Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 32




Xe đỗ ở bãi đỗ xe của tiểu khu, Diệp Kình quay đầu nhìn về phía Nhạc Tư Trà, suốt đường đi đến giờ cậu vẫn thật im lặng khiến anh nghĩ rằng cậu đã ngủ.

Xuống xe, mở ra xửa bên kia, trong lúc giúp cậu cở dây an toàn thì Nhạc Tư Trà mở to mắt nhìn anh.

“Tư Trà?” Chẳng lẽ không có say?

“Hì.” Nhạc Tư Trà mỉm cười với anh.

Xem ra là say thật, Diệp Kình bất đắc dĩ đỡ cậu lên lầu.

Cũng may là dù có say nhưng cậu cũng không say khướt, ngoan ngoãn làm theo an bài của Diệp Kình.

Toàn thân mùi rượu khiến Diệp Kình hết sức khó chịu nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng của Nhạc Tư Trà, ý nghĩ tà ác trong anh liền xuất hiện.

“Tư Trà, chúng ta tắm chung đi.” Giọng nói tràn ngập hấp dẫn.

Không ngoài dự kiến, đáp lại anh vẫn là một tiếng ‘ừm’. Khóe miệng khẽ nhếch, lúc này Diệp Kình khiến người ta cảm thấy như một tà mị ác ma.

Chuẩn bị nước cẩn thận, đưa Nhạc Tư Trà vào phòng tắm, cẩn thận cởi quần áo của cậu ra.

Nhạc Tư Trà không hề phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của anh, trong cặp mắt xinh đẹp chỉ có anh.

Diệp Kình vô cùng hài lòng khi thấy trong mắt cậu chỉ có anh, liền hôn lên khóe mắt cậu.

Quần áo của Nhạc Tư Trà hoàn toàn bị cởi ra, để lộ thân hình bạch ngọc có chút gầy yếu, ngây ngô mà xinh đẹp, dường như hấp dẫn người ta cúng bái.

Ánh mắt Diệp Kình bỗng trở nên ám chìm, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, anh thoát hết mọi thứ, ôm lấy cậu vào bồn tắm……

Anh không phải chính nhân quân tử, tuy rằng không ăn toàn bộ nhưng là phải lấy đến lợi tức!!!

Dưới đây là thời gian sỗ sàng! ! !

Sáng sớm, tia nắng ấm ấp hiếm hoi của mùa đông xuyên qua tấm màn cửa thâm lam, chiếu vào căn phòng ngủ có chút âm u, dường lại trên gương mặt người đang ngủ say.

Nhíu nhíu mày, Nhạc Tư Trà không tình nguyện tỉnh lại.

Đập vào trong mắt là bờ ngực màu đồng của ai.

Ngẩn ngơ, cậu ngẩng đầu nhìn lên.

Là Diệp Kình, mà bản thân mình đang nằm trong lòng anh ta.

Cậu có thể cảm nhận được dưới lớp chăn hai người đều không mặc gì, mà tay Diệp Kình thì đang quấn chặt qua thắt lưng cậu.

Phát hiện ấy làm bộ óc đang mơ mơ màng màng do vừa ngủ dậy của Nhạc Tư Trà lập tức ngừng hoạt động.

Không khí lạnh lẽo chui vào ổ chăn khiến cậu theo bản năng mà rụt người lại.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, ngay cả hai bên tai của cậu cũng đỏ, muốn thoát khỏi thân hình ấm áp này nhưng lại sợ đánh thức anh, như vậy thì còn xấu hổi hơn nữa.

Trí nhớ như thủy triều dội về, mặt Nhạc Tư Trà từ đỏ nay lại càng ngày càng đen.

RẦM!

Diệp Kình còn đang trong giấc mộng đột nhiên cảm thấy đau đớn đánh úp lại, mở mắt liền thấy Nhạc Tư Trà ngồi trên giường căm tức nhìn mình.

Nhìn lại vị trí của bản thân: gầm giường, anh chỉ biết cười khổ, hiển nhiên là bị người nào đó đá xuống.

Biết không thể ngủ tiếp được nữa, Diệp Kình từ trên đất đứng lên, không để ý Nhạc Tư Trà, ung dung mà mặc quần áo.

Thấy anh ta như thế, Nhạc Tư Trà càng tức giận.

