Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 40




Thiềm Thừ tục xưng còn gọi là con cóc, nó chính là đối tượng giải phẫu lần này của Trương Thiến!

Nội dung chính của thí nghiệm lần này là tiêu bản bắp chân – thần kinh của Thiềm Thừ, quan sát phản ứng khi kích thích vào thần kinh bắp thịt.

Bước đầu tiên chính là giết chết Thiềm Thừ!

Trước không nói đến bộ dáng khó coi của Thiềm Thừ, nhìn những khối to nhỏ gồ ghề sau lưng nó khiến người ghê tởm. Vướng bên trong còn có một loại chất lỏng màu trắng gọi là độc Thiềm Thừ, nghe tên cũng biết này loại này có độc rồi.

Đa số đồng học trong lớp sắc mặt rất khó coi, nhưng thí nghiệm vẫn phải làm, cho dù không tình nguyện, cuối cùng bọn họ vẫn phải động thủ.

Vừa mới bắt đầu Trương Thiến vẫn còn rất sợ, nhất là nắm nó trong tay, bàn tay đụng chạm vào da thịt lạnh lẽo của nó, rõ ràng nhận thấy trái tim nó vẫn còn đập, một cái lại một cái, khiến nhịp tim bản thân cũng dần dần tăng nhanh.

Đưa kim châm vào lỗ chẩm (*nằm đằng sau gáy) Thiềm Thử, bạn có thể cảm nhận rõ ràng Thiềm Thử giãy giụa kịch liệt trong tay bạn, bạn phải tốn rất nhiều sức mới có thể bắt được nó, tim nó vẫn còn đang đập. Huống chi kế đó bạn còn phải phá hủy não và tủy sống.

Có Thiềm Thừ cảm thấy đau đớn sẽ phát ra tiếng kêu khó nghe, có Thiềm Thừ là miệng há hốc, lộ ra đầu lưỡi dính máu, còn có Thiềm Thừ sẽ phun ra nọc độc trên lưng...

Thấy một sinh mạng dần biến mất trong tay, chân chính khiến người ta kinh hãi.

Mỗi lần Trương Thiến giết Thiềm Thừ sẽ có một loại cảm giác áy náy, nhưng rất nhanh cô đã ép xúc cảm này xuống, dù sao làm bác sĩ, hơn nữa còn học chuyên ngành gây mê, chuyện như vậy sau này vẫn thường xuyên xảy ra.

Bước đầu tiên đã qua, mấy bước sau đối với Trương Thiến mà nói, căn bản không gặp khó khăn, Trương Thiến chán ghét việc sát sinh, về phần những bước khác, cùng lắm chỉ cảm thấy ghê tởm chút thôi.

Chẳng hạn như dùng kéo cắt bỏ xương sống Thiềm Thừ, loại bỏ nội tạng, lột da, lóc bắp thịt, bởi vì trước kia từng làm qua, cho nên nàng thuần thục vô cùng.

Rốt cuộc tan lớp, các bạn cùng phòng ồn ào lộn xộn đi ra khỏi phòng học.

“Ai nha, thua thiệt cái bao tay rồi, con cóc tổ mình giải phẫu phun một tay nọc độc. Thật ghê tởm.” Từ Tiếu oán giận nói.

“Vẫn còn tốt chán, Thiềm Thử tổ Minh Dương mới vui, khóe miệng còn chảy máu, giống như phim trên tivi ấy, mình có chụp lại rồi, lát nữa đăng lên mạng!” Triệu Duy nói xong liền lấy điện thoại di động ra .

“Trưa nay mọi người ăn gì?” Trương Thiến liếc mắt nhìn ngã ba trước mặt, thuận miệng hỏi một câu.

Mấy người nhìn nhau một cái, Trương Tiểu Trữ mở miệng: “Trương Thiến cậu còn ăn được à.”

“Cái này thì có cái gì ăn không trôi. Lát nữa mình còn muốn mua tiết canh đó, lầu dưới làm rất ngon.” Trương Thiến kỳ quái hỏi ngược lại.

“Còn tiết canh? Nhìn máu, nội tạng Thiềm Thừ, mình một chút thèm ăn cũng không có.” Triệu Duy nói xong, đám người còn lại cũng gật đầu phụ họa.

Trương Thiến im lặng, chút chuyện nhỏ này đã ăn không ngon rồi, năm đó có tiết thí nghiệm, Triệu Duy cậu vừa ăn bánh bao thịt, vừa uống canh cà chua trứng, vừa nhìn người giải phẩu, đến nháy mắt cũng không có!

“Vậy các cậu không ăn?” Trương Thiến dừng bước lại, chờ họ đáp lời.

