Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 292: Thiếu niên thiếu nữ (1)




Thời gian sung sướng qua nhanh, trong nháy mắt đã đến mùng năm. Đại Bảo trước Tết đã đặt sẵn vé xe, sáng sớm sáu giờ ba mươi xe chạy.

Chu Tiểu Vân thu dọn mấy bộ quần áo, xế chiều mùng Năm vào thị trấn Tiểu Bảo cũng đi theo. Đại Bảo sợ sáng không dậy nổi, không đến kịp lúc sáu rưỡi xe chạy mất nên cũng đi cùng hai em.

Nhị Nha thất vọng nhìn theo anh trai chị gái đạp xe đi xa, thở dài: “Đi cả rồi, lại vứt mình ở nhà một mình.” Ước gì cô cũng được đi theo anh trai chị gái, luôn bị bỏ lại, thật đáng ghét.

Sáng sớm mùng sáu, năm giờ Chu Tiểu Vân đã rời giường, đầu tiên là gõ cửa gọi Đại Bảo dậy, sau đó làm cơm sáng đơn giản.

Mấy ngày nay Đại Bảo ngủ nướng không đến chín giờ kiên quyết không chịu đứng lên. Còn buồn ngủ ngáp mấy cái liền Đại Bảo đau khổ vô cùng, mặc quần áo đánh răng, rửa mặt, ăn điểm tâm.

Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo muốn đưa Đại Bảo đến bến xe bị anh ngăn cản: “Không cần không cần, anh ngồi xe là được, hai đứa ở nhà đọc sách học từ đơn gì đó đi.”

Đại Bảo như người lớn dặn dò hai em phải học tập thật giỏi nghiêm túc cố gắng vân vân và vân vân, sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đeo balo đi xuống lầu.

Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo nhìn xuống dưới, thấy anh trai lên xe buýt mới lưu luyến không rời quay đầu lại. Lần này tách ra, không biết lần tiếp theo gặp mặt sẽ là lúc nào đây!

Một lần nữa quay lại cuộc sống ở trường, tất cả công việc bước lên quỹ đạo, đâu ra đấy tiến về phía trước.

Bài mới hồi học trước Tết đã kết thúc, hiện tại hằng ngày chính là không ngừng ôn tập ôn tập lại ôn tập. Sách giáo khoa lớp mười lớp mười một bị lật đi rồi lại lật lại không biết bao nhiêu lần, bài thi tài liệu giảng dạy bay đầy trời, đếm một chút, cộng tài liệu được phát ôn mỗi ngày không ít hơn sáu tờ —- không thiếu môn nào, nhiều vô hạn.

Cấp ba hay là hầm người đây?

Chu Tiểu Vân cũng bắt đầu cảm thấy ngày tháng trôi qua cực kỳ chậm chạp, càng không cần nhắc tới những bạn học khác trong lớp.

Lưu Lộ vừa hết tiết liền kéo Chu Tiểu Vân ra ngoài đi bộ, mỹ miều nói thả lỏng tâm tình. Chu Tiểu Vân vui vẻ thuận theo, hôm nay ngày ngày ở trong lớp đúng là đày ải con người ta!

Có điều là, ban xã hội hình như thả lỏng hơn ban khoa học tự nhiên một tí. Nghe Lưu Lộ nói bọn Dương Phàm Lý Thiên Vũ bị chủ nhiệm lớp Tiêu Quân nghiền ép rất thảm, cùng lắm là lúc đi vệ sinh, những lúc khác đều bị “nhốt” trong lớp học và học.

Chu Tiểu Vân thấy may mắn vì cô Diệp không phải kiểu giáo viên bóp chặt thời gian không tha. Nhiệm vụ học tập của lớp một ban xã hội không nhẹ, nhưng so với lớp một ban khoa học tự nhiên vẫn ít hơn.

Trường học bắt đầu liên tục tổ chức họp tốt nghiệp, đầu tiên họp giáo viên, sau đó là gặp mặt các phụ huy. Hội trường rộng đầy ắp người cúi đầu nghe hiệu trưởng đứng trên bục nước miếng bay tứ tung.

Hiệu trưởng họ Ân, cũng chính là cha Ân Vĩnh Kiện.

Hiệu trưởng Ân chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng đầu đã trọc, có tướng chưa già đã yếu. Có lẽ làm hiệu trưởng là công việc hao tâm tốn sức, nên nhìn như ông cụ già hơn hẳn.

Hiệu trưởng Ân khàn giọng cường điệu tầm quan trọng của mấy tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học này, nói đi nói lại chỉ có mấy câu: “… Các em học sinh, bây giờ là thời khắc mấu chốt, nhiều năm học tập chỉ trông vào một lần thi tốt nghiệp trung học cuối cùng này. Thi vào trường cao đẳng là cây cầu độc mộc*, có thể chen qua vào đại học, không chen được thì bằng ấy năm vất vả trôi đi như nước. Các em hãy thu lại tất cả trái tim đặt vào việc học, ít làm mấy chuyện mờ ám, muốn nói yêu đương thì để lại sau đại học hãy làm, lúc ấy quang minh chính đại không ai quản em cả…” Nói đến câu này, bên dưới cười vang.

