Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 8




Diệp Lê trong mắt có ý cười, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lúc lâu rồi hỏi: “Cậu tính để chúng ta đứng như vậy luôn sao?”

“A~, đi, tôi ở lầu sáu.”

“Cái này tôi biết.”

Tôi nhạy cảm hỏi: “Đừng nói là mấy năm nay cái gì của tôi cậu cũng biết nha~.”

“Đã nói tôi lúc nào cũng ở phía sau cậu mà.”

“Vậy sao không liên lạc với tôi?”

“Sợ cậu sẽ lại suy nghĩ, sợ cậu vừa nhìn thấy tôi sẽ lại đau lòng, dù sao người thân duy nhất của cậu, bà ngoại cậu là ở nhà của tôi...aiz~ cậu cũng biết đó...”

“Ừm...”

Cảm xúc cảm động lan tràn trong lòng tôi,nắm lấy tay cậu ấy, ngây ngốc cười, hóa ra trước giờ tôi chưa từng cô đơn.

Lên lầu, mở cửa, đóng cửa, thay giày, ngồi xuống, tất cả đều thực tự nhiên nhưng cũng rất mất tự nhiên.

Diệp Lê xem phòng của tôi rồi nói: “Nơi này quả thật rất sạch sẽ nha~, đúng là nhà thiết kế, nội thất trong nhà rất có hương vị, phong cách điền viên, thực tươi mát, so với nhà tôi ấm áp hơn nhiều.”

“Vất vả lắm mới mua được nhà, phải thiết kế cho nó thật đẹp chứ, cơ mà...” Tôi một bụng nghi vấn, liền hỏi: “Làm sao cậu biết tôi ở đây? Nếu tôi không gọi cho cậu, cậu định cả đời sẽ không tìm tôi phải không? Còn nữa, cậu ở đâu?”

“Cả đời không liên lạc với cậu, tôi chưa có nghĩ tới, khách sạn LC cùng công ty M ký hợp đồng rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng chạm mặt nhau mỗi ngày, tôi vốn nghĩ sẽ gặp cậu trong lúc cùng làm việc, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy cậu đã gọi điện, đêm nay nhìn thấy số cậu, có chút kích động nên liền đi tới, nhưng mà chỗ của tôi cách cậu không xa, lái xe hai mươi phút là tới rồi, còn làm sao tôi biết nhà cậu.” Diệp Lê nhìn tôi nói tiếp: “Tôi nói rồi, tổng thanh tra thiết kế M, muốn biết số điện thoại, đỉa chỉ nhà, người tình hiện tại, không có khó.”

“Đang thổi phồng sự tồn tại của tôi sao?” Tôi lắc đầu cười nói: “Muốn uống gì không? Hay là muốn ăn gì không?”

“Cơm tối ăn rồi, tùy tiện uống gì đó cũng được.”

“Buổi tối không nên uống cà phê, nước chanh được không?”

“Được.”

Tôi đi vào bếp làm ly nước chanh rồi bưng ra đưa cho Diệp Lê, được xã hội tôi luyện mấy năm, từ sớm đã luyện được “gặp chuyện không khẩn” nhưng lần này tôi lại có chút khẩn trương, còn khẩn trương cái gì tôi cũng không rõ, hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng, tôi tùy tiện tìm đề tài: “Nghe nói cậu bây giờ là kiến trúc sư rất có danh tiếng.”

“Kiến trúc sư có danh tiếng? Hay là nghe nói?” Diệp Lê có chút nghiền ngẫm nhìn tôi cười: “Aiz~ vài năm không gặp, nói chuyện cũng ngọt hơn, làm cho người ta nghe thôi đã thấy rất thoải mái nha~”

“Ách...” Được rồi, coi như câu vừa nói có chút mâu thuẫn, bình thường không phải lời khách sáo đều sẽ nói như vậy sao? Có cần phải đâm chọt như vậy không? Ta xấu hổ cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác: “Mấy năm nay trôi qua như thế nào?”

“Tốt lắm” Diệp Lê cúi xuống nhìn ly nước trái cây, rồi ngẩng đầu khóe môi giơ lên cười nói: “Trước kia tôi so với cậu cao hơn, hiện tại cậu lại cao hơn tôi, tóc cũng dài hơn, trẻ con rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.”

Trẻ con??? Tôi thật sự muốn một lần nữa trở lại làm trẻ con, khoảng thời đó mẹ vẫn còn, bà ngoại vẫn còn, nhưng đáng tiếc thời gian không thể quay lại. Tôi ngăn suy nghĩ đó lại, ngồi cạnh Diệp Lê nói: “Chiều cao so với cậu chỉ hơn được chút thôi, nhiều lắm là 3cm, tóc cũng chỉ dài hơn một ít, cậu nếu kéo thẳng tóc, hẳn cũng không chênh lệch nhiều đâu.”

