Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 188: Mối tình đầu của bọn con trai (1)




Từ lúc Lưu Lộ biết Chu Tiểu Vân bắt đầu thuê phòng sống ở ngoài thì lòng bắt đầu ngứa ngáy, nghĩ thầm tìm một cơ hội đến xem, chơi một chút.

Chu Tiểu Vân đương nhiên nhiệt tình mời, nhưng có điều kiện kèm theo: “Cậu đi thì được, nhưng cái tên Lý Thiên Vũ con riêng kia cậu đừng dẫn theo.”

Thật là, luôn đi theo sau Lưu Lộ tìm cơ hội bắt chuyện với mình. Trong lòng Chu Tiểu Vân ngàn lần không muốn để ý đến cậu nhưng lại không tiện quá đáng khiến cậu khó xử, đánh phải lạnh lùng nói làm cậu nổi giận bỏ đi.

Nhưng, chiêu này trước đến nay đối với Lý Thiên Vũ không có hiệu quả quá lớn.

Lưu Lộ sớm nhìn thấu tâm tư bé nhỏ của Lý Thiên Vũ, nghĩ thầm cuối cùng vẫn là anh họ của mình nên giúp đỡ một ít. Mặc dù ai cũng nhìn ra Chu Tiểu Vân không thích để ý đến anh ấy!

Lưu Lộ vừa nghe mấy lời này của Chu Tiểu Vân lời này: “Đại tiểu thư à, mình còn chưa nói muốn dẫn anh ấy đi có được không? Nếu cậu có ý nghĩ này thì tớ có thể nói cho anh ấy biết một tiếng.”

Đầu Chu Tiểu Vân lắc như trống bỏi: “Ngàn vạn lần cậu đừng nói cho cậu ấy.”

Lưu Lộ đồng ý thì đồng ý, nhưng Lý Thiên Vũ ở nhà cô. Mỗi ngày, hai người cùng đi học cùng tan học cô muốn đi một mình căn bản không thể gạt được Lý Thiên Vũ.

Thấy lúc tan học Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân bí bí mật mật tan học đi về một hướng Lý Thiên Vũ tinh mắt bu lại: “Hai cậu muốn đi đâu, để tớ làm hộ hoa sứ giả.”

Lưu Lộ phì phì: “Ai muốn anh làm hộ hoa sứ giả, em đến nhà mới của Chu Tiểu Vân chơi một lát có lẽ muộn một chút về nhà. Anh về trước đi, thuận tiện báo với cả nhà thay em một tiếng.”

Lý Thiên Vũ vạn phần không tình nguyện bước đi, con ngươi xoay tròn nghĩ ra một chủ ý: “Anh vẫn nên đi cùng rồi chờ hai em thì hơn, một mình anh về cũng không có ý nghĩa. Anh và em cùng đến nhà Chu Tiểu Vân.”

Lý Thiên Vũ nhiệt tình đưa ra đề nghị bị Lưu Lộ hắt một chậu nước lạnh: “Thôi đi, nghĩ hay quá ta. Chu Tiểu Vân người ta chỉ mặt gọi tên không muốn cho anh đi theo, anh đừng mơ.”

Lý Thiên Vũ lập tức bị đả kích nghiêm trọng, oan ức nhìn về phía Chu Tiểu Vân, lại phát hiện cô giả vờ như không nghe thấy, quay đầu đi chỗ khác.

Chìm trong đau thương, Lý Thiên Vũ thật sự muốn rống ra lệ nam nhi: Sao lại bài xích mình như thế, nhìn dáng vẻ ghét bỏ của Chu Tiểu Vân, thật sự là đả kích sâu sắc trái tim nhiệt huyết của thiếu niên mà.

Lưu Lộ rốt cuộc không đành lòng, đi thương lượng với Chu Tiểu Vân : “Chu Tiểu Vân, nếu không cứ để anh ấy đi cùng đi. Cậu nhìn dáng vẻ anh ấy kìa, thật đáng thương.”

Chu Tiểu Vân thở dài, nhìn Lý Thiên Vũ như cà tím héo rũ, không có tinh thần như bình thường cũng có chút không đành lòng.

Một lát sau, Chu Tiểu Vân khẽ gật đầu.

Lý Thiên Vũ lập tức sống lại, cao hứng cầm túi sách hộ Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân. Cộng thêm cái túi sách của cậu nhìn qua rất giống người bán túi.

Có người hầu cầm túi hai cô bé đi lại thoải mái hơn, đến phòng chỉ mất mấy phút nhưng Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân đi mất mười phút đồng hồ. Còn phải đến buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại về nhà báo một tiếng đêm nay về muộn.

Chậm rãi tản bộ thực sự là vui vẻ, chỉ khổ người đằng sau xách túi sách Lý Thiên Vũ. Đừng nói, thật đúng là rất nặng mà! Thấy Chu Tiểu Vân cuối cùng dừng lại ở một căn nhà hai tầng nhỏ, Lý Thiên Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Lộ tham quan một vòng rồi chậc chậc tán thưởng: “Chu Tiểu Vân, cậu với anh trai ở đây chắc chắn rất thoải mái. Vừa không có người lớn ở bên cạnh quản đông quản tây, muốn làm gì thì làm cái đó, muốn ăn gì thì mua, thích đi ngủ lúc nào thì ngủ, thật hạnh phúc mà!”

