Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 41




Trong suốt quá trình học tập của một đời người, có thể nói cuộc sống đại học là thời gian nhàn nhã nhất.

Thời tiểu học, có cha mẹ ân cần dạy bảo; Sơ trung, có thầy cô nghiêm khắc trông coi; Cao trung, trải qua cuộc chiến với đề thi; mà ở đại học, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân bạn!

Hội sinh viên, giáo sư, giáo viên hướng dẫn, bọn họ không phải là vạn năng, không thể nào thời thời khắc khắc chú ý đến sinh viên, nên dần dần, sau khi tựu trường không lâu, đã có nhiều đồng học cúp cua.

Phần lớn giáo sư trong trường đều là bác sĩ công tác trong bệnh viên, thường thì bọn họ cũng không quan tâm tới việc sinh viên có tới nghe giảng hay không, có học hay không là ở chính bạn, bọn họ chỉ cần phụ trách về kiến thức, chỉ lên khóa chia sẻ kinh nghiệm, phổ biến kiến thức cho sinh viên nghe.

Thi thoảng giáo viên hướng dẫn hoặc hội sinh viên sẽ đến phòng học kiểm tra. Chỉ là một phòng học có đến mấy lớp, không nhìn kĩ không biết được có bao nhiêu người chưa tới.

Lần lượt điểm danh kiểm tra chẳng lẽ không được sao?

Đừng đùa.

Có câu: trên có chính sách, dưới có đối sách. Cứ để đồng học điểm danh giúp một tay, có thể lừa được, người trong phòng học nhiều như vậy, người nào biết bạn là ai.

Các bạn cùng phòng của Trương Thiến cũng coi là đàng hoàng, mãi cho tới bây giờ tiết nào vẫn lên lớp, nhưng Trương Thiến biết, các cô sẽ không kiên trì được lâu. (Huong August – Diễn đàn Lê Quý Đôn)

Kiếp trước chính là cái dáng vẻ này, năm thứ hai đại học, họ sẽ ngẫu nhiên đến trễ hoặc là cúp cua, tới năm 3 Đại học, phần lớn đều trốn tiết, đến năm bốn, nếu không cần thiết tuyệt đối sẽ không đi học.

Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, nhưng may mà sinh viên luôn có ba mẹ hoặc họ hàng thân thích làm việc trong lĩnh vực y học, ít nhiều có nền tảng, vấn đề tốt nghiệp không cần quá lo lắng.

Mấy nữ sinh Trong phòng ngủ ít nhiều gì đều có quan hệ với các bệnh viện.

Mẹ Minh Dương và Từ Tiếu là y tá; mẹ Triệu Duy là Bác Sĩ khoa phụ sản, ba Trương Tiểu Trữ làm việc cho chính phủ, trong nhà có quan hệ; cậu Lữ Nhất Y Nhị có bạn thân làm viện trưởng một bệnh viện.

Về phần Trương Thiến, cậu hai mới tái hôn với vợ mới, có em họ nào đó làm việc ở bệnh viện, cái này có tính là có quan hệ không?

Căn bản là xa vô cùng, khi cậu hai tái hôn, Trương Thiến cũng không tham gia hôn lễ của bọn họ. Có thể biết người nào chứ!

Nhắc đến cậu hai Trương Thiến, đúng là một người chẳng ra sao, yêu tiền hám lợi còn chưa nói, còn thích giả trang người giàu có.

Cả ngày công việc đàng hoàng không làm, vay tiền khắp nơi, thật vất vả tìm được công tác, vị trí rất cao, kết quả một năm sau lại dính dáng đến chuyện không trả tiền công cho người ra, ông còn giả bộ làm người tốt, chết vì sĩ diện, vay tiền trả công. May nhờ khi đó mợ mới có một tiệm cắt tóc, nếu không đúng là không biết hai người vượt qua như thế nào.

Nói thật, Trương Thiến không nguyện ý nợ nhân tình nhà cậu hai, ông là người không đáng tin, nói ra, chính là cực kỳ không đáng tin.

Đời trước nếu không phải mẹ Trương bắt cô nhất định phải đi phỏng vấn, căn bản Trương Thiến sẽ không ra khỏi nhà, kết quả cuối cùng khi đến bệnh viện đó.

Haiz, vị trí bệnh viện có thể nói là cực kì vắng vẻ, không nói đến người chung quanh rất ít, có vẻ như có công trình còn đang khởi công, không khí bụi bặm không chịu nổi, vách tường bệnh viện thì loang lổ, đã lâu chưa quét sơn đithiết bị y tế cũng nửa mới nửa cũ, thật là không biết hình dung như thế nào.

Chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy người, Trương Thiến nghĩ muốn ra ngoài mua ít đồ lót dạ trước, dù sao sáng sớm mẹ trương thúc giục ra ngoài, đói bụng đã lâu, nơi này hẻo lánh như vậy, Trương Thiến dám khẳng định, nhất định chiếc xe cô chạm mặt khẳng định là loại siêu tốc!

Cũng bởi vì chiếc xe này, cuối cùng Trương Thiến bị đưa vào bệnh viện, sau đó đi vào nhà xác... (Huong August – Diễn đàn Lê Quý Đôn)

Có lẽ hôm nay ánh mặt trời sau giờ ngọ quá chói mắt, Trương Thiến nghe tiếng nói chuyện nho nhỏ bên tai của bạn cùng phòng với nhau, thời điểm mệt mỏi thế nhưng nhớ lại mình cái chết kiếp trước.

Khi chiếc xe kia đâm vào cô, Trương Thiến chỉ cảm thấy đau nhức trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó cái gì cũng không cảm nhận được nữa, cả người mất hết tri giác...

“Thiến Thiến, mau dậy đi á..., buổi chiều còn có tiết đấy.”

Giường ngủ Từ Tiếu ở đối diện Trương Thiến, cô thấy Trương Thiến buồn bực bao mình trong chăn, kỳ quái cô ấy có khó thở hay không, vì vậy ngồi dậy lay lay người cô, kéo Trương Thiến trở lại từ đống suy nghĩ hỗn loạn.

“Thiến Thiến, sao cậu có thể nằm ngủ được nhỉ. Ai nha, có vẻ ăn không ít nha, mấy tháng rồi.” Triệu Duy một bên mặc áo, vừa liếc Trương Thiến bụng khoa trương hỏi.

Trương Thiến vén chăn lên, nghe thấy tiếng cười hàm ý của bạn cùng phòng, cũng để ý đến tiếng cười giỡn của Triệu Duy, cô nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, mơ màng hỏi: “Buổi chiều học gì?”

“Tu dưỡng Tư tưởng đạo đức và Pháp luật cơ sở.” Lữ Nhất Y nhanh chóng trả lời.

Trương Thiến nghe vậy nhanh chóng nhớ tới giáo sư già dài dòng đó, cô nắm lên chăn ầm ĩ bịt kín đầu lần nữa.

Ô~ làm thế nào đây, thật muốn cúp cua.

Tháng ngày học đại học đơn giản mà vui vẻ, cái gì đều không cần lo nghĩ, chuyện khốn nhiễu lớn nhất mỗi ngày chính là buổi trưa ăn món gì, xuống dưới căn tin ăn, quanh đi quẩn lại vẫn là những chuyện này, Trương Thiến các cô mỗi ngày đều vì vấn đề này mà suy tư thật lâu.

Buổi tối chia nhau ăn trái cây mỹ vị với bạn cùng phòng, nhắn tin cho Tôn Đông Mặc, nói vài lời, tên này đúng là ngày ngày trôi qua rất tốt.

Tương lai của mình tự mình làm chủ, Trương Thiến bắt đầu kiếm được tiền bằng việc viết tiểu thuyết trên mạng, cách hành văn của cô ngày một tốt, bây giờ đã đạt được vài thành tích tốt.

Nói thật, đối với ngành nghề hiện tại, Trương Thiến thật sự không yêu thích, tuy nói cái danh bác sĩ gây mê rất êm tai, căn bản ca giải phẫu nào cũng không thiếu được nó. Nhưng số cử nhân tốt nghiệp ngành bác sĩ gây mê nhiều như vậy, lại chỉ có một số bệnh viện lớn là cần bác sĩ gây mê. Bệnh viện lớn, người cũng nhiều, nhiều người, lắm thị phi.

Thành tích Trương Thiến tuy tốt, nhưng không phải đặc biệt xuất sắc. Xã hội bây giờ, nếu như không có đủ tiền và quan hệ vững chắc, làm chuyện gì cũng vô cùng khó khăn.

Tan lớp, đi tới đại sảnh, lần nữa đi ngang qua cánh cửa kia, Trương Thiến dừng một chút, do dự một lát nói với bạn cùng phòng một tiếng, cuối cùng vẫn tiến vào.

Làm bác sĩ phải có bằng cấp bác sĩ, làm giáo sư phải có bằng chứng nhận giáo sư, mỗi công việc đều cần bằng cấp. Gian phòng nho nhỏ này chính là bằng chứng cho sự cố gắng trong học tập.

