Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 3




Tìm một vòng trên mảnh đất trống, lại chẳng phát hiện cái gì, Giản Thanh Vân bắt đầu nóng nảy. Ngọc bội này chính là thứ duy nhất mẹ để lại có giá trị kỉ niệm. Nhớ tới bên ngoài tối đen, cô vẫn buông tha cho ý niệm ra ngoài tìm kiếm ngọc bội.

Rầu rĩ ngồi lại chỗ cũ, Giản Thanh Vân lấy sợi dây đỏ còn lại xuống, phát hiện sợi dây không có bị đứt.

Vậy chẳng lẽ là ngọc bội bị bể rồi? Giản Thanh Vân nghi hoặc nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trong tay, có chút không xác định được.

Cất sợi dây vào trong ba lô, lại nhìn lên bầu trời vẫn xanh thăm thẳm. Đột nhiên Giản Thanh Vân nhớ đến thời điểm lật xe, trước mắt cô có xuất hiện một ánh sáng trắng, cón có vừa nãy lúc bị con trăn quấn ngất đi cô cũng nhìn thấy luồng sáng trắng đó. Chẳng lẽ ánh sáng trắng đó có liên quan tới việc miếng ngọc bội biến mất? Vậy cái không gian kì quái này cũng có liên quan tới miếng ngọc bội đó?

Giản Thanh Vân suy nghĩ nửa này cũng không nghĩ ra là vì sao. Dự định ngày mai bên ngoài trời sáng cô sẽ ra ngoài tìm, xem có thể tìm thấy ngọc bội không.

Đi vòng vòng trong rừng rậm, Giản Thanh Vân đã sớm mệt muốn chết rồi, tùy tiện lấy trong vali ra cái áo bành tô trải trên mặt đất để nằm nghỉ ngơi.

Nằm xuống chưa bao lâu cô đã mơ màng ngủ mất.Hoàn cảnh xa lạ khiến Giản Thanh Vân không thể ngủ ngon giấc, nằm mơ cả đêm.

Lờ mờ tỉnh lại. Giản Thanh Vân dụi dụi mắt, lấy di động trong ba lô ra xem giờ, đã là bảy giờ sáng rồi. Địa phương kì quái này vẫn là ban ngày, ngẩng đầu liền có thể thấy bầu trời trong xanh.

"Rốt cuộc đây là cái địa phương quỷ gì vậy." Giản Thanh Vân khó chịu lẩm bẩm, lúc này mới thu áo bành tô lại ném vào trong vali, lại lấy bàn chải và kem đánh răng ra, lách mình đi ngoài rừng rậm.

Chung quanh hồ nước vẫn không có con dã thú to lớn nào, mấy con chim cũng vì Giản Thanh Vân đột nhiên xuất hiện mà sợ hãi bay đi.

Đến bên hồ nước đánh răng rửa mặt xong, cô ăn vài cái bánh quy và uống hết nửa bình nước còn lại trong ba lô, sau đó cầm cái bình không tới bên hồ rót đầy nước.

Ăn xong, Giản Thanh Vân bắt đầu tìm khắp bốn phía. Tìm suốt một canh giờ, bụi cây bụi cỏ xung quanh hồ nước cũng đã tìm, nhưng vẫn không tìm thấy ngọc bội của cô đâu.

Giản Thanh Vân thở dài, không định tiếp tục tìm nữa. Có lẽ bởi vì cô mơ hồ cảm thấy miếng ngọc bội có liên quan tới không gian kì lạ kia, cho nên mới không tìm kiếm nữa.

Giản Thanh Vân đứng thẳng người, nhìn thoáng qua cổ thụ bốn phía. Nếu ngày hôm qua vẫn có cảm giác như đang mơ, thì hôm nay cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại và tiếp thu việc mình không rõ nguyên do mà bị đưa đến nơi rừng rậm nguyên thủy này rồi. Nhưng mà tiếp thu không có nghĩa là thỏa hiệp, mặc dù cô không biết tại sao mình lại đến nơi đây, nhưng cô sẽ không buông tha với hi vọng tìm đường ra khỏi rừng rậm nguyên thủy này.

Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, lại lách mình đi vào mảnh đất trống kỳ quái kia, mang cái vali ra. Cô sợ lỡ như tí nữa không thể vào được cái không gian đó thì nguy to, cho nên đem theo mọi thứ bên người vẫn là an toàn nhất.

Lưng đeo ba lô, tay kéo vali. Giản Thanh Vân liếc nhìn hồ nước, sau đó bước đi.

Ước chừng đi được nửa tiếng đồng hồ, Giản Thanh Vân lại đi vào không gian kỳ quái kia, chờ đến khi cô bước ra khỏi cái không gian đó thì bên ngoài vẫn là địa phương cũ. Nói cách khác, cái không gian kỳ quái kia di chuyển theo cô.

