắc hoa, nhìn thấy đẹp hơn một thân mộc mạc lúc mới gặp. Nhất là khí sắc cùng nét mặt, xem ra sáng sủa hơn nhiều, kèm thêm sáu phần tư sắc ban đầu bây giờ đã tăng tới tám chín phần rồi. Không trách được cho dù bị mang tiếng khắc chồng khắc con cũng có người đánh chủ ý lên nàng, cũng trách không được mấy ngày nay nét mặt Quý Đồng đầy vui tươi hớn hở, gặp người liền cười.

“Có cái gì không thích hợp sao?” Phùng thị thấy Hà Hoa nhìn nàng chằm chằm, cũng không khỏi tỉ mỉ nhìn trên dưới toàn thân mình một cái, không phát hiện cái gì không đúng, nhưng tại sao Hà Hoa nhìn nàng như vậy?

Bỗng nhiên Phùng thị thay đổi sắc mặt, có chút không được tự nhiên sờ sờ lỗ tai: “Trang sức này là làm cùng bộ với tiểu thư lần trước. Nói ra, cũng không thấy tiểu thư đeo trang sức gì, có phải sư phụ kia làm không tốt hay không?”

Vốn là Hà Hoa thấy Phùng thị bị nhà mẹ chuốc say mang tới, mặc dù sau đó Phùng lão thái thái có tặng một cái hòm xiểng đựng quần áo trang sức qua, nhưng không phải mặt hàng tốt. Liền nói với Quý Đồng, muốn cùng di nương làm hai bộ trang sức, cái gì thoa, trâm cài, bộ diêu, khuyên tai, dây chuyền, vòng tay, nhẫn….từ trang sức trên đầu, lỗ tai, cổ, cánh tay, ngón tay đến ăn mặc cũng chuẩn bị đầy đủ rồi. Quý Đồng đối với chuyện này đương nhiên không phản đối, còn nói với Hà Hoa ngoại trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, cho thêm Phùng thị hai mươi lượng bạc làm vốn riêng.

Nhưng sau khi lấy trang sức về sau, hơn phân nữa là Hà Hoa cầm ở trong tay ngắm nghía, rất ít đeo. Bởi vì sư phụ làm đồ trang sức là Phùng thị giới thiệu, Phùng thị thấy trên người Hà Hoa trừ vòng ngọc ra, cũng chỉ có trâm hoa mộc mạc, trong lòng cũng có chút lo sợ bất an.

Hà Hoa đã uống vài ngụm canh hạt sen, thời tiết lúc này rất nóng, Phùng thị làm canh hạt sen này vừa lúc thanh độc giải nhiệt, là đồ tốt. Cười nói: “Xem di nương nói kìa, đều do tay nghề của sư phụ kia quá tốt, con sợ mình không cẩn thận làm hỏng, nên không dám đeo. Hơn nữa, con đeo châu ngọc đầy đầu, cũng không biết đeo cho ai xem.”

Phùng thị đỏ mặt lên, Hà Hoa thấy nàng ngượng ngùng, cũng không trêu chọc nàng nữa bèn nói đến chính sự, “Di nương, con biết người biết kéo tơ dệt vải, liền nghĩ đến một sinh kế (chuyện làm ăn) muốn làm cùng di nương, không biết di nương có thể làm với con hay không?”

“Sinh kế?”

Phùng thị vào Quý gia, biết một nhà ba người đều hiền lành, chỉ có Hà Hoa, mặc dù trong ngày thường không có dáng vẻ phách lối, dù cho nói cười với nha hoàn bà tử, nhưng bên trong là một người tính tình cương nghị nói một không hai, trong nhà này xem ra Điền Trang là Quý Đồng phụ trách, cửa hàng bên ngoài là Quý Quân cùng Vương Chưởng Quỹ phụ trách, trên thực tế tất cả tiền bạc, sổ sách, chìa khóa đều ở trong tay Hà Hoa, chân chính quản gia quyết định chính là tiểu cô nương còn tuổi nhỏ nhất này.

