Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 57: Bắt ve (1)




Sau này, mấy người Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn thành khách quen của nhà họ Chu. Ngay cả Chu Chí Hải và Phùng Thiết Trụ dăm ba ngày cũng qua nhà cô chơi. Tất cả đều đòi Chu Tiểu Vân dạy thổi kèn harmonica.

Nhà Ngô Mai ở xa lắm, dứt khoát buổi trưa đi theo Chu Tiểu Vân về nhà ăn trưa, bám dính đến độ Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười.

Không có cách nào khác, đành để bọn họ biết khó mà lui.

Chu Tiểu Vân làm cô giáo nhỏ, dạy từ nhạc phổ đơn giản đến tập thổi âm.

Lúc đầu, tập luyện khô khan nhàm chán không dễ để tiếp tục kiên trù. Đầu tiên là Phùng Thiết Trụ và Chu Chí Hải bỏ cuộc, tìm cớ chạy đi chơi.

Qua hai ngày nữa, mấy người Vương Tinh Tinh không luyện nổi nữa, ầm ĩ đòi chơi ném bao cát.

A di đà phật thiện tai thiện tai! Cuối cùng đuổi được đám tiểu tổ tông này đi rồi, Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, cùng mọi người chơi ném bao cát.

Bao cát là dùng một mảnh vải nhỏ khâu lại, nhồi cát vào trong. Nhưng bao cát mà đập vào người khá đau, Chu Tiểu Vân lấy gạo trong nhà thay cho cát. Cho một vốc gạo vào tấm vải hình chữ nhật, khâu ba mặt kia lại là thành một bao cát nhỏ xinh.

Trò nay chơi vào mùa đông còn đỡ, chứ mùa hè mặc ít, bao cát ném trúng tay chân dù là hạt gạo đập vào vẫn có chút đau. Nhưng mà, bọn nhỏ thích chơi, không để ý đến.

Chu Tiểu Vân và Đại Bảo mỗi người đứng một bên vạch. Những người khác chạy qua chạy lại trong vạch.

Ai bị ném trúng sẽ “Chết” phải ra ngoài, nếu có thể đỡ được bao cát thì có thể cứu được đồng bọn sắp chết. Vì thế, cho dù dùng tay đỡ bao cát là chuyện rất nguy hiểm nhưng hai người Chu Chí Hải và Phùng Thiết Trụ đều cố gắng hết sức bắt lấy.

Chu Chí Hải nhanh nhẹn tránh trái né phải. Phùng Thiết Trụ béo lùn rắn chắc khi chạy thở hồng hộc, không chú ý một chút liền bị Chu Tiểu Vân ném bao cát trúng chân.

Phùng Thiết Trụ thấy Chu Tiểu Vân cười khúc khích, bị cô ném trúng cũng không tức giận, cười hì hì rồi chạy ra ngoài đứng.

Mấy cô bé khác nhanh chóng tử vong, chỉ còn lại Chu Chí Hải đau khổ chống đỡ.

Chu Tiểu Vân nháy mắt với Đại Bảo, tung bao cát lên cao, Đại Bảo bắt được, rồi ném ra, Chu Chí Hải trở tay không kịp bị đập trúng, kêu gào thảm thiết.

Mọi người đều bật cười.

Gần đây mấy đứa trẻ con thích đến nhà Chu Tiểu Vân càng ngày càng nhiều, ba người Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn là khách quen cố định, thường xuyên hẹn nhau cùng đến tìm cô.

Nhà Phùng Thiết Trụ cách nhà cô khá xa, nhưng cậu và Chu Chí Hải là bạn bè không đánh không thân, thường xuyên đến tìm Chu Chí Hải. Hai nhà sát vách nên cũng thường ghé qua.

Đội fan của Đại Bảo – Thạch Đầu và mấy bé trai khác hai ba ngày lại qua tìm Đại Bảo.

Nhà họ Chu có bốn đứa, trẻ con đến chơi đông như chợ vỡ.