“Diệp Kình, anh thật quá đáng!!!” bởi vì quá…., Nhạc Tư Trà cũng không biết nói gì.

“Anh làm sao?” Diệp Kình đã mặc quần áo tử tế, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tư Trà, không ngoài ý muốn khi thấy cậu né đi.

“Chính anh biết anh biết bản thân mình làm cái gì!” nhớ tới đủ loại hình ảnh xuất hiện trong phòng tắm ngày hôm qua, Nhạc Tư Trà thẹn quá thành giận, vươn chân đá anh ta thêm phát nữa.

Diệp Kình nhẹ nhàng tránh đi, còn cầm lấy chân cậu, đề phòng cậu đá tiếp cũng tiện thể sỗ sàng “Anh làm cái gì sao?”

“Buông, ” thấy anh ta không chịu thừa nhận, Nhạc Tư Trà ra sức giãy giụa “Anh cút đi cho tôi!!!”

“Em giận giữ cái gì? Chẳng nhẽ em nhớ rõ?” Diệp Kình thấy thật thú vị khi nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, tới gần, thì thầm vào tai cậu “Thoải mái sao?”

‘phừng’ lần này thì cả người Nhạc Tư Trà đều chín “Anh còn dám nói!!!!”

Tuy rằng tối hôm qua anh ta không làm được bước cuối cùng nhưng những thứ khác thì không sót chút nào “Anh thế nhưng, thế nhưng ……”

“Thế nhưng cái gì, hửm?”

“Thế nhưng khiến tôi….” Cậu không nói được nữa, sự đau nhức từ bàn tay càng trở nên rõ ràng.

“Ha ha, anh rõ ràng hỏi qua ý kiến của em rồi, chẳng phải em đã đồng ý sao?” Diệp Kình ác liệt sờ vành tai cậu.

“Đấy là vì tôi uống rượu!”

Đúng vậy, là do cậu ấy uống rượu, vậy nên anh hỏi cái gì cậu ấy đồng ý cái đó.

“Em ghét sao?” Trong ánh mắt Diệp Kình lộ ra vẻ bi thương.

Chết tiệt, rõ ràng là lỗi của anh ta, cậu không phải tự trách gì cả, Nhạc Tư Trà ghét mềm lòng “….Không có.”

“Không ghét thì là thích.” Diệp Kình nở nụ cười, giống như kẻ thương tâm vừa nãy không phải anh “Em vẫn chưa trả lời anh, có thoải mái không?”

“….Cút ngay đi!!!!” Nhạc Tư Trà vẫn biết vẻ phong độ của Diệp Kình chỉ là giả nhưng không ngờ bản chất của anh ta lại ác liệt như vậy.

Bởi vì cơn giận của Nhạc Tư Trà vẫn chưa tiêu, lại không làm gì được Diệp Kình, Nhạc Tư Trà đêm nhà mình thành vùng cấm, không cho phép Diệp Kình bén mảng đến, lại càng không chuẩn bị cơm cho anh, ngày thường đụng mặt cũng xầm xầm xì xì.

Diệp Kình cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, không ngờ cậu ấy lại nhớ hết tất cả, lúc ấy đúng là làm hơi quá, chỉ trách anh không kiềm chế được…..Thôi để Nhạc Tư Trà từ từ giảm nhiệt cũng tốt.

Vậy nên sau khi Nhạc Tư Trà đã giận dỗi một tuần, Diệp Kình mới đứng đợi trước cửa nhà cậu.

“Tránh ra.”

Diệp Kình theo lời dời đi.

Nhạc Tư Trà mở cửa đi vào, Diệp Kình cũng theo tới đi vào.

“Nơi này không chào đón anh, đi ra ngoài!” Thấy anh ta bước vào, sắc mặt Nhạc Tư Trà trầm xuống.

Diệp Kình làm như không thấy vẻ mặt cậu, thuận tay đóng cửa lại, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu.

Nhạc Tư Trà không cam lòng yếu thế, trừng lại anh ta.

Không khí có chút nặng nề.

Cuối cùng, vẫn là Nhạc Tư Trà bị Diệp Kình nhìn tới không được tự nhiên, thẹn quá thành giận “Rốt cuộc anh tới làm gì?”

Thấy vậy, Diệp Kình mỉm cười, cầm tay cậu “Lúc ấy là anh không đúng, đừng giận được không?”

