Cuộc Sống Khác Của Từ Tư Bạch

Chương 1-2




“Mẹ, con về rồi!” Tô Miên vừa mở cửa đi vào nhà vừa vui vẻ gọi.

“Tiểu Miên, về rồi sao? Đến đây bên cạnh mẹ con đi.” Cảnh sát Trương ngồi trên ghế gọi Tô Miên.

Tô Miên khó hiểu nhưng cũng đi đến ngồi cạnh mẹ mình, không khí yên lặng trong phòng khách khiến Tô Miên khó chịu.

“Chú Trương có chuyện muốn nói với Tiểu Miên đúng không ạ?” Tô Miên nhìn cảnh sát Trương đang muốn nói nhưng không biết sao lại thôi.

“Đúng vậy. Nhưng cháu phải hứa với chú Trương là thật bình tĩnh, cháu phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho mẹ cháu. Có được không?” Cảnh sát Trương nghiêm túc nói với Tô Miên, đứa trẻ này tuy còn nhỏ nhưng rất có khả năng quan sát, tương lai chắc chắn không tầm thường khiến cảnh sát Trương cũng thay đồng đội của anh cảm thấy an ủi.

“Chú Trương nói đi ạ!” Tô Miên cầm tay mẹ mình nhìn cảnh sát Trương nói.

“Tiểu Miên, ba cháu đã hy sinh khi làm nhiệm vụ.” Cảnh sát Trương hít vào một cái rồi mới nghẹn giọng nói.

Tô Miên im lặng cúi đầu nhưng cả cơ thể đã run run lên chứng tỏ cô bé đang cố nén để không phát ra tiếng khóc. Mẹ Tô ôm lấy con gái vỗ nhẹ lưng cô bé, việc ba Tô Miên hy sinh là chuyện mà cô và con gái luôn chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp nhận nhưng khi ngày này đến hai người vẫn không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.

Cảnh sát Trương ngồi lại một lúc rồi mới tạm biệt hai mẹ con Tô Miên để ra về. Tô Miên tám tuổi chính thức mất đi người cha thân yêu của mình.

Mấy hôm sau, trời mưa lâm râm, hôm nay là ngày tổ chức tang lễ của cảnh sát Tô. Tô Miên mặc một bộ váy màu đen được mẹ che ô đứng trước mộ của cha cô bé. Sau khi mọi người đều thực hiện xong nghi lễ, an ủi mẹ con Tô Miên xong thì ra về.

Tô Miên vẫn như trước đứng yên lặng trước mộ cha mình, trong lòng cô đã quyết tâm nhất định bắt được kẻ đã hại chết cha mình đưa ra chịu sự trừng trị của pháp luật.

Từ Tư Bạch đứng cách đó không xa, anh biết hôm nay là tang lễ của cha Tô Miên tuy đã tự nói với bản thân là sẽ không gặp cô nữa nhưng trái tim lại không nghe theo lý trí, vô tình Từ Tư Bạch vẫn đến đây vẫn đứng tại chỗ này để dõi theo cô.

“Chị Tô Miên, chị đừng đau lòng quá. Em sau khi lớn lên sẽ giống như dượng, là một cảnh sát tốt để bắt những kẻ đã hại dượng.” Một cô bé khoảng sáu bảy tuổi đến gần nắm lấy tay Tô Miên nói.

Tô Miên gật đầu ôm lấy cô bé. Từ Tư Bạch khi nhìn thấy cô bé này thì khá ngạc nhiên bởi cô bé có ngoại hình giống Tô Miên, nếu bằng tuổi nhau chắc người ngoài sẽ nghĩ đây là một cặp song sinh. Khi nghe cô bé nói thì trong lòng Từ Tư Bạch có một gợn sóng nhẹ, nếu hắn đoán không lầm thì đây chính là Bạch Cẩm Hi bị tổ chức giết năm đó.

Tô Miên thấy mưa càng lúc càng lớn thì liền nắm tay Bạch Cẩm Hi dẫn đi về nơi của mẹ cô đang đợi. Bạch Cẩm Hi nhìn thoáng qua gốc cây thì bắt gặp một người đeo khẩu trang đen đứng sau gốc cây nhìn hai chị em họ, cho đến khi đi xa Bạch Cẩm Hi vẫn ngoái lại nhìn thì người đó đã rời đi chỉ để lại một bóng lưng.