Dân quê rất hiếu khách, Triệu Ngọc Trân cũng không ngoại lệ. Bà rất cao hứng khi thấy có nhiều đứa trẻ đến nhà, ít nhất điều này biểu hiện con mình có nhiều bạn bè! Nếu trẻ con nhà nào không có bạn đến chơi, sẽ bị mọi người chê cười, bàn tán.

Sau khi thi hết kỳ, lại đến kì nghỉ hè kéo dài hai tháng. Lần này thành tích của Đại Bảo có tiến bộ, được hơn tám mươi điểm. Đã có kinh nghiệm, cậu không vội khoe điểm của mình trước mà chờ đến khi thấy bài thi của em gái lại là song bách, thầm thấy may mắn vì không bị mất mặt như lần trước.

Chu Tiểu Vân lại bắt đầu những ngày tháng nhàn nhã đi chăn vịt. Trời nóng, đàn vịt lũ lượt kéo nhau xuống hồ ngụp lặn.

Đều đặn mỗi ngày, Đại Bảo và đám bạn nhảy xuống hồ bơi lội, không ngại có đàn vịt ở cạnh ăn uống bài tiết. (Y nguyên lời của tác giả, mọi người hiểu hơm =)). Nhìn một đống con trai, hai ba động tác đã cởi sạch, nhảy ùm xuống hồ.

Nước hồ không qua sâu, chỗ nước cạn khoảng một thước, chỗ sâu nhất chừng hai thước. Đại Bảo gan lớn, thủy tính tốt thường xuyên bơi đến giữa hồ, ra oai với đồng bọn. Ai bơi không tốt, lá gan nhỏ hơn thì bơi ở chỗ nước cạn.

Một đám choai choai hắt nước vào nhau, cười vang trời, đúng là trò thích nhất trong mùa hè.

Chu Tiểu Vân tìm chỗ ngồi dưới một gốc cây to. Tán cây dày rộng che bóng râm mát mẻ, cộng thêm từng đợt gió nhẹ thổi tới thật thoải mái. Nhìn một đám con trai lớn thì mười một, mười hai tuổi, nhỏ thì bảy, tám tuổi cởi truồng bơi trong hồ, Chu Tiểu Vân thấy không sao cả.

Chỉ là một lũ nhóc thôi! Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, không nghĩ rằng cô cũng chỉ là một cô nhóc bảy tuổi.

Lúc này trên cây truyền đến tiếng kêu râm ran, đó là tiếng ve gọi hè.

Mùa hè, chọn ngày trời mưa, đục một lỗ thủng tròn tròn trên mặt đất, rồi dùng tay chộp là bắt được một chú ve con. Lợi dụng lửa nấu cơm, nướng dưới đáy nồi một lát là chín, mùi thơm lừng ngon phải biết.

Hơn nữa, ve cũng lột xác, cố hết sức chui ra khỏi lớp xác cũ, vứt lại xác khô trên cây. Nhìn qua không nhận ra được thật giả, có đứa chuyên đi kiếm xác ve về chơi.

Chu Tiểu Vân tinh mắt phát hiện ra một xác ve. Cô cẩn thận từng li từng tí lấy xuống, chuẩn bị mang cho Tiểu Bảo chơi. Lúc về nhà Tiểu Bảo trông thấy, thích đến độ không rời tay. Nhị Nha khóc nháo đòi một cái, Chu Tiểu Vân dỗ không nổi, đành phải dẫn con bé ra cây sau nhà tìm. Nhưng xác ve không phải nói muốn tìm là tìm được.

Thấy chị không tìm được thứ bé muốn, Nhị Nha bất mãn bắt đầu trề môi nước mắt lã chã.

Lúc này Đại Bảo xuất hiện, cầm một cây gậy trúc rất dài, một đầu buộc tấm lưới nhỏ, vợt tự chế này để bắt ve thì quá tốt: “Nhị Nha, đi, anh bắt cho em một con.”

Lập tức, nước mắt Nhị Nha ngừng rơi, đi sau Đại Bảo một tấc không rời.

Chu Tiểu Vân bị Nhị Nha bỏ lại nghĩ thầm em gái đúng là điển hình của kiểu “có sữa chính là mẹ”.