Nữ nhân đối với nữ nhân luôn có một loại nhạy cảm trời sanh, vì vậy Phùng thị vẫn không dám xem thường Hà Hoa, cũng không biết nên làm sao lấy lòng nàng. Suy cho cùng, nàng am hiểu chỉ là nữ công và trù nghệ (tài nấu nướng). Mà nữ công, nơi này đã có Tiết Tú Nương tay nghề tốt hơn nàng rồi, về phần trù nghệ, trong nhà có trù tử (đầu bếp), Hà Hoa cũng biết nấu ăn, còn tốt hơn nàng biết làm điểm tâm. . . . . .

Mẫu thân và tẩu tử trong nhà Phùng thị thấy nàng ăn ngon mặc đẹp dùng được đồ tốt, còn tưởng rằng nàng được cưng chiều quản gia, ai biết được đây chính là Hà Hoa an bài nha hoàn bà tử cho nàng, thay nàng thu xếp quần áo trang sức, còn không nói hai lời cho tiền riêng và tiền tiêu vặt hàng tháng. . . . . . Vì vậy, Phùng thị đối với Hà Hoa, luôn có chút vô lực cùng xa cách, thậm chí là có chút kính sợ.

Nói không có suy tính, khẳng định là không có khả năng, bản thân mình, chung quy cũng muốn cho Quý Đồng thêm nhất nam bán nữ, nửa đời sau mới có chỗ dựa vào. Mà trước đó, cũng cần phải suy tính cho hài tử sau này mới được.

Nhưng chuyện ở Quý gia, nàng hoàn toàn không nhúng tay vào được. Vào lúc này nghe Hà Hoa nói muốn cùng nàng làm sinh kế, Phùng thị kinh ngạc chẳng còn ngượng ngùng nữa, ngẩng đầu lên nhìn Hà Hoa.

“Di nương, nhà cũ của chúng ta ở Quý gia thôn, có một cái ao cá, còn có mười mấy gốc dâu tằm, thế nhưng cũng không làm được việc gì. Con muốn mua thêm chút ruộng đất, vài cây dâu tằm nữa. Chuyện này, con ra bạc, di nương đến quản sự, về sau có tiền lời, di nương bốn phần, con và ca ca sáu phần, di nương cảm thấy như thế nào?”

“Chuyện này. . . . . . Ta chỉ sợ mình làm không được.” Phùng thị rất động lòng, nhưng cũng có chút khiếp đảm.

Hà Hoa cười nói: “Di nương sợ cái gì? Lại không cần chúng ta việc gì cũng phải tự làm lấy, tìm người tin cậy, biết làm việc quản lý, tìm thêm một vài tá điền hoặc đầy tớ sai bảo là được rồi. Dầu gì, còn có cha và ca ca nha.”

Phùng thị nghe đến đó liền hiểu, chuyện này, Hà Hoa không thông qua nàng, giao cho quản sự trong nhà cũng có thể làm, bảo nàng tham gia, chẳng qua là một cách thức đưa tiền cho hợp lệ thôi, trong lòng vừa mừng vừa sợ, càng thêm lo lắng: “Tiểu thư, chuyện này ta làm sao nhận nổi?”

“Đều là người một nhà, di nương không cần phải khách khí. Có di nương quản sự, ngược lại con cùng ca ca lượm được tiện nghi, không biết còn tốt hơn cho vay gấp bao nhiêu lần.”

Lúc này cũng có vay mượn theo kỳ hạn, cũng có thế chân cùng cho vay nặng lãi, luật pháp quy định lợi tức hàng tháng cao nhất không thể vượt qua 3%, mặc kệ thời hạn bao lâu, tổng lợi tức cũng không thể vượt qua tiền vốn vay mượn. Hà Hoa nói đùa là mình là người cho vay, làm cho Phùng thị cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Lại nói chuyện một hồi, quyết định ngày trở về nhà cũ ở Quý gia thôn, Hà Hoa đứng lên chỉ vào chén hoa xanh nói: “Di nương canh hạt sen này làm ngon hơn Tiểu Xảo nhiều, hôm nào con phải học di nương làm mới được.”