Nhạc Tư Trà giãy giụa muốn rút tay lại nhưng không bì được với sức Diệp Kình “Tôi không quan tâm anh đúng hay sai, tôi với anh chẳng có gì để nói, buông.” Đáng chết, cậu cũng muốn đi học võ.

Diệp Kình tới gần cậu, thì thầm vào tai cậu.

Nhạc Tư Trà chậm rãi đình chỉ giãy dụa, sắc mặt giận dữ dần dần biết mất, một dòng cảm xúc hỗn hợp cả vui vẻ cả ngượng ngùng dần dâng lên trong lòng.

“… Hiểu sao?”

“Ừm.”

“Vậy, làm lành?”

“…Ừm….” nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp Kình nhìn Nhạc Tư Trà cúi đầu, mỉm cười không nói.

Lời ngon tiếng ngọt đúng là thuốc bôi trơn không thể thiếu cho tình yêu.

Tuy rằng nói là bắt đầu hẹn hò nhưng Nhạc Tư Trà không hề cảm thấy có thay đổi gì lớn. Hình thức ở chung của cả hai không khác nhiều so với trước đây, bận rộn nhưng thời gian gặp nhau của hai người thật ra chỉ có hơn chứ không ít.

Diệp Kình càng ngày càng thích làm vài động tác thân mật khi cả hai ở cạnh nhau. Nhưng là anh rất hiểu đúng mực, sẽ không vượt rào quá mức, lại luôn một vừa hai phải nên Nhạc Tư Trà vốn ban đầu toàn thân cứng ngắc, sau dần cũng quen.

“Nghỉ em vẫn tới chỗ dì sao?” Diệp Kình đang đọc tài liệu chợt ngẩng đầu hỏi Nhạc Tư Trà đang dựa vào mình.

“Chỗ dì đương nhiên phải đi, nhưng vài ngày sau em đã đồng ý đưa Đào Đào về thăm ông. Anh thì sao?” buông bút kí ra, Nhạc Tư Trà nói.

“Có lẽ vẫn ở đây đi.”

“Anh không về nhà sao?” Nhạc Tư Trà thật bất ngờ.

“Nơi này có thể nói là tốt hơn cái ‘nhà’ kia rất nhiều.”

“A.”

Nhạc Tư Trà nhớ tới bác Triệu Kỳ Hoa từng nói Diệp Kình không hợp với người trong nhà, liền cũng không hỏi lại, nhưng Diệp Kình lại có chút nghi hoặc “Sao không hỏi lý do anh không về?”

“Em từng nghe bác Triệu nói qua một chút.” Cậu nói ra tất cả những gì mình biết.

“Em cùng không tò mò?” Diệp Kình quay đầu trở lại, thả lòng thân thể, hoàn toàn đêm sức nặng dựa vào người phía sau.

“Dù sao cũng là chuyện riêng của nhà anh, nếu anh muốn nói thì sẽ nói.” Không phải cậu không tò mò, chỉ là rất ít khi hỏi.

Diệp Kình im lặng không nói, một lúc lâu sau mới mở miệng kể chuyện….

Chuyện kể về một cái nhà giàu thiếu gia bề ngoài anh tuấn tiêu sái không thể không nghe theo lời cha mẹ an bài mà chia tay với người con gái mình yêu nhất, cưới một vị thiên kim tiểu thư khác.

Vài năm sau, cha mẹ của vị thiếu gia bình yên qua đời.

Thân thể của tiểu thư vốn không tốt, lại mạo hiểm sinh cho thiếu gia một người tiểu thiếu gia, vốn cho rằng cả cuộc đời liền viên mãn như vậy nhưng lại vô tình phát hiện thì ra chồng mình không hề cũng người yêu chia tay, thậm chí cả hai còn có một người con lớn hơn con mình. Vì thế tiểu thư bị tổn thương, nhất bệnh không dậy nổi, vài ngày sau thì hương tiêu ngọc vẫn…. Mà đứa con mười tuổi của tiểu thư do thấy toàn bộ quá trình, đối với cha mình oán niệm sâu nặng, từ nay về sau đều đứng ở phía đối lập.

“…” Nhạc Tư Trà không biết nói gì, chỉ lặng lặng nghe câu chuyện đau thương ấy, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Kình từ phía sau, im lặng an ủi.