Kiếp trước Thiến Trương cũng đã nghĩ đến, kéo dài dây dưa cho đến năm thứ tư mới quyết định, kết quả vừa hỏi, biết thời gian cuộc thi lần tới đúng lúc là thời điểm thực tập, Trương Thiến do dự cuối cùng cũng không ghi danh.

Trương Thiến nhìn đơn tuyên truyền, có mục đích chọn hai cái, giáo viên mầm non và cố vấn tâm lý, động tác nhanh chóng đi lấy tiền, lập tức trở lại đóng tiền, hỏi thời gian học và thi, địa điểm, nhận sách vở liên quan, liền đi ra ngoài.

Ra cửa, Trương Thiến thở mạnh một hơi, cá tính của cô chính là như vậy, làm chuyện gì cũng rất do dự, rất ghét quyết định, khi chọn lựa quần áo, cho dù là màu sắc bất đồng cũng khiến cô khổ não nửa ngày.

Muốn có bằng, phải cần thật nhiều tiền, Trương Thiến sợ mình lại do dự mãi, cuối cùng không làm được gì cả, không thể làm gì khác hơn là giải quyết dứt khoát, nộp tiền, chuyện làm xong. Trực tiếp đoạn tuyệt mình cơ hội sau này đổi ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại, Trương Thiến có không gian, trong không gian có ruộng vườn, cuộc sống sau này tuyệt đối là ăn mặc không lo, cô cũng không cần thiết phải uất ức mình, nếu như sau khi tốt nghiệp thật sự công tác ở bệnh viện, nhất định mỗi ngày đều sẽ đi sớm về muộn, còn phải vì tính mạng của bệnh nhân mà lo lắng, thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, cả ngày tinh thần khẩn trương cao độ, cô ngẫm lại cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lựa chọn giáo viên mầm non là bởi vì Trương Thiến rất thích trẻ con, thế giới của bọn chúng đơn thuần nhất, không thích sẽ khóc, vui vẻ sẽ cười, huống chi, trẻ con mềm mại, non nớt như vậy… Dáng vẻ dễ thương, chỉ cần nghĩ tới sau này sẽ ở chung với chúng, lòng Trương Thiến lại lâng lâng bong bóng màu hồng.

Vừa đúng, nếu như thi lấy bằng thành công, Đại Học năm 3 chị Tú Tú nhà bác cả đã kết hôn rồi nhỉ, tức là không lâu sau cô sẽ có một bảo bảo đáng yêu để luyện tay rồi!

Lựa chọn cố vấn tâm lý thuần túy là bởi vì Trương Thiến cảm thấy hứng thú với phương diện này, cho dù không thể dựa vào nó để tìm được một công việc, Trương Thiến cũng hy vọng có thể hiểu biết nhiều hơn về phương diện này một chút.

Quyết định, phải cố gắng giành được bằng vào tay! Nếu như sau khi tốt nghiệp thực sự không tìm được việc làm, vậy thì ở nhà viết tiểu thuyết, trông trẻ!

Mặc dù quyết định này có vẻ tầm thường, nhưng, Trương Thiến nghĩ bản thân thích cuộc sống như thế.

Buổi tối gọi điện thoại với Tôn Đông Mặc, Trương Thiến thao thao bất tuyệt kể những chuyện hôm nay mình làm, cùng toàn bộ tính toán sau này nói cho hắn.

Lúc này Tôn Đông Mặc đang đứng trước cửa sổ sát đất cỡ lớn, thành phố ban đêm với ánh đèn neong lấp lánh đủ màu thật sự cuốn hút, ánh đèn hai bên đường, đèn xe,… Hắn cúi người nhìn hàng xe nối tiếp nhau giữa xa lộ thành phố.

Ngắm cảnh đêm thành phố ngoài cửa sổ, Tôn Đông Mặc một tay cầm cầm điện thoại di động nghe Trương Thiến nói chuyện, một tay khác che miệng nheo mắt cười thầm.

Ngốc ạ, về sau gả cho anh, chẳng lẽ còn cần em làm việc này sao?

Nhưng thật không ngờ em lại thích trẻ con như vậy, trái lại sau khi kết hôn phải cố gắng tạo người thật nhiều mới được!

Bên kia điện thoại, Trương Thiến không biết vì chuyện gì mà hắt xì mấy cái, cô nghi ngờ nhìn cửa sổ ban công: kỳ quái, đã đóng chặt rồi, cũng không bị hở, sao lại hắt xì chứ, bị cảm rồi sao?