Phùng thị vội nói: “Tiểu thư thích, mỗi ngày ta sai người đưa qua cho người là được. Cần gì phải tự mình tới trù phòng làm bẩn thân?”

Hà Hoa ngẫm lại, thời tiết gần đây thật đúng là quá nóng, không muốn động, liền nói: “Vậy thì làm phiền di nương rồi, về sau sẽ xin di nương chỉ bảo sau.”

Gửi thư cho Vượng Tài thúc, A Sinh tẩu tử đang trông coi nhà cũ, nhắn nhủ chuyện bên này một phen, vừa lúc một trận mưa lớn trút xuống, làm tiêu bớt cái nóng không ít. Thời tiết mát mẻ, Hà Hoa liền theo Quý Đồng và Phùng thị trở về Quý gia thôn.

Mọi người ở Quý gia thôn đều đã biết Quý Đồng nạp tiểu thiếp, lúc này thấy ông dẫn người trở về, không thể thiếu được đi nhà này một chút, nhà kia ngồi một chút, lại mời bọn họ về nhà ăn uống tiệc tùng gì đó. Nhóm người tức phụ thẩm tử nhiệt tình cực kì, đều muốn xem diện mạo của tiểu thiếp mà Quý Đồng chờ vài chục năm mới có rốt cuộc quyến rũ ra sao, có năng lực gì để Quý Đồng cự tuyệt vài chục lần làm mai cuối cùng rọi trúng.

Lớn tuổi một chút, còn có thể nhìn ra Phùng thị cùng Liễu thị đã qua đời giống nhau đến mấy phần, tuổi nhỏ hơn một chút, mặc dù không biết Liễu thị có dáng dấp như thế nào, nhưng ánh mắt the thé cũng có thể nhìn ra phụ nhân này cùng Hà Hoa giống nhau đến mấy phần. Cứ như vậy, trong thôn cái gì cũng nói rồi.

Trước khi Phùng thị vào cửa đã biết chuyện này rồi, sau đó Quý Đồng và Hà Hoa cũng không có giấu diếm nàng, nhưng đối với một số người ngậm chua mang dấm mà nói cũng có phần khó chịu. Mà Hà Hoa lại sớm bị một chuyện khác thu hút rồi.

Chính là lần trước gọi Vượng Tài thẩm đi vào trong huyện nói chuyện với Phùng thị, lúc đó Vượng Tài thẩm cùng bà tử nha hoàn tán gẫu với nhau nói hai phu thê Đại Hải thúc ở nhà cãi nhau ầm ĩ. Lần này nghe được, chính là nói Đại Hải thẩm đi viện tử phố Tây ở trong huyện, Tiểu Tam cùng nguyên phối đối mặt với nhau, khi Đại Hải thẩm thấy còn có đứa trẻ, mới biết trượng phu mình giấu diếm nàng không biết bao nhiêu lâu rồi, giận đến thiếu chút nữa ngất đi. Nhưng về sau, dùng lời ngon tiếng ngọt, gióng trống khua chiêng cho đón phụ nhân cùng đứa bé kia trở về rồi !

“. . . . . . Chính là mấy ngày trước mới đón trở về, trở về Quý gia thôn sớm hơn tiểu thư và di nương hai ngày đấy.” Nha hoàn Tiểu Thư bên cạnh Hà Hoa thuật lại.

Vừa quạt cho nàng, vừa kể bát quái mình nghe được.

Trở về Quý gia thôn sớm hơn các nàng hai ngày, vậy mà đến bây giờ mình mới biết một chút tin tức lẻ tẻ như vậy, Hà Hoa không khỏi nhớ tới Tiểu Xảo. Nếu là Tiểu Xảo, đã sớm từ trong miệng của Vượng Tài thẩm hỏi ra tất cả chân tướng rõ ràng rồi, sau đó sẽ kể lại sinh động như thật cho nàng nghe.

Nhưng Tiểu Thư, ài, còn cần dạy dỗ thêm á!

Bất quá cũng không cần lo lắng sắp tới đây Đại Hải thẩm sẽ sai bà mối tới cửa nữa, đoán chừng nàng chỉnh đốn hậu viện cũng cần một khoảng thời gian.