Dọc theo đường đi cô lại thử nhiều lần, sau đó hoàn toàn khẳng định cái không gian kỳ quái kia là di chuyển theo cô. Lúc này cô mới yên tâm bỏ cái vali và không gian, lưng vẫn đeo ba lô tiếp tục đi về phía trước.

Thời gian một ngay trôi qua rất nhanh. Trên đường Giản Thanh Vân có gặp một con hổ lớn, trong khoảnh khắc khi gặp hổ, cô lắc mình trốn vào không gian, đến khi đi ra thì con hổ lớn đã biến mất.

Lúc này Giản Thanh Vân mới nhận ra được chỗ tốt của không gian kỳ quái. Chí ít khi gặp phải dã thú, cô còn có nơi bảo mệnh.

Buổi tối ăn một quả táo và một nửa bịch bánh quy, sau đó ngủ cả đêm trong không gian kỳ quái. Cái không gian này dù là khi nào cô tiến vào thì bầu trời vẫn là một màu xanh thẳm, không có tí thay đổi nào.

.......

Giản Thanh Vân nhìn hai miếng thịt bò khọ cuối cùng trên tay, nuốt nước miếng một cái. Trên người cô bây giờ chỉ còn có nửa bịch toffee và hai miếng thịt bò khô thôi. Hôm nay đã là ngày thứ tư cô ở rừng rậm nguyên thủy này rồi.

Giản Thanh Vân bỏ môt miếng thịt bò khô vào miệng từ từ nhai, cô ăn rất chậm. Hai miếng thịt bò khô bị cô ăn trong thời gia năm phút mới hoàn toàn nuốt hết. Cuối cùng còn lại một ngụm nước nhỏ cũng bị cô uống hết.

Nhìn bình nước trống trơn và bịch toffee chẳng còn lại bao nhiêu, Giản Thanh Vân bắc đắc dĩ cười khổ. Trong khu rừng này cô không nhận biết được loại thực vật và quả dại nào, bây giờ trên người cũng chỉ còn có nửa bịch kẹo toffee, nếu không tìm được đường ra khỏi rừng rậm nguyên thủy này, cô thật sự sợ bản thân sẽ chết đói trong rừng rậm này.

Ngược lại, cái không gian kỳ quái kia lại bị cô tìm hiểu rõ ràng. Không gian này không phân biệt trời sáng hay trời tối, mãi mãi đều là ban ngày. Chỉ cần cô vừa suy nghĩ, liền có thể lách người đi vào ngay lập tức.

Ngày thứ năm cũng đến rất nhanh, nửa bịch kẹo toffe cũng chỉ còn lại hơn mười viên. Vấn đề nước uống thì có biện pháp khá tốt, sương sớm mỗi buổi sáng có thể giải quyết được vấn đề này. Chỉ là liên tục vài ngày cô vẫn chưa rửa mặt chải đầu rồi, trừ bỏ ngày đầu tiên gặp được hồ nước, thì cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được nguồn nước nào khác.

Giản Thanh Vân vừa mệt vừa đói, cô kéo thân hình mệt mỏi tiếp tục đi về phía trước. Những thực vật bên cạnh cô đều không biết, thật vất vả mới gặp được một cây dại có trái, nhưng màu sắc của loại trái cây này lại có màu tím vô cùng kì lạ, mỗi trái lại to bằng cả cái đầu cô.

Giản Thanh Vân ngửa đầu nhìn lên cái cây có trái cây màu tím to đùng kia, do dự có nên hái ăn hay không. Trên người cô cũng chỉ còn hơn mười viên coffee, nếu như không tìm được đồ ăn thì cô chỉ có nước chết đói thôi.

Cắn răng một cái, Giản Thanh Vân trèo lên một cành cây thô to, hái một trái cây màu tím to đùng xuống. Thay vì ngồi một chỗ chờ đói chết, còn không bằng bị độc chết. Mà nói không chừng trái cây màu tím này lại không có độc.

Bưng một trái màu tím to như đầu của cô, Giản Thanh Vân nhắm mắt lại cắn xuống.

Rất giòn, nhiều nước, thịt quả bên trong cũng là màu tím, chỉ là trái màu tím này lại không có bất kì hương vị gì.

Không có hương vị trái cây cô cũng ăn ngon lành. Bây giờ đừng nói là không có hương vị, kể cả là hương vị quái lạ cô cũng ăn.

Ăn xong một quả là Giản Thanh Vân no căng rồi.

Bụng no, cô cũng không vội vã đi tiếp mà ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ. Cũng may là không có phản ứng bất thường gì, ngược lại vì trái cây này nhiều nước mà cô phải đi WC đến hai lần.

Nhìn trái cây này không có độc, Giản Thanh Vân lại hái nhiều trái xuống, sau đó ném tất cả vào trong không gian, như vậy ít nhất có thể đảm bảo cho cô không bị chết đói.