Hoá ra thi lên đại học ưu điểm tốt nhất là có thể quang minh chính đại không kiêng nể gì yêu đương à! Haha!

Chu Tiểu Vân cũng cười, đại hội động viên như vậy đúng là một cách hay!

Tan họp học sinh đổ ra bên ngoài, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ ngồi yên tại chỗ, chờ người đi hơn nửa mới đứng lên chuẩn bị đi ra.

Lý Thiên Vũ như u hồn xuất hiện sau lưng Chu Tiểu Vân: “Hi, Chu Tiểu Vân.”

Chu Tiểu Vân bị hoảng sợ, quay đầu lườm Lý Thiên Vũ: “Làm tớ sợ chết đi được, giọng cậu không nhỏ một chút được à!”

Lý Thiên Vũ bị Chu Tiểu Vân lườm mắt một cái mà xương cốt sắp mềm nhũn, cười hì hì.

Luôn không rời nhau nửa bước, Dương Phàm nhảy ra từ sau lưng Lý Thiên Vũ, cười xấu xa chào Chu Tiểu Vân một tiếng.

Lý Thiên Vũ sớm quen với việc thường xuyên bị Dương Phàm cười nhạo, như không có việc gì hàn huyên với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, việc học của các cậu chắc căng thẳng lắm nhỉ?” Thuần túy là tìm chuyện để nói, có lớp mười hai nào bây giờ không căng dây thần kinh, nắm lấy thành tích? Học tập tất nhiên phải căng thẳng!

Chu Tiểu Vân gật gật đầu.

Lưu Lộ bổ sung: “Mỗi ngày bọn em phải làm hơn sáu tờ bài, tay sắp đứt rồi.”

Dương Phàm khoa trương lắc lắc đầu nói: “Các cậu đúng là quá hạnh phúc, có mỗi sáu tờ bài. Lớp bọn tớ mỗi ngày phát bao nhiêu bài tập cậu đoán được không? Thiên Vũ, nói cho hai người biết đi.”

Lý Thiên Vũ vô cùng đau đớn kể: “Mỗi môn có hai tờ, số học có ba tờ. Mỗi ngày ít nhất hơn mười tờ bài tập, làm chúng tớ hoa mắt, da đầu tê dại, tay chân như nhũn ra, lạnh cả người!”

Liên tiếp các từ ngữ hình dung làm Chu Tiểu Vân buồn cười, đâu khoa trương đến vậy, hoa mắt có thể lý giải, da đầu tê dại, tay chân như nhũn ra, lạnh cả người thì hơi quá.

Lý Thiên Vũ vừa thấy Chu Tiểu Vân cười thì toàn thân khoan khoái, nói chuyện càng mặt mày tươi rói.

Mấy thiếu niên thiếu nữ vui vẻ đứng nói chuyện với nhau, phun ra nước đắng (kể khổ) cũng là một lạc thú khó có được. Một lúc sau, mọi người đã tan gần hết.

Thiệu Sắc Vi và Ân Vĩnh Kiện vừa nói vừa cười cùng đi tới.

Vừa có thêm Thiệu Sắc Vi gia nhập, bầu không khí nói chuyện trở nên rất kì lạ. Con ngươi Dương Phàm nhanh như chớp đảo qua đảo lại giữa mấy người, Chu Tiểu Vân mỉm cười nói chuyện với mọi người ánh mắt rất ít khi dừng lại ở bất kỳ người nào, Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Vân, ánh mắt Thiệu Sắc Vi hữu ý vô tình đảo quanh người Lý Thiên Vũ, trong mắt Ân Vĩnh Kiện ngoại trừ Thiệu Sắc Vi không có ai khác. Ha ha, thật thú vị!

Chu Tiểu Vân xác định sự địch ý như có như không của Thiệu Sắc Vi đến từ Lý Thiên Vũ. Trông đi, cười tươi như hoa với Lý mỗ, lúc chuyển sang phía mình nụ cười vẫn như trước nhưng trong mắt có thêm thứ gì đó, khiến trong lòng cô rất không thoải mái.

Hoá ra là đại mỹ nữ Thiệu thầm ngưỡng mộ Lý Thiên Vũ a!

Đúng là khiến người ta ngã bể kính mắt…

Chu Tiểu Vân không dấu vết đánh giá Lý Thiên Vũ, phát hiện Lý Thiên Vũ rất cao, hơi đen, thật sự rất đẹp trai, nếu bàn về anh tuấn có thể không sánh bằng Ân Vĩnh Kiện, nhưng trên người cậu ấy có sự tiêu sái hấp dẫn nữ sinh. Cô không thể không thừa nhận, Lý Thiên Vũ đã là một chàng trai rất hấp dẫn.

Cậu ta bắt đầu lọt vào mắt xanh của một mỹ nữ học đường như Thiệu Sắc Vi…

Chu Tiểu Vân từ chối thừa nhận một tia mất mát xẹt qua trong lòng mình bởi vì Lý Thiên Vũ cười với Thiệu Sắc Vi. Cậu cho là răng cậu rất trắng cười rộ lên rất có mị lực sao? Thực sự là…

Sắc mặt Ân Vĩnh Kiện lại có chút mất tự nhiên.