“Ừm, có bạn trai chưa?”

Diệp Lê đột nhiên hỏi câu này, làm tôi cười khàn nói: “Tôi là tổng thanh tra thiết kế M, muốn biết tình hình của tôi đâu có khó, ngay cả chỗ ở của tôi còn biết, sao lại không biết tôi có bạn trai hay chưa. đúng không?”

“Cậu...” Diệp Lê sửng sốt hai ba giây, sau đó mỉm cười, khuôn mặt tươi cười của cậu ấy rất sáng lạn, nhìn tôi một chút rồi nghiêm túc nói: “Tôi đây sẽ coi như cậu không có bạn trai.”

“Coi như? Không cần coi như, tôi trước giờ đều độc thân, không dám cùng ai thân cận đâu.”

“Không dám? Là ý gì?

Aiz~ ý của không dám, chính là sợ. Tôi sợ tôi sẽ yêu ai đó, sợ người yêu sẽ giống như mẹ và bà ngoại, rời tôi đi vĩnh viễn không về nữa. Trải qua hai lần thương tâm đến như vậy, không muốn phải trải qua thêm lần thứ ba. Tôi không mê tín, nhưng lại không tránh khỏi suy nghĩ, có thể tôi là Thiên Sát Cô Tinh hạ phàm, nhất định phải cô độc suốt quãng đời còn lại, nếu không mẹ cùng bà ngoại sao lại nhẫn tâm rời bỏ tôi khi còn nhỏ? Huống hồ tôi còn chưa từng động tâm.

Thấy tôi chậm chạp không nói lời nào, Diệp Lê vỗ vỗ vào lưng tôi nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Ừm” Tôi điều chỉnh cảm xúc nói: “Nói cậu đi, mấy năm nay sống như thế nào? cậu đối với cuộc sống của tôi hình như biết rất nhiều, còn cuộc sống của cậu tôi đúng là hoàn toàn không biết gì luôn, công ty của tôi gần đây vừa ký hợp đông với khách sạn LC, chỉ biết tổng kiến trúc sư là Trương Mình, không nghĩ cậu cũng tham gia dự án lần này.”

“À, Trương Mình là cha của bạn tôi, trước kia có đi theo hắn học hỏi thêm về kiến trúc đồ vật này nọ, cũng coi như là một nửa sư phụ.” Diệp Lê đặt lý nước chanh xuống, thở dài một hơi nói: “Mấy năm nay cũng không có gì khác, đến trường đi học, tốt nghiệp rồi làm việc, với cậu cũng không có gì quá khác biệt, làm việc tròn ba năm, tôi thông qua khảo sát kiến tạo sự, từ đó về sau bắt đầu chính mình làm chủ vài hạng mục, hiện tại vẫn là như vậy.”

“Aiz~ khác nghề như cách nói, tôi đối với công việc của cậu hiểu biết không nhiều.”

“Cũng không có gì quá khác biệt đâu, tôi là kiến trúc sư, cậu là thiết kế nội thất, vì công việc tôi còn đặc biệt học vẽ tranh, cũng học không ít về mỹ học gì gì đó, cơ mà cũng chỉ là vỏ ngoài, không đủ chuyên sâu, đến lúc cần còn muốn theo cậu trao dồi thêm.”

“Được, lúc cần nhất định nói cho cậu biết.” Tôi nghĩ nghĩ nói: “Bạn trai thì đâu?”

“Lên đại học từng thử qua hai tháng, không có cảm giác, liền cho bay rồi.”

“Còn hiện tại?”

“Giống cậu, độc thân.”

Nghe Diệp Lê nói cậu ấy cũng độc thân, tâm tình tôi tự nhiên nhảy nhót mà không có lý do, học theo bộ dáng của bà ngoại, vỗ vỗ cánh tay cậu ấy nói: “Không sao, tôi sẽ lo cho cậu đến khi xuất gia, có người nào tốt liền sẽ giới thiệu cho cậu.”

“Được, nửa đời sau của tôi nhờ vào cậu, chính mồm cậu nói đấy nhé, không được đổi ý.”

“Đương nhiên.” Tôi đáp rồi hỏi lại: “Tối rồi, có cần phải về không?”

“Nếu cậu thu nhận và giúp đỡ chỗ ngủ một đêm, tôi không cần phải về.”

“Giường của tôi khá lớn, lâu rồi không có gặp cậu, lại là cuối tuần, hay là ở lại cùng trò chuyện đi.”

“Được.”

Đi vào phòng ngủ, Diệp Lê nhìn giường của tôi cười nói: “Ngủ một mình sao lại để hai gối?”