“Tạm thời không ăn, các cậu thì sao.” Trương Tiểu Trữ nói xong, nhìn người bạn bên cạnh.

Lữ Nhất Y dừng một chút nói: “Mình cùng Trương Thiến cùng đi mua cơm.”

Những người khác bày tỏ lát nữa hãy hay, còn Minh Dương nhỏ tiếng oán trách: “Con cóc kia thật ghê tởm, nếu đổi thành thỏ trắng thì tốt!”

Trương Thiến nhìn Minh Dương không nói gì, trẻ con, quả nhiên cái gì không biết thì tốt hơn.

So sánh với thỏ, Trương Thiến tình nguyện giải phẩu cóc, ít nhất cóc sẽ không trắng trợn đại tiện tiểu tiện.

Còn có Trương Thiến cũng không biết con thỏ đáng yêu ở đâu! Mùi hôi, lại bẩn, lông dày khó thí nghiệm, mắt đỏ hồng, hốc mắt sâu, sau khi tiêm thuốc liền trợn trừng lên nhìn, thật kinh khủng!

Trương Thiến lắc đầu cùng Lữ Nhất Y đi về phía căn tin, không cần nói cho cô ấy, để cô ấy nhớ lâu cũng tốt.

Tan lớp, giờ cao điểm, căn tin rất đông người, nhưng hai người Trương Thiến vẫn tìm được chỗ ngồi. Mặc áo khoác trắng ăn cơm căn tin, thảo luận chuyện máu me, xương xẩu, hệ thần kinh, hẳn là một cảnh sắc đặc biệt của trường Y đi.

Trải qua sự kiện tiệm ăn cạnh trường học dùng dầu ăn bẩn, rõ ràng người ăn cơm căn tin nhiều lên, so sánh với mấy quán ăn nhỏ ngoài kia, ăn ở căn tin trường học có vẻ đáng tin cậy hơn.

Người nấu ăn ở căn tin cũng rất cẩn thận, thậm chí còn bày hết thực phẩm, dầu ăn lên cho sinh viên nhìn thấy, chứng minh dầu họ dùng rất khỏe mạnh.

Đến bây giờ ruộng vườn trong không gian Trương Thiến cơ hồ đã dừng tăng trưởng, diện tích chừng 50 mét vuông, sau mấy lần thu hoạch rau xanh, Trương Thiến trồng dâu tây, còn trồng cây hồng và táo.

Thường xuyên sử dụng ruộng vườn sẽ có lợi ích nhất định, thời gian sinh trưởng của thực vật rút ngắn tới 10 lần, sau đó thì không giảm nữa, nhưng được như vậy đã là rất tốt rồi.

Thừa dịp Lữ Nhất Y ăn cơm, cô hỏi: “Một lát nữa mình muốn đi mua trái cây, cậu đi cùng không.”

Lữ Nhất Y suy tư một chút nói: “Đi xem một chút đi, thấy có gì tốt thì mua.”

Trương Thiến khẽ mỉm cười không nói gì, cô thích ăn hạt dẻ, vừa đúng quầy trái cây có bán hạt dẻ nướng, học kỳ trước Trương Thiến cơ hồ ngày ngày đi mua hạt dẻ, dần dần quen thuộc với bà chủ bán hàng.

Trương Thiến trở lại mua đồ, bà chủ đều sẽ cho cô nhiều thêm một chút. Chừng đó cũng chừng một hai đồng, nhưng Trương Thiến vẫn rất bội phục thủ đoạn bà chủ lôi kéo khách hàng.

Mục đích Trương Thiến đã đạt được, trong phòng cũng biết quan hệ giữa cô và bà chủ quầy trái cây khá tốt, về sau lén mang trái cây về cũng có thể tìm lý do tốt.

Trong quầy trái cây, Trương Thiến liếc mắt nhìn thấy hộp giữ nhiệt chứa dâu tây vừa đỏ lại lớn, bề ngoài rất là đẹp mắt, không biết hương vị thế nào, khẳng định là không tốt hơn trong không gian.

Dâu tây trong Không gian Trương Thiến ăn rồi, bên ngoài không chỉ xinh đẹp đỏ mọng, cắn một cái, khoang miệng đều là hương vị dâu tây ngọt ngào nồng nàn … thật sự ăn rất ngon.

Loại này dâu tây lớn này phải 15 Nguyên 1 cân, nhưng vì che giấu dâu tây trong không gian, Trương Thiến vẫn nhịn đau mua 2 cân, trả tiền cho bà chủ vẫn còn tươi cười hớn hở.