Lười nhát lật người ở trên ghế dựa, bỗng nhiên Hà Hoa đứng dậy, cười nói: “Đi tìm Vượng Tài thẩm thôi!”

Tuy nói nàng tự mình đi hỏi thăm những tin tức này có chút không ổn, nhưng Phùng thị cũng là từ Phố Tây đi ra, cũng là tiểu thiếp mới vào thôn gần đây, tin tưởng có rất nhiều người đang nói những thứ bát quái này, Phùng thị cũng có thể rất để ý khi bị người lấy ra so sánh cùng đùa cợt?

“Vượng Tài thẩm, gần đây ta thế nào nghe có người nói không tốt về Phùng di nương, còn kéo theo cái gì hồ mị tử nhà Đại Hải thúc, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Phùng di nương là một người ôn hòa, đối xử với cha và chúng ta cũng tốt vô cùng, tại sao lại có nhiều người nói khoác như vậy?”

“Tiểu thư, chẳng qua là một vài thôn phụ nói lung tung thôi, mấy ngày nữa sẽ ngừng, tiểu thư không cần để ý.”

“Nói càn! Nếu ngừng, tại sao vẫn truyền đến trong tai ta? Vượng Tài thẩm, người ta bắt nạt cha thật thà, di nương da mặt mỏng, ta cùng ca ca tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn lừa gạt ta sao?” Hà Hoa giả bộ tức giận, hắc nước trà xuống đất.

Vượng Tài thẩm vội vàng khuyên nàng, kể lại chuyện đã xảy ra một lần nữa. Đơn giản chính là Đại Hải thúc đã có tiền, lại đi lại ở bên ngoài nhiều, thấy có chút quen rồi, sau đó cùng một vài người đi Dương Châu một chuyến, liền mua một con ngựa gầy nổi danh Dương Châu trở lại. Truyện của Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

Nàng kia họ Triệu, bởi vì thuở nhỏ trong nhà nghèo khó, liền bị bán vào tay một mẹ mìn chuyên môn huấn luyện ngựa gầy cho phú thương làm tỳ làm thiếp. Trải qua dạy dỗ chuyên nghiệp của mẹ mìn, nữ tử này mặc dù mới mười lăm mười sáu tuổi, lại có thể biết chữ, biết đánh đàn, còn hiểu được chuyện ghi chép sổ sách, trên giường cũng đủ loại đa dạng, mặc dù không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng cô nương trẻ tuổi thanh thuần tinh thần phấn chấn làm sao hoa tàn ít bướm như Đại Hải thẩm so được chứ?

Triệu thị lại không mạnh mẽ giống Đại Hải thẩm, mỗi ngày đều yêu kiều dịu dàng hầu hạ, Đại Hải thúc bị nàng dụ dỗ, mua cho nàng một cái viện nhỏ ở trong huyện, tiêu dao qua ngày.

Bởi vì chuyện bệnh gà toi, Đại Hải thúc tức giận Đại Hải thẩm không chịu lấy tiền cứu ra ngoài sớm. Sau khi ra tù bồi dưỡng tốt thân thể, cũng không trở về nhà nữa, hàng ngày ở nơi đó của Triệu thị, thường xuyên qua lại, tin đồn liền bay đến tai Đại Hải thẩm. Đại Hải thúc dứt khoát làm rõ, cãi nhau um xùm, còn nói muốn hưu Đại Hải thẩm.

“Tiểu Bảo ca bởi vì chuyện này, thiếu chút nữa muốn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Hách đại gia. Đứa nhỏ Triệu thị kia sanh ra là một nữ nhi, hiện tại cũng không cách nào cùng Tề ca nhi, Tiểu Bảo ca tranh gia sản. Hách đại nương liền đón mẫu nữ các nàng trở về, bảo là muốn làm hai tỷ muội tốt. Nhưng trên thực tế, Hách đại nương có hai nhi tử làm chỗ dựa, cố ý đặt nàng dưới mí mắt mình, còn không biết về sau sẽ quản giáo ra sao. . . . . .” Vượng Tài thẩm thở dài nói.