Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 379: Sống chung (1)




Edit: Minh Châu

Beta: Tiểu Lan Hoa Nhược Vũ rời đi, trong ký túc xá chỉ còn lại Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan.

Mấy ngày nữa Tưởng Tiêu Đan sẽ bắt đầu đi làm, việc cấp bách nhất hiện nay chính là tìm nhà trọ.

Chu Tiểu Vân nghĩ kĩ, quyết định đi thuê phòng ở chung với Tưởng Tiêu Đan. Nói thật, nếu ở trong ký túc xá tập thể rất dễ va chạm với bạn học, còn không bằng thuê phòng trọ ở ngoài trường cho thoải mái. Thời gian học nghiên cứu sinh tự do hơn rất nhiều, ra ngoài thuê trọ có lẽ không có vấn đề gì.

Tưởng Tiêu Đan đương nhiên tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.

Chu Tiểu Vân tươi cười nghịch ngợm: “Tiêu Đan, liệu Dương Phàm có tức giận không? Lúc trước hai người từng tính thuê phòng sống chung có phải không?” Dù sao hai người họ đều lưu lại cố gắng phấn đấu cho tương lai, xem ra đã chuẩn bị đơm hoa kết trái rồi.

Tưởng Tiêu Đan đỏ mặt: “Hay là chúng ta cùng thuê chung một nơi đi!”

Ngụ ý đương nhiên là chấp nhận.

Chu Tiểu Vân nở nụ cười, thật sự không nhìn ra Dương Phàm rất có tâm tư nha!

Tưởng Tiêu Đan vội vàng giải thích: “Anh ấy đề nghị như vậy nhưng tớ có đồng ý đâu. Cứ làm theo ý cậu đi, hai chúng ta thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.”

Hai người nhanh chóng đi tìm phòng. Tưởng Tiêu Đan muốn tìm một nhà trọ gần công ty, Chu Tiểu Vân thì nghĩ chỉ cần không cách trường học quá xa là được. Tìm tới tìm lui, rốt cuộc tìm được một chỗ. Hai phòng ngủ một phòng khách, đầy đủ phòng bếp và nhà vệ sinh, tiền thuê sáu tram một tháng, chia ra mỗi người ba trăm không quá đắt.

Dương Phàm và Lý Thiên Vũ đương nhiên bị trưng dụng làm phu khuân vác. Cũng may hai người không có quá nhiều hành lý, thuê xe ba bánh chở một chuyến là hết.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, bốn người cùng tới một quán cơm gần đó ăn tối.

Phúc lợi của công ty Lý Thiên Vũ rất tốt, cấp cho anh một phòng đơn. Chỉ có Dương Phàm là bơ vơ, vốn định sống cùng bạn gái, không ngờ Tưởng Tiêu Đan lại quyết định ở chung với Chu Tiểu Vân, ném anh sang một bên.

Lúc ăn cơm, Dương Phàm ai oán nói: “Anh còn chưa tìm được phòng trọ mà, qua hai ngày nữa vẫn chưa tìm được chắc anh phải ngủ ngoài đường mất!” Vừa nói vừa liếc Tưởng Tiêu Đan.

Chu Tiểu Vân cười ha hả.

Lý Thiên Vũ sung sướng khi người gặp họa nói: “Không sao cả, cậu không có chỗ ở cứ qua đây, tớ sẽ thu lưu!”

Dương Phàm quay qua trừng anh.

Tưởng Tiêu Đan cười hì hì: “Đúng đấy, anh có thể đến ở cùng Lý Thiên Vũ mà!”

Dương Phàm triệt để bại trận.

Hai ngày sau, Dương Phàm tìm được một gian phòng gần chỗ hai người, cuối cùng cũng có nhà! Tưởng Tiêu Đan miệng cứng lòng mềm, lúc chuyển nhà giúp Dương Phàm thu dọn căn phòng thật sạch sẽ.

Chu Tiểu Vân lấy tiền Đại Bảo đưa lúc trước đi mua một chiếc máy vi tính. Hiện tại một chiếc máy vi tính tương đối quý giá, mỗi bộ ước chừng năm sáu trăm ngàn.

Lý Thiên Vũ rành chuyện phần mềm vi tính, cũng biết một chút về lắp ráp máy móc, anh đề nghị Chu Tiểu Vân tự lắp ráp một chiếc, chất lượng tốt mà giá thành rẻ hơn phân nửa. Cô đơn giản giao chuyện này cho anh toàn quyền giải quyết. Máy vi tính sẽ được bày trong phòng khách, tốt nhất là nối mạng luôn. Nghĩ đến sau này có thể tùy ý lên mạng, Chu Tiểu Vân cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Khi Tưởng Tiêu Đan biết Chu Tiểu Vân chính là tác giả tiểu thuyết ‘Thiếu nữ trọng sinh’ thì kinh ngạc há to miệng, độ lớn kia phỏng chừng nhét vừa cả quả trứng gà.

Chu Tiểu Vân mỉm cười nhìn Tưởng Tiêu Đan ngây ngốc, cảm giác khiến người khác thất kinh thật tốt.

Tưởng Tiêu Đan oán giận nói: “Cậu giấu kỹ quá nhỉ! Chuyện lớn như vậy mà không nói cho tớ biết!”