Lữ Nhất Y cầm trên tay hai quả đu đủ, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, nhìn thấy Trương Thiến tới đây lập tức hỏi: “Cậu nhìn giúp xem trái nào tốt.”

“Cậu mua cây đu đủ à, chẳng lẽ là...” Trương Thiến nói xong, mắt liếc về phía bộ ngực Lữ Nhất Y.

Lữ Nhất Y dùng bả vai đụng vào người Trương Thiến, nói: “Ai nha, cậu biết là đấy, lát nữa theo mình vào siêu thị mua ít sữa chua, hiện tại xem giúp mình trái nào tốt.”

Bộ ngực Lữ Nhất Y coi như là nhỏ nhất trong phòng, cô muốn tu bổ một chút, chọn tới chọn lui, thấy Trương Thiến trước mắt, cô chợt nói: “Ai, cậu cũng mua đi.”

Trương Thiến đứng ở nơi đó không có trả lời, Lữ Nhất Y cười hì hì tiếp tục nói: “Một mình mình ăn, ngượng chết, bọn mình cùng mua, lại nói, bổ một chút lại cũng không có gì xấu. Đúng không!”

Lữ Nhất Y hướng về phía Trương Thiến quăng một ánh mắt mình biết cậu biết.

Trương Thiến đứng ở nơi đó suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là cầm một cây đu đủ lên tính tiền…

Cùng Lữ Nhất Y mua sữa chua, hai người trở lại phòng ngủ, Trương Thiến cầm hộp dâu tây vào rửa, rửa sạch từng trái, càng nhìn càng ngon miệng.

Trương Thiến cẩn thận nhìn lại, ăn hai quả, quả nhiên từ vẻ ngoài có thể nhìn ra sự bất đồng, trong “không gian” lớn hơn, cũng đỏ hơn, dĩ nhiên cũng ngon hơn.

Nhưng nếu bỏ chung vào một chỗ, mặc dù có chút chênh lệch, nhưng không quá rõ ràng, dù sao, mỗi quả dâu tây không thể nào có vẻ ngoài giống nhau! Nghĩ như vậy, Trương Thiến vẩy nước trên tay, cầm hộp dâu tây đi ra ngoài.

Phòng ngủ mỗi người nếm một quả, ngoại trừ Minh Dương tất cả mọi người đều mừng rỡ, nói dâu tây thật tuyệt!

Đáng thương Minh Dương, vận may thật không tốt.

Dù sao không lấy tiền, Trương Thiến bảo mọi người không cần khách khí, tận tình ăn là được.

Thật ra thì trong phòng, gia đình mỗi người đều không phải là đặc biệt giàu có, bình thường mọi người mua trái cây, mỗi người chia một ít thì thôi, mọi người cũng sẽ không có ánh mắt không được ăn.

Lần sau đổi lại người khác mua được đồ tốt, cũng sẽ tượng trưng mỗi người chia một ít.

Giống như Trương Thiến bảo các cô cứ tận tình ăn, họ thật ngại, xem ra nhiều hơn hai cân, thật ra thì cũng chỉ một ít, cậu một cái mình một cái tin rằng rất nhanh sẽ hết.

Tất cả mọi người khoát tay từ chối, Trương Thiến cũng hiểu ý mọi người, cười nói mình còn giữ lại một ít cho bản thân, bảo các cô không cần khách khí, cùng lắm thì sau này mua trái cây gì, cho cô phần nhiều hơn.

Nói như vậy , mọi người mới yên tâm, bắt đầu thảo luận vấn đề trái cây.

“Ai nha, thật ngọt, Trương Thiến cậu mua dưới lầu à.” Minh Dương rốt cuộc ăn được một quả trong không gian, lớn tiếng khích lệ .

“Ừ, mình đi cùng cô ấy.” Trương Thiến chưa nói chuyện, Lữ Nhất Y đã cướp lời.

Trương Thiến cười: “Ai muốn mua thì nói cho mình biết, mình mua giùm cho, mình với bà chủ tương đối quen thuộc, mình đi mua, có thể tiết kiệm được mấy nguyên.”

“Thật ư, thật tốt quá, hiện tại trái cây quá mắc, tăng giá khắp nơi!” Từ Tiếu vừa nghe, may mắn nói.

Lữ Nhất Y nghi ngờ hỏi: “Mình cũng không thấy bà ấy bớt tiền mà.”

Trương Thiến thần bí cười nói: “Loại chuyện như vậy cậu biết mình biết là được, cậu không thấy dâu tây rất nhiều à, những thứ này đều là bà ấy cho thêm, các cậu cũng đừng nói đi ra ngoài, quá nhiều người biết sẽ không tốt!”

Mọi người sửng sốt gật đầu đồng ý.