Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 209: Nhìn




Đúng lúc tối thứ sáu Đại Bảo ngồi xe đến tìm Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo, Chu Tiểu Vân định để hai anh em về nhà trước.

Không ngờ Đại Bảo cũng không đồng ý, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không được, để một mình em ở đây anh không yên tâm. Thế này đi, anh với Tiểu Bảo sẽ đi chơi trong thành một tí nhân tiện chờ em. Lúc nào xong chúng ta cùng về.”

Tiểu Bảo cảm thấy bao năm qua chưa bao giờ nghe Đại Bảo nói đúng ý cậu như thế, cao hứng gật đầu tán thành. Thiểu số phục tùng đa số, Chu Tiểu Vân giơ tay đầu hàng .

Dưới tầng có một cửa hàng điện thoại công cộng, cô gọi về nhà báo với cha mẹ một tiếng. Tiếng reng reng vang lên. Nhấc máy nghe điện thoại là Nhị Nha.

Ở đầu kia Nhị Nha rất hưng phấn, nhưng vừa nghe nói các anh chị không về thì lập tức mặt mũi nhăn lại như bà già, rầu rĩ không vui oán giận: “Chị, chị, anh Cả, anh Hai đều không về, em ở nhà một mình rất buồn chán!”

Thật quá đáng, thường xuyên mặc kệ em gái nhỏ là mình ở nhà, anh Cả anh Hai đều thiên vị, chỉ thích chị không thương cô, ô ô!

Chu Tiểu Vân đành phải nhẫn nại dỗ Nhị Nha mấy câu: “Nhị Nha, không phải bọn chị không quay về, mà là chị thực sự có việc. Ngày mai mới về nhà được. Chị khuyên anh Cả, anh Hai em về trước nhưng cả hai đều muốn ở lại chờ chị, chị cũng chẳng còn cách nào khác. Được rồi, em ở nhà nghiêm túc làm bài tập, ngày mai chị mua bánh ngọt về cho em.” Dỗ mãi cuối cùng mới dỗ được bà cô này vui vẻ trở lại.

Đại Bảo đứng bên cạnh sớm nghe hết, không nhịn được nói: “Để ý đến nó nhiều thế làm gì, trực tiếp nói cho nó biết có việc không về ngay không được sao.”

Chu Tiểu Vân che miệng cười, nói thì dễ, sợ rằng nếu đổi lại là anh ấy cũng phải cẩn thận lấy lòng. Nhị Nha nhỏ nhất, cả nhà ai không nâng niu con bé trong lòng bàn tay.

Ba anh em đi ăn cháo và bánh bao sau đó lên lầu.

Đại Bảo và Tiểu Bảo ở một phòng, buổi tối Chu Tiểu Vân tranh thủ lấy bài tập ra làm. Nhưng lượng bài tập rất nhiều, không thể làm xong trong một buổi tối, cô nghĩ thầm vẫn nên đi ngủ sớm một chút, đừng để sáng sớm ngày mai lại không dậy nổi.

Vừa đặt lưng xuống giường chưa kịp nhắm mắt, Tiểu Bảo với vẻ mặt không vui đã bước vào. Chu Tiểu Vân ngạc nhiên hỏi lý do. Cậu bất mãn trách Đại Bảo ngủ hỗn, chân gác loạn lên người người khác, chảy nước miếng, thỉnh thoảng còn ngáy.

Chu Tiểu Vân cười, hai anh em Đại Bảo và Tiểu Bảo mặc dù trước đây thường ngủ chung một phòng nhưng ít khi ngủ chung giường. Tiểu Bảo thích sạch sẽ, yên tĩnh thảo nào ghét bỏ Đại Bảo.

Chu Tiểu Vân nghĩ nghĩ, nhấc chăn lên bảo Tiểu Bảo lên ngủ chung với mình. Dù sao cô mới mười bốn tuổi Tiểu Bảo mới mười ba tuổi, đều là trẻ con. Hai chị em ngủ chung một giường, đều mặc quần áo ngủ nên không có gì đáng ngại .

Tiểu Bảo hài lòng chui vào ổ chăn, chỉ chốc lát đã ngủ say. Trước khi ngủ cậu còn mơ mơ màng màng thầm nghĩ hôm nào phải hỏi chị xem trên giường có xịt nước hoa không mới được, vì có một mùi rất thơm!

Đại Bảo ngủ một giấc tỉnh dậy thì thấy lạ, Tiểu Bảo chạy đi đâu rồi?

Chu Tiểu Vân dậy từ sớm, lúc gần đi thấy hai anh em đều đang ngủ say cũng không đánh thức, tự mình xách túi nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Xuống dưới lầu, cô uống một bát lạt canh nóng hổi lại ăn thêm một miếng bánh nướng và một cái bánh quẩy, ăn vừa ngon vừa no. Lúc đến trường học thì thấy Lý Thiên Vũ và Lưu Lộ đã đến rồi.

Lý Thiên Vũ nhanh tay nhận việc xách túi.

Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ: “Hai người còn đến sớm hơn cả mình, ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn hai người qua bên kia ăn cái gì đi?”

Lưu Lộ vừa cười vừa nói: “Mình ăn ở nhà rồi mới đến, đến đây thì phát hiện bọn mình đến sớm nhất. Chờ Dương Phàm và Tần Tuyết một lúc!”

