Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 127: Nhân vật phong vân* trong trường




Gần đây Vương Tinh Tinh bước đi lâng lâng, sắp không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa. Nghĩ đến cảnh hai ngày nữa phải cầm micro nói trước toàn trường gần nghìn học sinh, cô chưa bao giờ chịu áp lực lớn đến thế.

Vì vậy, Vương Tinh Tinh rất chăm chỉ luyện tập. Hễ tan học về là quấn quít lấy Chu Tiểu Vân, bắt cô bạn đóng vai người nghe rồi nhận xét, không cho về.

Tai nghe sắp thành vết chai Chu Tiểu Vân rất mong chờ ngày thứ sáu nhanh đến, để Vương Tinh Tinh không bắt cô ngồi nghe nữa, cô mệt lắm rồi.

Tin vui bất ngờ nhất là Đại Bảo trổ hết tài năng, trở thành người duy nhất được cử đi thi.

Trong bữa cơm, khi Đại Bảo tuyên bố tin tốt này, dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi giống như chắc chắn ẵm được giải nhất vậy. Với tính của anh ấy, có thể nhịn không oang oang nói ra lúc mới về nhà đã là giỏi lắm rồi.

Đại Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Tiểu Bảo và Nhị Nha, giả vờ khiêm tốn trước lời khích lệ của ba mẹ chứ thực ra miệng đã ngoác đến mang tai rồi.

Chu Tiểu Vân vui mừng cho anh trai. Bạn có tưởng tượng được Đại Bảo kiếp trước cả ngày trốn học, đánh nhau không? Bây giờ thay đổi 180 độ như thế, sao không khiến cô vui sướng được?

Chu Tiểu Vân vẫn thực lòng nhắc nhở một câu: “Anh ơi, mỗi lớp đều cử hai học sinh tham gia thi cấp trường, từ lớp ba đến lớp năm ít nhất cũng phải hơn hai mươi học sinh! Anh nên luyện tập chăm chỉ thì hơn.”

Đừng để lúc lên sân khấu lại xảy ra chuyện

Một lời thức tỉnh người trong mộng! Đại Bảo vung tay lên, rất dũng cảm đơn phương quyết định: “Anh nhất định tập luyện thật tốt, Đại Nha, em luyện cùng anh cho anh ý kiến cải tiến nhé!”

Chu Tiểu Vân thở dài, vì sao số khổ đều là cô hả? Rõ ràng tham gia thi đấu là Vương Tinh Tinh và Đại Bảo, sao cô còn bận hơn cả hai người thế này?

Nhìn đi mấy ngày nay cô bận hơn bình thường, trên trường có Vương Tinh Tinh trong nhà có Đại Bảo. Cả hai người đều khiến người khác không yên tâm, Chu Tiểu Vân khóc ròng.

Trịnh Hạo Nhiên đi lại trong lớp như gió cuốn, cực kì tự tin, nói chuyện với Lý Thiên Vũ mũi hướng lên trời: “Lý Thiên Vũ, bạn nộp vở bài tập số học đi, cả lớp chỉ có bạn chưa nộp.”

Lý Thiên Vũ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đã biết.”

Trịnh Hạo Nhiên trong lòng vui sướng không nói nên lời, cố ý thở dài trước mặt Lý Thiên Vũ, nói: “Aizz, không biết sao hôm đó thầy Phương lại chọn tôi tham gia thi đấu nữa. Tôi thấy biểu hiện của mình rất bình thường.”

Nông cạn! Chu Tiểu Vân thầm kết luận! Cô không muốn nghe lén hai người nói chuyện, họ đứng sau lưng cô, giọng lại lớn, cô không muốn nghe cũng không được.

Lý Thiên Vũ trời sinh có bản lĩnh không tức chết người khác không dừng, cậu cười ha ha : “Tôi cũng muốn lắm chứ. Rõ ràng nói không tốt còn được chọn Đáng tiếc, tôi không có người cha làm giáo viên.”

Nói xong còn giả mù sa mưa chấm chấm nước mắt không tồn tại.

Cố Xuân Lai hát đệm, giả tình giả ý vỗ vai Lý Thiên Vũ: “Không sao, ông làm tốt, tôi biết chứ, tôi vĩnh viễn ủng hộ ông!”

Trịnh Hạo Nhiên giận sôi lên, bị Lý Thiên Vũ ý tại ngôn ngoại đâm trúng chỗ đau.

Khi cậu bình tĩnh lại vẫn tự hỏi vấn đề này: nếu ba cậu không phải giáo viên dạy toán của lớp này, thầy Phương có chọn cậu đi thi nữa không?

Cậu là người kiêu ngạo, từ chối thừa nhận khả năng này có thể xảy ra, vì thế luôn tìm cách trốn tránh, không nghĩ sâu về vấn đề này nữa.

Một đám người nông cạn!

Chu Tiểu Vân nghe sắp không chịu nổi, trong lòng cô cũng nghi ngờ Phương Văn Siêu làm việc có suy nghĩ đến nhân tố Trịnh Băng mà thiên vị cho Trịnh Hạo Nhiên trở thành một trong hai người đại diện cho lớp không?

