Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 117: Thi cuối kì (1)




Nhoáng cái đến kì thi cuối kỳ.

Từ khi khu nhà dạy học mới được đưa vào sử dụng, số học sinh đông lên gấp đôi thì thành tích học tập càng được nhà trường chú trọng. Nghe nói còn xếp lẫn các khối thi chung với nhau. Ngay cả những học sinh nghịch ngợm cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí khẩn trương này.

Hồi đó, kết quả mỗi kì thi đều được viết trên giấy báo gửi về nhà cho phụ huynh học sinh. Trên tờ giấy bé nhỏ mỏng manh đó không chỉ có điểm số mà còn cả lời phê của giáo viên chủ nhiệm.

Nếu bị thầy Phương viết một hai câu phê bình khó tránh khỏi về nhà bị bố mẹ mắng một trận, nặng quá thì bị đánh đòn. Vì thế đợt này các bạn học sinh lớp 4-2 ngoan ngoãn hơn hẳn.

Thường ngày, Chu Tiểu Vân dụng công khắc khổ, ở nhà đọc trước bài, chăm chỉ đọc sách, làm bài tập, gặp chữ lạ hay đề số học khó thì ghi riêng ra giấy rồi hỏi thầy. Vì thế, gần đến kì thi cô vẫn bình chân như vại.

Thành tích Vương Tinh Tinh khá tốt, vì sắp đến ngày thi nên chăm chỉ học hành hơn.

Vẻ mặt Ngô Mai đau khổ than thở với bạn: “Đại Nha, Ngữ văn tớ còn đỡ, nhớ được một số chữ khó, bài tập làm văn còn cố gắng được. Nhưng đọc đề toán thì tớ lại luống cuống, mấy đề ứng dụng khó quá tớ không làm nổi, làm sao bây giờ?”

Chu Tiểu Vân an ủi cô bé: “Đề số học chỉ cần động não tính toán một chút là làm được ngay. Thế này đi, trưa mai cậu cứ ở lại nhà tớ ăn cơm, tối hãy về nhà. Ăn xong tớ sẽ bổ túc cho cậu một chút, có gì không hiểu cứ nói tớ sẽ giảng lại.”

Ngô Mai cao hứng gật đầu, đêm đó về nhà nói với mẹ một tiếng. Con gái chăm chỉ học hành, Chu Phương tất nhiên đồng ý cả hai tay. Đến nhà anh ba ăn một bữa cơm trưa là chuyện nhỏ, được, được, con cứ đi đi!

Vương Tinh Tinh nghe thấy Ngô Mai nói trưa sẽ đến nhà Tiểu Vân ăn cơm thì bất bình: “Không được, tớ ăn cơm xong sẽ qua nhà cậu nhé Tiểu Vân. Điểm Toán của tớ sàn sàn với Tiểu Mai, cậu cũng phải bổ túc cho tớ.”

Chu Tiểu Vân giơ tay đầu hàng: “Được được, đi cả được chưa!”

Vương Tinh Tinh cười đắc ý, ăn cơm xong vội vàng cầm túi sách nói với mẹ một tiếng rồi chạy tới nhà Chu Tiểu Vân.

Ba người ở trong phòng Chu Tiểu Vân mỹ danh nói là ôn tập toán, thực tế một buổi trưa trôi qua vô ích. Nghĩ xem Vương Tinh Tinh và Ngô Mai mà ở chung với nhau thì có học nổi không? Đưa đề chưa giải xong đã nhảy sang đề tài khác rồi, có thêm Đại Bảo và Tiểu Bảo ở bên cạnh xen mồm vào, chẳng khác gì cái chợ.

Ngô Mai và Vương Tinh Tinh mới đến có một buổi, ở trên lớp vô tình nhắc đến bị Chu Chí Hải nghe thấy. Chu Chí Hải lập tức kể cho Phùng Thiết Trụ nghe.

Khi Chu Tiểu Vân thấy Phùng Thiết Trụ kéo Chu Chí Hải đến nhà cô, cô tròn mắt, không cần tận dụng mọi cơ hội thế chứ.

Tên nhóc này lớn lên sớm muộn cũng thành hoa hoa công tử!

Phùng Thiết Trụ đưa ra lý do rất chính đáng: “Chu Tiểu Vân, số học của tớ hơi kém, cậu có thể thuận tiện giảng lại cho cả tớ nữa được không? Cuối kỳ điểm cao hơn tớ sẽ mua đồ ăn mời cậu!”

Đám bạn thân mến ai không biết tâm địa hắn gian xảo, cả đám cười ồ lên.

Cô có quyền từ chối không? Được rồi! Nếu đã đến coi như thêm một người nghe giảng! May mà mấy ngày nữa kì thi sẽ diễn ra, nếu không ngày nào cũng một đống người đến nhà, cô chịu không nổi.

Nhị Nha thấy nhà có nhiều khách thì rất hưng phấn, ngồi ì ra không chịu đi.

Căn phòng nhỏ của Chu Tiểu Vân tất nhiên không thể chứa nhiều người như thế. Vì thế cả đám chuyển địa bàn ra phòng khách. Đến ngày thi, cuối cùng cô cũng được dễ thở hơn. Nghĩ đến khoá học bổ túc cấp tốc có thể danh chính ngôn thuận kết thúc, khỏi phải nói cô vui cỡ nào.

Lớp 4-2 thi cùng phòng với lớp 2-2. Trùng hợp là Tiểu Bảo cùng phòng thi với chị.

