Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 55: Hội diễn văn nghệ (4)




Sáng sớm hôm sau, Phương Văn Siêu và Chu Tiểu Vân cùng ngồi xe lên thị trấn.

Hiệu trưởng Kiều cười híp mắt đi tiễn, dặn thầy trò đi đường bình an. Thầy từ ái nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, trò hôm nay đi thi phải bình tĩnh, cố gắng biểu diễn tốt nhé?”

Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn gật đầu. hôm nay cô mặc váy mới, đi đôi xăng đan mới, thắt hai bím tóc để trước ngực, nhìn qua trắng trẻo, rất đáng yêu. Nhìn cô bé như thế ai nghĩ là đến từ nông thôn, nói là bé gái ở thành phố cũng không ai hoài nghi.

Sở giáo dục huyện chọn hội trường một trường tiểu học trọng điểm làm nơi tổ chức hội diễn. Trường này diện tích không nhỏ, có mấy dãy nhà bốn tầng làm phòng học, to đẹp hơn trường cô nhiều. Lúc đến nơi, người đến người đi rất ồn ào.

Có ký ức từ kiếp trước, Chu Tiểu Vân sẽ không bé gái ở quê mới lên, nhìn đông nhìn tây, nhưng cô vẫn thấy tò mò với ngôi trường nổi tiếng đã lâu này.

Cô đi theo thầy Phương Văn Siêu bước vào trong sân, nhìn xung quanh, không ít học sinh đang học thể dục. Môn học không khác lắm so với ở nông thôn, cũng là đá cầu và nhảy dây nhưng ở đây học sinh ăn mặc đẹp hơn.

Bọn trẻ tò mò vì thấy có nhiều người đến trường nhưng có tò mò cũng chỉ đứng xem, không chạy sang hỏi han. Nếu như ở nông thôn, sợ rằng sớm vòng trong vòng ngoài rồi, Chu Tiểu Vân nghĩ tới đây hơi mỉm cười.

Vào trong hội trường, Phương Văn Siêu bảo Chu Tiểu Vân ngồi ở hàng ghế chờ để thầy đi rút thăm. Trình tự biểu diễn các tiết mục được quyết định bởi lá phiếu rút được. Điều này cần lưu ý. Nếu rút biểu diễn sớm quá không tốt, giám khảo dễ chấm điểm thấp, nhưng biểu diễn cuối cùng càng khó. Có nhiều tiết mục quá, xem chán rồi, ai còn có tâm tư xem tiếp.

Lý tưởng nhất là mấy tiết mục giữa. Tổng cộng có hơn hai mươi tiết mục, nếu được số mười lên thi là tốt nhất.

Xung quanh Chu Tiểu Vân là các bạn nhỏ đến dự thi. Bên trái hình như là một nhóm múa, mặc quần tất mỏng, khoảng mười một, mười hai tuổi, nghe giọng nói líu ríu, cô đoán đến từ một trường trong thị trấn.

Bên tay phải cô là một cô bé có vẻ bằng tuổi. Cô bé ôm nhị hồ, ăn mặc rất mốt, tóc buộc vổng, trông như cô công chúa nhỏ. Trên mặt đánh phấn, tô má hồng, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ tươi viền ren trắng.

Cô nhìn rất quen nên nhìn mấy lần. Nghĩ thầm đây không phải là bộ quần áo hôm qua đi mua cha thích sao? Khó trách nhìn quen thế, may là lúc ấy mình không thích nếu không hôm nay mặc trùng nhau chả phải là mất mặt lắm.

Chu Tiểu Vân quay sang nhìn mấy lần khiến cô bé kia hiểu nhầm, tự cho là mình xinh đẹp làm người ta chú ý, đắc ý quay sang bắt chuyện: “Cậu cũng đến thi đúng không, cậu ở trường nào ?”

Chu Tiểu Vân vốn không muốn nhiều lời nhưng người ta hỏi thì không thể không đáp: “Tớ đến từ tiểu học Hưng Vượng.”

Trên mặt cô bé kia thoáng qua vẻ khinh miệt: “Hưng Vượng tiểu học? Là trường nào thế, chưa từng nghe qua, chắc là trường ở nông thôn rồi. Tớ là học sinh của trường này, là học sinh của tiểu học Thực Nghiệm.” Nói đến mấy chữ “tiểu học Thực Nghiệm”, cô bé kia kiêu ngạo ngẩng cao đầu, có cảm giác ưu việt của học sinh thành phố.