Chu Tiểu Vân trắng mắt liếc nhìn vị đại tiểu thư không vướng khói lửa nhân gian này một cái: “Cậu nói nghe hay nhỉ, hằng ngày buổi trưa buổi tối mình phải nấu cơm cho hai người ăn, bình thường tiêu tiền cũng không dám tiêu quá nhiều. Nhà mình còn đang xây nhà lầu, đúng lúc cần dùng đến tiền đấy! Làm gì khoa trương đến mức như cậu nói.”

Nhưng, thời gian tự do rất nhiều là thật. Dường như có thêm rất nhiều thời gian thuộc về mình, bây giờ đọc sách để giải thích đã trở thành việc Chu Tiểu Vân thích nhất.

Lưu Lộ liếc mắt một cái đã nhìn thấy một chồng sách ở đầu giường Chu Tiểu Vân, nhào tới lật ra. Oa, tiểu thuyết, văn xuôi, thơ ca, du ký, lịch sử rất nhiều rất nhiều sách.

“Chu Tiểu Vân, những sách này đều là cậu mua sao?” Lưu Lộ xem hoa cả mắt.

Chu Tiểu Vân cười nói: “Mua hết thì tốn bao nhiêu tiền, phần lớn đều là thuê. Trên con đường này có mấy tiệm cho thuê sách cơ, mình thường xuyên đi dạo một vòng lựa mấy quyển về đọc. Làm thẻ thuê tháng đọc càng rẻ, dù sao anh trai phải tự học buổi tối, chỉ có một mình mình ở nhà. Làm bài xong không có việc gì lại không có tivi để xem nên đọc sách.”

Lưu Lộ cảm thấy Chu Tiểu Vân thì thầm nói chuyện, Lý Thiên Vũ ngồi bên cạnh đợi, không ai để ý đến anh ấy mà cũng không cảm thấy buồn chán.

Chu Tiểu Vân bớt thời gian liếc mắt nhìn cậu, nghĩ thầm người này thay đổi ghê thật. Kiếp trước Lý Thiên Vũ là người không thể ngồi yên, nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng. Giờ thì ngược lại, ngồi đàng hoàng ghế sắp nửa tiếng rồi mà không hề thấy một tí gì là không kiên nhẫn. Tính thích ứng của người này thật là cao.

Chỉ chốc lát sau, Đại Bảo sẽ về. Còn chưa tới trên lầu đã bắt đầu ồn ào: “Đại Nha, anh đói bụng rồi.” Tan học xong cậu còn chạy đi đá bóng với bạn học, bụng sớm đã trống rỗng.

Đến khi lên lầu, cậu mới phát hiện hôm nay trên lầu có thêm hai vị khách nhỏ.

Lý Thiên Vũ Đại Bảo sớm biết từ lâu, không cần phải nói, không có hảo cảm lắm với cậu ta.

Nhưng với em họ của Lý Thiên Vũ – Lưu Lộ lớn lên xinh đẹp như một đoá hoa khiến cho người ta có ấn tượng khá tốt. Con trai mười lăm mười sáu tuổi, trái tim thiếu niên đã bắt đầu rung động, thấy con gái đẹp thì bắt đầu niềm nở đây chính là thiên tính của nam sinh.

Chu Tiểu Vân lần đầu tiên nhìn thấy một mặt này của Đại Bảo, không khỏi có chút ngạc nhiên. Nhìn Đại Bảo lúc thì châm trà lúc thì rót nước Chu Tiểu Vân không tự chủ được cười rộ lên, xem ra Đại Bảo cũng tới tuổi có mối tình đầu rồi!

Trong nhà còn lại ít gạo tẻ, Chu Tiểu Vân nấu một ít cháo, bảo Đại Bảo xuống lầu mua một ít bánh bao lên, rồi nói Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ ngồi xuống ăn tối.

Lý Thiên Vũ được dính ánh sáng của Lưu Lộ ăn nhờ một bữa thật sự rất hạnh phúc, nhất là bát này vẫn là Chu Tiểu Vân tự mình múc cho cậu đấy! Ừm, được từ từ ăn.

Dưới lầu có nhà bán bánh bao nhân thịt, bánh bao làm rất ngon. Đại Bảo bình thường có thể ăn năm cái, hôm nay thấy có hai khách nên cố ý mua mười cái bánh bao mang lên.

Chu Tiểu Vân bật cười: “Anh trai, anh mua nhiều như vậy có phải muốn nuôi heo không!” Cùng lắm cô chỉ ăn được một, hai cái thôi.

Lý Thiên Vũ vội nói: “Một mình tớ có thể ăn bốn năm cái bánh bao, chỗ bánh bao ấy không coi là nhiều.”

Trắng trợn nhận mình là “heo”, Chu Tiểu Vân cười khúc khích mãi, đây chính là tự mình nhận, không phải cô mắng cậu ta. Lý Thiên Vũ sờ sờ đầu cuối cùng cũng kịp phản ứng, mình gián tiếp thừa nhận mình là heo, cười hắc hắc.

Bốn người ngồi vây quanh bàn ăn nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện bầu không khí rất vui vẻ.

Lý Thiên Vũ thấy tâm tình Chu Tiểu Vân không tệ nhân cơ hội nói chuyện với cô. Nhận được câu trả lời, cậu vui vẻ đến mức không nhận ra phương hướng.

Hôm nay nhất định là ngày may mắn, ha ha ha!