Tiểu Bảo nhìn thấy chị thì vui lắm, Chu Tiểu Vân liên tiếp ném qua mấy vấn đề: “Mang bút máy chưa? Có tẩy chưa? Thước kẻ của em đâu?”

Tiểu Bảo cười: “Chị, em đã học lớp hai rồi, chút việc nhỏ đấy chẳng nhẽ không chuẩn bị được? Trước khi thi một ngày em đã soạn sẵn mọi thứ rồi, mang hai cây bút máy cơ. Chị yên tâm, tất cả đều mang đủ!”

Chu Tiểu Vân vừa lòng gật đầu, ý bảo Tiểu Bảo ngồi vào chỗ chờ giám thị phát bài thi.

Thực ra ở trường Tiểu Bảo học có phần trội hơn Đại Bảo, luôn nằm trong tốp đầu của lớp. Tuy là con trai nhưng luôn ngoan ngoãn nghe lời, đặc biệt nghe lời Chu Tiểu Vân.

Nếu là lời của Đại Bảo, hắc hắc, tuỳ theo tình huống thế nào đã. Nói đúng thì nghe, nói sai thì kệ anh ấy. Sự thật chứng minh, địa vị của Đại Bảo trong cảm nhận của em trai thấp hơn chị nhiều lắm. Bình thường không phải vì sợ nắm đấm của anh, còn lâu Tiểu Bảo mới nghe.

Ai bảo Đại Bảo chẳng ra dáng làm anh tẹo nào? Chỉ có lúc các em bị người khác bắt nạt là xắn tay xắn chân lên, còn giống anh trai một tí. Thường ngày đừng hi vọng Đại Bảo sẽ nhường nhịn các em.

Vừa khéo, Chu Tiểu Vân lại ngồi đằng trước Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ trăm phương ngàn kế tìm cơ hội nói chuyện với cô: “Chu Tiểu Vân, cậu có mang mực không, bút đô la Hồng kông của tớ hết mực rồi.”

Chu Tiểu Vân bị quấy rầy không đáp lại thì phiền, bèn để lọ mực bút máy xuống bàn Lý Thiên Vũ rồi quay lên.

Cho dù như thế Lý Thiên Vũ đã thấy thoả mãn. Từ lần trước bị phạt, cuối cùng Chu Tiểu Vân cũng miễn cưỡng đáp lại lời cậu. Mặc dù chỉ là mấy từ đơn giản “Ừ”, “Hả”, “Vậy sao”, “Biết”, nhưng không đến mức cậu nói cả buổi sáng bạn ấy không đáp lại một câu.

Đúng là bước tiến đầu tiên trên con đường trường chinh vạn dặm đầy gian khổ mà.

Lý Thiên Vũ bơm mực đầy bút, trả lại bình cho Chu Tiểu Vân, mặt dày hỏi: “Chu Tiểu Vân, cậu có mang dư cục tẩy nào không, tớ quên mang rồi.”

Không nhịn được nữa Chu Tiểu Vân quay đầu lại, lườm Lý Thiên Vũ: “Hôm nay đi thi bạn còn quên mang gì nữa?” Một hồi quên mực lúc sau quên tẩy, không chừng kế tiếp cậu sẽ nói quên không mang giấy nháp, xin cô hai tờ giấy trắng.

Lý Thiên Vũ nhếch miệng cười: “Được rồi, có giấy trắng thì cho tớ mượn hai tờ, tớ quên mang vở nháp rồi.”

Đúng là không biết xấu hổ!

Chu Tiểu Vân chẳng còn gì để nói, với loại người như thế biết nói gì bây giờ?

Coi như cô sợ cậu ta. Xé từ quyển giấy nháp của mình ra hai tờ giấy trắng. Giấy trắng hơi mỏng năm phân một tờ to, Chu Tiểu Vân đến nhà Chu Thiến Thiến mua một lúc bốn tờ. Gấp tờ giấy to đùng kia lại, rồi lại gấp đôi một lần nữa, dùng dao rọc giấy. Tiểu Bảo đếm được mười sáu tờ. Nếu vẫn còn to, không nhét vừa túi sách có thể gấp đôi một lần nữa, thành ba mươi hai tờ. Lấy kim khâu góc lại, tèn tén ten thế là được một quyển vở nháp.

Chu Tiểu Vân khâu cho Đại Bảo, Tiểu Bảo mỗi người một quyển.

Đại Bảo lên lớp năm, học toán cần tính toán nhiều nên dùng nhiều giấy nháp. Hơn nữa, không có việc gì lại vẽ vời linh tinh hoặc xé giấy ném bạn, một quyển vở nháp chỉ dùng trong một tuần.

Tiểu Bảo học lớp hai chưa cần dùng nhiều. Quyển của Đại Bảo đã hết, quyển của cậu còn mới nguyên.

Lúc Đại Bảo dùng ánh mắt thèm muốn nhìn quyển vở nháp của Tiểu Bảo, cậu lập tức cất ngay vào cặp không chịu lấy ra. Đại Bảo mắng cậu là quỷ keo kiệt, bị Tiểu Bảo phản bác một câu không nói lại được: “Anh không phải chê em. Lúc đầu chị đưa vở nháp cho chúng ta, sao anh không đưa vở của anh cho em luôn đi.”

Sắc bén nha! Đừng nghĩ Đại Bảo học lớp năm là giỏi, lúc không động thủ còn lâu mới nói lại được Tiểu Bảo!