Nhưng hôm đó, biểu hiện của Trịnh Hạo Nhiên không tồi. Lý Thiên Vũ chỉ là ngang tài ngang sức thôi, không rõ ràng ai nhỉn hơn ai. Vì thế dù Trịnh Hạo Nhiên được chọn cũng không thể nói bất công được.

“Các cậu yên lặng được không, chuông vào lớp vang lên rồi!” Tiếng chuông điện reo vang ầm ĩ.

Hai nam sinh đằng sau đang hung hăng như gà chọi, tâm không tình nguyện về chỗ ngồi.

Nháy mắt đã đến thứ sáu.

Hai tiết buổi chiều được nghỉ, tất cả học sinh cầm ghế xếp hàng ngồi theo lớp trên bãi đất trống trước khu nhà dạy học mới.

Học sinh các khối lớp một, lớp hai ngồi đằng trước, lớp ba đến lớp năm ngồi sau.

Bãi đất trống này không nhỏ, bình thường bọn Chu Tiểu Vân còn học thể dục ở đây.

Người đông nghịt khiến người nhìn xuống hoảng hốt, vẻ mặt Tinh Tinh đau khổ nói: “Làm sao bây giờ? Tim của tớ cứ nhảy loạn liên hồi!”

Ngô Mai ngồi cạnh Chu Tiểu Vân, nghe xong cười nói: “Tim của tớ cũng đập mà. Tâm không đập chẳng phải là người chết sao?”

Vương Tinh Tinh trừng mắt: “Tớ đã khẩn trương lắm rồi, cậu còn trêu tớ? Cậu có phải là bạn tốt của tớ không đấy?”

Ngô Mai giơ tay đầu hàng: “Đại tỷ, em sai rồi!” Bây giờ người đi thi là lão đại, trước trấn an cảm xúc của Vương Tinh Tinh để thi đấu xong rồi nói.

Đằng trước chừa lại một khoảng trống nhỏ, Hiệu trưởng Kiều và các giáo viên ngữ văn làm ban giám khảo chấm điểm.

Tuyển thủ được cầm micro, đằng sau micro có sợi dây rất dài nối với dàn loa cũ kĩ của trường.

Tiếng qua loa hơi rè, lẫn tạp âm, học sinh ngồi phía sau chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn rõ người.

Chẳng qua mọi người mấy ai để ý bên trên nói gì. Học sinh phía dưới ầm ầm như chợ vỡ, châu đầu trò chuyện. Ồn ào quá thì có chủ nhiệm lớp xuống dưới dò xét một vòng, tất cả im bặt.

Đến chủ nhiệm lớp về chỗ, im lặng không được mấy phút học sinh lại ồn ào như cũ.

Có lẽ nghiêm túc nghe nhất là ban giám khảo ngồi trên kia.

Các bài nói đều ngắn, hai ba phút lại đổi một người.

Thứ tự lên sân khấu xếp theo lớp, Trịnh Hạo Nhiên xong liền đến phiên Vương Tinh Tinh. Vẻ mặt cô bé bi tráng “anh dũng hi sinh” bước lên đài.

Học sinh lớp 4-2 thấy đại diện lớp mình thì nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ. Biểu hiện của Vương Tinh Tinh không tệ, lúc xuống đài chạm mặt ở 4-3 Hứa Mỹ Lệ bước lên.

Lúc đi qua nhau, Vương Tinh Tinh cho Hứa Mỹ Lệ một ánh mắt khiêu khích, nhỏ kia, cuối cùng chúng ta vẫn gặp nhau ở vòng thi đấu trường. Xem mi có biểu hiện tốt hơn ta không?

Không biết có phải do Vương Tinh Tinh nguyền rủa linh nghiệm không? Đang nói một nửa Hứa Mỹ Lệ đột nhiên quên từ. Phần sau bài nói lắp ba lắp bắp.

Sau khi kết thúc, tiếng vỗ tay thưa thớt nên cô bé ủ rũ xuống. Thầm hận Vương Tinh Tinh, tất cả tại con bé đó khiến mình luống cuống, quên từ còn nói lắp.

Gặp chuyện thích đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, bạn học Hứa Mỹ Lệ à, nên xem lại bản thân mình đi.

Hôm nay nhân vật được quan tâm nhất không phải Đại Bảo thì là ai.

Giọng Đại Bảo oang oang, dưới tác dụng cộng hưởng của micro càng phóng đại lên mấy lần. Đúng là rung trời lở đất khiến người nghe kinh hãi.

Lắng nghe thì thấy nội dung bài nói của Đại Bảo không giống các học sinh khác, nào là yêu thầy, yêu cha mẹ, yêu lớp, yêu bạn học… nghe đã muốn ngủ gật, mà là “Tôi yêu ti vi” ?

Ngồi dưới ai mà không thích xem phim hoạt hình, kịch võ hiệp?

Nhất thời mọi người đồng lòng, không ai xì xào nói chuyện mà chuyên tâm lắng nghe.

Đại Bảo bình tĩnh, không ngờ nói lưu loát từ đầu tới cuối, giành được tràng pháo tay giòn giã của khán giả. Cậu nhất thời ảo tưởng mình trở thành nhân vật phong vân*, lâng lâng đi xuống.

(Nhân vật phong vân: người làm mưa, làm gió trong trường, ý là những người nổi bật được nhiều người biết đến.)