Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 137: Mua sách (1)




Chu Quốc Cường dựa theo thời gian ghi trên thư trúng tuyển, ngày hai mươi chín tháng Tám dẫn Đại Bảo đến trung học Sao Mai báo danh. Học phí, tiền sách đúng là không rẻ, đắt gấp đôi trường ở nông thôn.

Chu Quốc Cường đưa tiền rất hào phóng. Tư tưởng lạc hậu mấy năm qua ở nông thôn đã từ từ thay đổi. Chẳng lẽ muốn con cái mình sau này lớn lên cũng như mình dựa vào mấy mẫu đất kiếm sống sao? Nếu các con đều được đọc sách, thi đỗ trường cao, tương lai giống em Ba ăn cơm của nhà nước, cầm bát sắt thì tốt biết bao!

Cứ nghĩ như thế, mấy năm sau Chu Quốc Cường luôn ủng hộ mạnh mẽ chuyện các con lên thị trấn học cấp hai, thậm chí là cấp ba, chưa từng vì tiền học phí cao mà tiếc xót. Đương nhiên đây đều là chuyện sau này, vẫn nên nói tình huống hiện tại đã.

Từ lúc khai giảng, mỗi sáng Đại Bảo không cần ai gọi đúng sáu giờ rời giường, ăn sáng xong đạp xe nửa tiếng đến trường Sao Mai.

Đoạn đường từ nhà đến trường không phải quá xa, nói gần cũng không gần. Nếu đổi thành Chu Tiểu Vân đạp xe ít nhất mất năm mươi phút. Nhưng Đại Bảo cao lớn, chân dài, đạp xe như bay, bình thường nửa giờ là tới.

Chu Tiểu Vân rất thương anh trai mỗi ngày đi đi về về bốn lần, bàn với mẹ: “Mẹ ơi, con thấy buổi trưa bảo anh Đại Bảo đừng đạp xe về nhà ăn cơm nữa. Mẹ xem anh ấy hơn mười một giờ về đến nhà, vừa ăn xong không nghỉ được một lúc lại vội vội vàng vàng đạp xe đi học. Như thế quá mệt mỏi. Con nghĩ mẹ nên thương lượng với chú Ba thím Ba, để anh ấy đến nhà chú thím ăn cơm, qua đó chỉ mất mười phút thôi!”

Sao Triệu Ngọc Trân không đau lòng Đại Bảo chứ, bà cảm thấy ý tưởng của con gái thật tốt, bèn nói lại với chồng, để Chu Quốc Cường gọi điện cho Chu Quốc Dân.

Có lẽ đưa tiền chú thím ấy cũng không chịu nhận, sau này mua ít đồ cho Viễn Viễn là được.

Sau này Đại Bảo không về nhà ăn cơm, ở nhà chú Ba ăn, chỉ cần đi về sớm tối. Có lúc trời đầy mây, mưa to gì đó, tối cậu có thể ở nhà chú thím ngủ một đêm.

Bữa trưa ở nhà thiếu Đại Bảo, ban đầu Chu Tiểu Vân còn chưa quen, đã quen trêu đùa thói ăn như lang thôn hổ yết của Đại Bảo, giờ bữa cơm tự dưng trở nên không thú vị nữa.

Bình thường Tiểu Bảo thích nhất đấu võ mồm với anh trai. Giờ buổi trưa anh ấy không ở nhà, Tiểu Bảo cảm thấy không có tinh thần nữa.

Chờ Đại Bảo buổi tối đạp xe về, trên mặt Tiểu Bảo là sự nhiệt tình trước nay chưa từng có, chạy ra ngoài nghên đón, đi thượng tiền nghênh tiếp, khiến Đại Bảo nhảy dựng lên.

Tiểu Bảo, nụ cười của em quá nịnh hót, người ta nhìn không quen đâu…

Sau khi Chu Tiểu Vân lên lớp năm, cô dành phần lớn thời gian cho việc học. Cô định sang năm thi vào trường cấp hai Anh Minh, mặc dù ở lớp thành tích học tập của mình không tệ, nhưng so với thành tích ở các trường tiểu học trên thị trấn, phỏng chừng cũng là tốp giữa của lớp.

Bình thường ở trong trường giáo viên không hề dạy kiến thức gì quá khó. Giờ ngữ văn chủ yếu đọc nội dung ở sách giáo khoa, môn toán cũng dựa vào ví dụ mẫu trong sách giáo khoa là chính.

Nếu muốn tăng thêm kiến thức cho mình, mua mấy quyển sách tham khảo hoặc tự mình nghiên cứu nhiều dạng bài tập là việc cần phải làm.

Đừng tưởng cô không biết, Trịnh Hạo Nhiên cũng định thi vào trường Anh Minh. Ở nhà thầy Trịnh thường xuyên đặc biệt dạy kèm cho bạn ấy! Mình không thể so với người ta. Cha mẹ đều là nông dân, không biết mấy chữ, bản thân vẫn nên tự vận động thì hơn.

Trong lòng Chu Tiểu Vân thầm tính chủ nhật này vào thị trấn, đến hiệu sách Tân Hoa xem.