Chu Tiểu Vân cười ha ha: “Khi đó tớ ngại không muốn nói, hiện tại xuất bản nhận được tiền nhuận bút mới đỡ ngượng.” Nói như thế nghĩa là có chút thành tựu mới muốn nói ra, đỡ ngượng.

Chu Tiểu Vân bắt đầu viết bản thảo, thuận tiện luyện tập đánh chữ luôn.,

Tưởng Tiểu Đan bắt đầu đi làm, mặc đồ công sở vào lập tức ra dáng mỹ nhân tri thức.

Chu Tiểu Vân đang được nghỉ hè, ngoại trừ viết bản thảo thì không còn việc gì khác, vì thế cô phụ trách nấu cơm mỗi ngày. Tưởng Tiêu Đan tự hào nói mình là người hạnh phúc nhất thế gian, mỗi ngày đều có người nấu sẵn ba bữa cơm chỉ việc về ăn.

“Tiểu Vân, sau này chúng ta đừng kết hôn nữa, cậu cứ ở cùng tớ cả đời cũng được!” Tưởng Tiêu Đan cười hì hì ôm Chu Tiểu Vân vui đùa, khiến hai anh chàng đến cọ cơm rất không vui.

Dương Phàm kêu to: “Không được, không được, anh sẽ đi ghi tên lớp học nấu ăn ngay bây giờ, sau này anh sẽ nấu cơm cho em ăn, Tiêu Đan, em không thể vì Chu Tiểu Vân biết nấu ăn mà bỏ rơi anh a!”

Lý Thiên Vũ cũng nói: “Cậu đừng có mơ tưởng tẩy não Tiểu Vân, cậu và Dương Phàm không kết hôn nhưng tớ và Tiểu Vân có kế hoạch kết hôn rồi.”

Dương Phàm lập tức quay sang nói: “Làm gì có chuyện tớ và Tiêu Đan không kết hôn!”

Lý Thiên Vũ cười hì hì: “Nói nhầm, nói nhầm!”

Chu Tiểu Vân sẵng giọng: “Em nói muốn kết hôn với anh khi nào?”

Lý Thiên Vũ nhắc lại: “Tiểu Vân, em không thể chơi xấu. Em nói đến hai mươi lăm tuổi sẽ suy nghĩ chuyện kết hôn, em không thể nuốt lời được!”

Chu Tiểu Vân cười nói: “Đúng vậy, em nói qua hai mươi lăm tuổi sẽ suy nghĩ chuyện kết hôn, chưa nói nhất định sẽ kết hôn a! Hơn nữa, vạn nhất khi đó em gặp được người tốt hơn thì làm sao bây giờ? Em không thể chỉ trói buộc vào một gốc cây được!”

Nhìn Lý Thiên Vũ kinh ngạc, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan rất không phúc hậu cười nghiêng ngả.

Cuộc sống bắt đầu vào luồng, ba người Tưởng Tiêu Đan, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ đi làm, vội vàng xoay như chong chóng, chỉ có Chu Tiểu Vân nhàn nhã ở nhà làm trạch nữ*, mỗi ngày không viết tiểu thuyết thì nấu cơm.

*Trạch nữ: con gái thích ru rú ở nhà, bạn Lan cũng là trạch nữ á.

Buổi trưa Lý Thiên Vũ và Dương Phàm không có thời gian trở về, nhưng trời vừa tối lại chạy qua đây cọ cơm.

Có thêm hai dạ dày không đáy này, cô đành phải nấu nhiều đồ hơn.

Ăn tối xong, mấy việc như dọn dẹp rửa bát không đến phiên Chu Tiểu Vân làm, có hai chàng trai, đương nhiên phải huấn luyện bọn họ làm việc nhà rồi. Dương Phàm và Lý Thiên Vũ đều vô cùng vụng về trong việc nhà, rửa bát không bẩn thì đập vỡ, Tưởng Tiêu Đan nhìn không nổi nữa đành bắt bọn họ đứng một bên, tự mình đứng qua rửa.

Lý Thiên Vũ chân chó chạy qua: “Tiểu Vân, bận rộn cả ngày có mệt không? Anh giúp em gõ nhé!”

Chu Tiểu Vân cười lắc đầu: “Thôi em tự đánh cũng được, em không viết bản thảo mà, anh định đánh thế nào? Chẳng lẽ em ngồi bên cạnh đọc cho anh đánh à?”

“Vậy để anh bóp vai cho em!” Lý Thiên Vũ ân cần xoa bóp bả vai Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân im lặng nằm trên ghế, hưởng thụ soái ca phục vụ, cảm giác thật tốt.

Dương Phàm lại chạy vào phòng bếp ‘giúp đỡ’. Chỉ là, nghe động tĩnh trong bếp truyền ra có lẽ đó không phải là chuyện gì tốt.

Tưởng Tiêu Đan bắt đầu đuổi người: “Anh ra ngoài đi, đừng ở trong này quấy rối, em còn chưa rửa xong bát đũa đâu! Đi ra ngoài!”

Dương Phàm bị đuổi ra, nhìn Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ thân mật thì ghen tị đỏ mắt, cố ý chạy qua quấy rối.