Chu Tiểu Vân cười cười không lên tiếng, với người như thế cần gì nói chuyện, biết thế ban đầu đã không trả lời.

Cô bé kia vẫn nói tiếp: “Tớ là Tần Tuyết, năm nay tám tuổi học lớp một. Tớ kéo nhị hồ, còn cậu?”

Chu Tiểu Vân thở dài, thực sự là có mắt không tròng, không thấy là mình không để ý đến sao? Vừa thấy chính là được chiều quá sinh hư: “Tớ là Chu Tiểu Vân.” Mau biết ý, đừng nói chuyện với mình nữa.

Đáng tiếc nguyện vọng của nàng thượng đế không nghe thấy, Tần Tuyết tiếp tục lải nhải : “Lát nữa cậu biểu diễn cái gì? Trong tay cậu không có nhạc cụ, có phải là thi hát không?”

Kèn ác-mô-ni-ca do thầy Phương giữ. Nhưng liên quan gì đến mi, hai đứa chưa quen thân đến mức độ này.

Hàm hồ đáp một tiếng, đúng lúc thầy Phương đi xuống. Anh cười nói: “Vận may không tồi, là số hai mươi lên sân khấu. Không cần gấp, cứ từ từ xem các tiết mục, cuối cùng lên thi.”

Kỳ thực, trong lòng Phương Văn Siêu rất chán nản, vận may của mình tệ quá. Thế nào lại bốc phải số cuối cùng đây? Dù không hài lòng với số thứ tự nhưng không thể biểu hiện trước mặt trò, đành miễn cưỡng cười vui để Chu Tiểu Vân yên tâm.

Chu Tiểu Vân tỏ vẻ cái gì cũng không biết: “Tốt quá, em được xem hết các tiết mục. Chắc chắn có nhiều tiết mục đặc sắc, em chưa từng được tham gia hoạt động như thế này, hôm nay được mở mang tầm mắt rồi.”

Cô giáo của Tần Tuyết cũng vừa đến, khéo làm sao, số thứ tự của cô bé là mười chín, vừa vặn trước biểu diễn trước Chu Tiểu Vân.

Tần Tuyết thấy số thứ tự của mình thì không vui, bĩu bĩu môi. Thấy nụ cười của Chu Tiểu Vân rất chói mắt, cố ý nói to để cô nghe thấy: “Thật là ngốc, thi cuối cùng là xấu nhất, từ trước đến giờ chưa có thứ hạng gì, không biết có gì mà vui đến thế.”

Phương Văn Siêu cũng nghe thấy hơi xấu hổ, Chu Tiểu Vân làm như không nghe thấy gì, bảo thầy ngồi xuống.

Tần Tuyết thấy người ta không có phản ứng, tự làm mất mặtmình, cũng có chút hậm hực hờn dỗi, quay sang nói chuyện với cô giáo của mình.

Chỉ chốc lát sau, một nam một nữ dẫn chương trình nói một thôi một hồi, cuối cùng tuyên bố hội diễn chính thức bắt đầu.

Quanh đi quẩn lại có mấy tiết mục, đa số là múa, hát. Có trường chơi trội biểu diễn tiết mục võ thuật giành được không ít tràng pháo tay.

Chu Tiểu Vân nhìn qua dần dần bình tĩnh. Cô coi như đang xem ti vi vậy. Thực ra cũng bình thường, dù sao biểu diễn chỉ là học sinh tiểu học, các trường không có nhiều kinh phí để chuẩn bị, nên các tiết mục sàn sàn nhau. Thỉnh thoảng có tiết mục đặc sắc được vỗ tay rào rào là các tiết mục của trường trong thị trấn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tiếng vỗ tay dần dần thưa thớt. Cảnh Giám khảo nghiêm đầu thảo luận các tiết mục càng ngày càng ít. Lúc này, đến lượt Tần Tuyết của trường tiểu học Thực Nghiệm lên sân khấu. Cô bé ngồi giữa sân khấu, lấy ra nhị hồ, có vẻ rất oai. Loại nhạc cụ này hiếm thấy trong học sinh tiểu học, giám khảo tập trung tinh thần lại.