Tiền à, tất nhiên có. Lợn đất của Chu Tiểu Vân để dành nay khá nặng, bên trong có không ít tiền, để mua sách chắc chắn dư dả.

Lúc Chu Tiểu Vân đưa ra ý định “mổ” tiểu phật Di Lặc, còn có thêm sự tài trợ của cha mẹ.

Chu Quốc Cường vừa nghe nói Chu Tiểu Vân muốn đi mua sách không nói gì, từ trong túi quần móc ra ba mươi nguyên đưa cho cô. Triệu Ngọc Trân còn hỏi: “Đại Nha, con xem có đủ hay không? Không đủ mẹ lại đi lấy thêm cho con.”

Xem ra hai vợ chồng họ đã nhất trí quan điểm về vấn đề đến trường của con cái, ý thức được tầm quan trọng của việc bồi dưỡng con.

Sự thay đổi rõ ràng của cha mẹ khiến Chu Tiểu Vân rất vui vẻ, cuối cùng mọi cố gắng của cô không uổng phí. Trước đây ba mẹ cô chẳng hề quan tâm đến việc học của các con thế nào, giờ chủ động đưa tiền, sự thay đổi rõ rệt nãy khiến Chu Tiểu Vân hết sức cảm khái.

Dù sao thái độ này với con cái cũng là một một hiện tượng tốt.

Đại Bảo nhìn thấy tiền mặt mà thèm, vội vàng giơ tay phát biểu: “Ba ơi, con cũng muốn đi mua sách với Đại Nha. Giáo viên dạy ngữ văn của bọn con nói con phải đọc sách nhiều hơn.”

Chu Quốc Cường rất nghi ngờ khi Đại Bảo ngay lúc đó đưa ra yêu cầu này: “Trước đây không nghe con nhắc đến. Có phải vừa thấy em gái đi mua sách, con cũng muốn đi theo không!”

Thằng nhóc này thấy tiền là sáng mắt muốn bớt tiền để tiêu chứ gì.

Nói ngoại ý tại ai mà không hiểu?

Tiểu Bảo cúi đầu cười không ngừng, ngay cả Nhị Nha cũng lêu lêu: “Anh trai, xấu hổ xấu hổ quá. Chắc chắn là xin tiền đi mua đồ chơi, đồ ăn.”

Đại Bảo thẹn quá hóa giận: “Chẳng lẽ anh xin tiền chỉ để mua đồ chơi với đồ ăn thôi à?” Mặc dù cậu có ý này cũng không thể thừa nhận trước mặt các em được.

Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo và Nhị Nha đồng loatk gật đầu, trăm miệng một lời nói: “Đúng thế.”

Đại Bảo mặt xám mày tro muốn cứu vãn thể diện của mình, chuyển sang làm nũng với Triệu Ngọc Trân: “Mẹ, con đúng là muốn mua quyển văn mẫu mà. Mẹ cho con tiền đi!”

Triệu Ngọc Trân sớm mềm lòng, hỏi: “Vậy con muốn bao nhiêu?”

Đại Bảo vui vẻ, đuôi cáo lập tức lộ ra: “Càng nhiều càng tốt!”

Chu Quốc Cường trợn mắt nhìn sang.

Đại Bảo cười ngây ngô hạ thấp yêu cầu: “Vừa nãy con nói đùa thôi, cho Đại Nha bao nhiêu thì con lấy bấy nhiêu!”

Triệu Ngọc Trân đang định đồng ý, Chu Quốc Cường lên tiếng: “Không được, chỉ cho con hai mươi. Con phải để Đại Nha giữ tiền, muốn mua sách gì thì để em ấy trả tiền thay con.”

Dựa vào cái gì, quá không tin mình rồi!

Đại Bảo yếu thế dưới sự độc tài chuyên chế của Chu Quốc Cường ngoan ngoãn gật đầu, không dám phản đối nữa. Nói đùa, hai mươi nguyên cũng không ít rồi, nếu không ngay cả hai mươi nguyên cũng không cho cậu chẳng phải là lỗ to ư?

Tiểu Bảo ngứa ngáy trong lòng, dè dặt xin: “Anh, chị, cho em đi đến hiệu sách Tân Hoa mới! Em đã lên lớp ba, cũng muốn xem qua sách văn mẫu.”

Thực ra chủ yếu là muốn đi cùng góp vui thôi, ha ha!

Đại Bảo ra dáng người làm anh, vỗ ngực: “Không thành vấn đề, anh chở em.”

Tiểu Bảo vô cùng vui mừng, không ngừng vỗ mông ngựa (nịnh hót), khiến Đại Bảo mở cờ trong bụng.

Nhị Nha giận dỗi, ngày mai cũng đòi đi.

Lần này Chu Tiểu Vân lắc đầu không đồng ý.

Tiểu Bảo chín tuổi, chỉ nhỏ hơn cô một tuổi, dắt đi thì không sao. Nhị Nha mới sáu tuổi, ai dám cho nó đi cùng! Nhõng nhẽo đi bộ hai bước đã bắt cõng, ai mà chịu nổi.

Nhị Nha giả vờ giả vịt rớt hai giọt nước mắt, thấy anh chị sống chết không chịu dắt bé theo, đành phải lặng lẽ gióng trống thu binh.