Sau đó Lưu Lộ bà tám hỏi Lý Thiên Vũ: “Anh Tiểu Vũ, anh thân với Dương Phàm nhất, anh nói hai người Dương Phàm và Tần Tuyết rốt cuộc có phải một đôi không?”

Điều này đã trở thành một trong hai câu đố lớn của lớp 8-2. Câu đố còn lại chính là rốt cuộc Chu Tiểu Vân có cảm tình với Lâm Ba hay với Lý Thiên Vũ. Sau lưng mọi người bàn tán sôi nổi, tính tò mò của Lưu Lộ rất mạnh, tìm cơ hội hỏi Lý Thiên Vũ.

Nói thật ra, Lý Thiên Vũ cũng không nhìn ra Dương Phàm và Tần Tuyết có quan hệ thân thiết gì. Muốn nói hai người không có gì cả thì không giống; nhưng ương ngạnh nói hai người có gì đó, lại không nhìn ra. Dù sao Dương Phàm ngậm miệng rất chặt đừng hòng hỏi được gì.

Thấy Lý Thiên Vũ lắc lắc đầu, Lưu Lộ có chút thất vọng, aizz, còn tưởng rằng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người chứ!

Chu Tiểu Vân trêu Lưu Lộ: “Sao cậu đã nhiều chuyện hệt như bà chủ gia đình rồi vậy.”

Lời còn chưa nói hết, cô bị Lưu Lộ rượt đuổi, hai cô bé vui cười đùa giỡn tạo nên một bức tranh thanh xuân rất đẹp. Lý Thiên Vũ ở bên cạnh ngây người nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Chu Tiểu Vân.

Nếu như mỗi ngày bạn ấy đều vui vẻ cười với mình như thế thì tốt biết bao.

“Bộp” Một cái vỗ vào vai Lý Thiên Vũ. Cậu bị giật mình quay lại. Ái chà, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Dương Phàm tới. Đi theo sau Dương Phàm chính là Tần Tuyết, hai người cùng đường nên cô cố ý mượn cơ hội này bảo Dương Phàm đi cùng.

Dương Phàm thấy vẻ mặt Lý Thiên Vũ cười quái dị lập tức biết ngay trong đầu cậu bạn đang suy nghĩ gì, thấp giọng giải thích: “Tần Tuyết bảo mình cùng đi đến trường, tiện đường thôi mà.”

Cái này gọi là càng tô càng đen, Lý Thiên Vũ nhướn nhướn lông mày dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu. Dương Phàm không giải thích nữa, nghĩ thầm cậu ấy không tin cũng kệ, dù sao cây ngay không sợ chết đứng!

Mọi người cùng đi đến nhà Lâm Ba.

Đại khái chừng mười phút mới đến nơi, Lưu Lộ cũng không nhớ rõ nhà Lâm Ba cụ thể là nhà nào, đang định gõ cửa hỏi thăm. Đúng lúc này cánh cửa sắt của một căn nhà mở ra, mẹ Lâm Ba xuất hiện.

Mẹ Lâm Ba thấy bạn học của con trai đến thăm thì rất vui, vội vã mời mọi người vào nhà ngồi chơi.

Dương Phàm đẹp trai mở miệng nói: “Cô ơi, Lâm Ba đâu rồi ạ? Hôm nay chúng cháu đại diện cho các bạn trong lớp đến thăm bạn ấy, đây là một chút tấm lòng của cả lớp.” Lý Thiên Vũ vội đặt quà lên bàn.

Mẹ Lâm Ba cảm động nhận lấy quà, nói với năm người Lâm Ba đang nằm nghỉ ngơi trong phòng trên gác!

Dưới sự dẫn đường của mẹ Lâm Ba, năm người đi lên lầu. Quan sát xung quanh Chu Tiểu Vân phát hiện nhà Lâm Ba không khác nhà Trần Hân lắm, hình như cũng rất giàu. Đồ đạc đắt tiền, ngay cả phòng cậu ấy cũng có sôfa.

Đang nằm trên giường chợt nhìn thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc như vậy, Lâm Ba lập tức vui vẻ, kích động, muốn xuống giường. Được mẹ khuyên nên cậu chỉ có thể ngồi dậy, tựa vào thành giường, trò chuyện với các bạn. Nhìn nét mặt con trai toả sáng, trong lòng mẹ Lâm Ba rất vui. Bà lén ra khỏi cửa, định làm cho mấy đứa nhỏ một bữa cơm trưa ngon lành.

Hôm nay lời Lâm Ba nói còn nhiều hơn so với một tuần bình thường ở lớp, tinh thần tốt lên nhiều. Nghe nói bạn học trong lớp đều góp tiền mua quà thăm mình, Lâm Ba cảm động viền mắt đỏ ửng.

Chu Tiểu Vân dịu dàng khuyên nhủ: “Lâm Ba, chúng tớ không biết cậu bị làm sao, nhưng cả thầy Nghê, và tất cả các bạn trong lớp đều quan tâm đến cậu. Mọng cậu sớm ngày bình phục quay lại lớp. Cậu nhất định phải giữ gìn sức khoẻ, tẩm bổ cơ thể thật tốt nhé!”

Lâm Ba nhìn vẻ mặt quan tâm của Chu Tiểu Vân, gật đầu thật mạnh.