“Aiz~ giường lớn như vậy chỉ để một gối sẽ hơi trống trải, để nhiều gối bên cạnh giống như có mẹ ở bên cạnh, cảm giác rất an toàn.”

“Ừm” Diệp Lê vỗ vỗ tay tôi, làm như an ủi, tiếp đó cậu ấy sờ lên bao thuốc lá tôi đặt ở đầu giường, nhíu mày: “Cậu hút thuốc?”

“Ừm, cơ mà rất ít hút, lâu lâu mới hút một điếu, gói thuốc mua được hai tháng rồi, bên trong còn năm điếu.”

“Lâu lâu mà hai tháng hút mười lăm điếu? Vậy là mỗi tuần hút hai điếu? Tôi có cần khen cậu thật có phong cách không?” Diệp Lê quăng gói thuốc vào tôi, cau mày cười nói: “Có thể không hút thì đừng hút, đối với thân thể nên tốt một chút, cậu cũng biết tác hại của nó mà.”

“Được rồi.” Tôi đem gói thuốc vứt vào giỏ rác, mặt Diệp Lê mới giản ra.

Diệp Lê thay áo ngủ của tôi, cùng nằm trên giường, đầu đụng đầu, mặt đối mặt nói về cuộc sống của nhau những năm gần đây, làm tôi nhớ lại lúc nhỏ, tự nhiên lại thành ra như vậy, có chút không vui.

Diệp Lê nói mấy năm nay cậu ấy thay đổi không ít, cha mẹ cãi nhau rồi ở riêng, năm ba đại học thì ly hôn, Diệp Hàng và cậu ấy ở cùng với mẹ, đầu năm nay Diệp Hàng đính hôn, ai cũng không cần cậu ấy. Tốt nghiệp làm việc ở Sự Vụ Sở một năm rưỡi, sau đó lợi dụng quan hệ của cha, cùng sự phụ và hai người bạn thành lập công ty riêng.

Mọi chuyện đều trải qua một mình, muốn chủ động tìm tôi nói rất nhiều điều, nhưng lại sợ tôi còn khúc mắc, cứ luôn do dự đến cuối cùng không tìm tới. Lần ký hợp đồng với khách sạn LC cũng là cậu ấy cật lật đề cử, Diệp Lê biết tôi và Điền Hàm là bạn thân, dù chưa bao giờ nhận phỏng vấn gì nhưng lại nhận lời phỏng vấn của Điền Hàm, hy vọng có thể đến gần tôi thêm một chút, có chút mong chờ tôi biết tình hình của cậu ấy ra sao, chủ động liên hệ cậu ấy.

Tôi nghe xong cảm động đến rối tinh rối mù, Diệp Lê tính cách quạnh quẽ, từ tiểu học đến trung học, người khác muốn cùng cậu ấy làm bạn thì nhiều, có thể cùng cậu ấy làm bạn, bất quá chỉ có mỗi tôi, tôi vốn biết Diệp Lê bạn bè không nhiều. Cha mẹ ly dị, đối với cậu ấy đả kích không nhỏ, thật không biết Diệp Lê đã trai qua chuyện đó như thế nào. May mắn là tôi chủ động gọi điện, đáp ưng sự chờ mong của cậu ấy, tôi thầm hạ quyết tâm, sẽ quan tâm Diệp Lê hơn nữa, từ nay về sau sẽ không để Diệp Lê cô đơn.

Diệp Lê nói làm việc mấy năm nay bị cuộc sống mài dũa, không còn như lúc nhỏ đối bồng bột, việc không liên quan tới mình sẽ không để ý tới, từ từ leo lên cao, bạn tuy rất nhiều, nhưng để thổ lộ tâm tư lại rất ít.

Tôi có cảm giác không phải như vậy. Ban ngày đeo mặt nạ, mặc kệ nhìn thấy ai cũng phải mỉm cười, nói vài lời trái lương tâm, chỉ để bảo vệ cuộc sống của mình tránh người đời, đến tối tháo mặt nạ xuống, mới phát hiện, bản thân đã cười đến mệt mỏi mất rồi.

Tôi chính là đang hối hận, nếu sớm đi tìm Diệp Lê, cậu ấy sẽ có thêm một người bạn, tôi cũng sẽ có thêm một tri kỷ, hiện tại liên lạc với cậu ấy, coi như cũng không quá muộn đi.

Không biết bọn tôi thiếp đi từ lúc nào, chúng tôi như hai đứa trẻ mệt mỏi đi vào giấc ngủ, đêm nay cho tôi cảm giác tôi và Diệp Lê ở thật gần, tôi ngủ vô cùng an ổn.