Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 67




Sau sinh nhật Diệp Kình, tình cảm hai người lại càng sâu sắc hơn. Tuy rằng không có biến chuyển rõ ràng nhưng Nhạc Tư Trà lại có cảm giác an tâm mà trước giờ chưa từng có. Vẻ mặt lúc nào cũng vui vẻ, luôn luôn tươi cười khiến người khác nhìn mà chói mắt.

“Thế nào, món quà đấy không tệ chứ?” Lâm Thanh Nhã vừa thấy Nhạc Tư Trà liền qua hỏi thăm.

“Vâng.” Nhạc Tư Trà sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.

“Nể tình chị giúp em chọn quà, khi nào rảnh nhớ qua CLB, đến tham gia hoạt động chứ? Gần đây chị sự định chụp 1 bộ COS bên ngoài, mọi thứ đã xong hết rồi, chỉ còn kém hai diễn viên.” Đây mới là mục đích thực sự của cô “A, đúng rồi, chó nhà em sắp sinh đúng không? Có gì cho chị một con đi, nhất là màu trắng.” Nàng đã ước ao có được một con chó xinh đẹp, cao lớn như Axue từ lâu.

“..”

Cuối tháng năm , sau hai hôm Diệp Kình mang Nhạc Tư Trà tới nghỉ cuối tuần ở thôn Phúc Khê lại nhận được điện thoại của cấp dưới.

“…Ngài đại sứ dường như biết phối phương của ‘Tiên tích’ là ngài cung cấp, chuyện ngài đang đi học ở đại học A cũng biết rỗ, ông ấy nhờ chúng tôi nhắn dùm, ý là muốn mời ngài đêm nay dùng cơm, còn có cả cậu Nhạc Tư Trà cũng được mời.”

“Tôi biết.” Diệp Kình cúp điện thoại, nói với Nhạc Tư Trà “Đại sứ nước F sắp phải về nước rồi, ông ấy muốn gặp chúng ta, em có muốn đi không?”

“Gặp chúng ta? Vì sao?” Nhạc Tư Trà không hiểu sao ngài đại sứ lại muốn gặp cậu.

“Nới theo một cách khác, chúng ta có thể xem như ân nhân cứu mạng của con gái ông ấy.” không biết là ai để lộ tin này, Diệp Kình bắt đầu nghĩ sâu xa.

“Nhưng sao cả em cũng có phần?” chẳng nhẽ ông ta biết mình là người cung cấp phương thuốc?

“Có lẽ có ai đó nói gì, tóm lại, đến tối sẽ biết.”

“Vâng.”

“Chào buổi tối,ngài Raffarin, phu nhân Raffarin cùng tiểu thư.” Diệp Kình trôi trảy dùng tiếng Pháp chào hỏi gia đình đại sứ.

Nhạc Tư Trà không biết tiếng Pháp nhưng cậu có thể dùng tiếng Anh.

Đây là một nhà hàng Pháp nổi tiếng ở thành phố B, vì Diệp Kình muốn nên cả nhà ăn chỉ có bọn họ.

“Không ngờ tiếng Pháp của cậu Diệp lại tốt như thế.” Thật bất ngờ là ngài đại sứ El Raffarin cũng có thể nói tiếng Trung, tuy rằng cách phát âm hơi kỳ quái nhưng cũng không cần dùng tới phiên dịch.

“Tiếng Trung của ngài đại sứ cũng rất tốt.” nếu người ta đã dùng tiếng Trung, Diệp Kình cũng rất vui vẻ dùng tiếng mẹ đẻ để trao đổi.

“Tôi rất thích văn hóa Trung Quốc vậy nên có mời một vị giáo viên dạy tiếng Trung, vợ con tôi cũng học tiếng Trung nên chúng ta có thể trực tiếp dùng tiếng Trung để nói chuyện.” El Raffarin nói.

“Đương nhiên, như thế cũng thuận tiện hơn nhiều.”

Mọi người theo thứ tự vào bàn, bồi bàn đưa lên menu.

“Đây là nhà hàng Pháp, nếu hai vị không ngại, có thể để tôi điểm cơm chứ?” El Raffarin hỏi.

Hai người nhìn nhau cười, Diệp Kình đáp “Đương nhiên, ở phương diện này chúng tôi rất vui lòng nghe theo ý chuyên gia.”

Lời khen của Diệp Kình khiến El Raffarin rất hưởng thụ, trên gương mặt nghiêm túc của ông chợt nở nụ cười, cầm lấy menu gọi món.

Nhưng đến khi chọn rượu, Nhạc Tư Trà lấy ra bình rượu mình mang tới đặt lên “Đây là món quà của chúng tôi, mong ngài nhận lấy.” người nước ngoài thích thẳng thắn, cậu cũng nói thẳng.

“A, vô cùng cám ơn, tôi đã từng nếm qua rượu nho của hai người, rất tuyệt.” Ngài đại sứ ý bảo bồi bàn khui rượu.

Món thứ nhất đã được đưa lên, bữa cơm chính thức bắt đầu.

Nhạc Tư Trà vừa dùng cơm vừa nghe vợ chồng đại sứ cùng Diệp Kình nói chuyện. Đột nhiên, cô con gái Simon Raffarin lại gần, thì thầm với cậu “Tôi đã thấy hai người, ở sân bay.” Phát âm có chút quái, nhưng không tệ lắm.

“Đúng thế, hôm đó chúng tôi được phân đi đón máy bay. Có còn nhớ tôi tặng cô một bó hoa?” Nhạc Tư Trà rất có cảm tình với cô bé này, cũng vui vẻ nói chuyện với cô.

“Có, bó hoa kia rất đẹp.” Simon gật đầu, vui vẻ cười “Nghe cha nói, chân của tôi có thể chưa khỏi là nhờ hai người, cám ơn.”

“Không cần nói cảm ơn với tôi, đây là công của anh ấy.” Nhạc Tư Trà trộm chỉ chỉ Diệp Kình.

“Không, cha nói, có người nói cho ông, phối phương của loại thuốc thần kỳ ấy là của cậu, vậy nên tôi cũng cám ơn cậu.”

“A?” Nhạc Tư Trà thực ngạc nhiên “Ai nói cho cha cô?” cậu âm thầm tưởng xem ai biết phối phương là của mình.

“Tôi không biết, cũng không thấy cha nói gì.” Simon lắc đầu.

“Vậy sao.” Nhạc Tư Trà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, liền chuyển đề tài “Tôi chưa từng tới Pháp, nơi đó thế nào? Có thể giới thiệu cho tôi sao?”

“Đương nhiên, đất nước của chúng tôi….” Thấy Nhạc Tư Trà có hứng thú với quốc gia mình, Simon hào hứng giới thiệu cho cậu.

Nhạc Tư Trà nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại hỏi vài vấn đề mình hứng thú.

Mấy người khác thấy hai người nói chuyện vui vẻ cũng thấy hào hứng, buổi gặp mặt trải qua êm đẹp.

Thậm chí lúc chia tay, Simon còn xin Nhạc Tư Trà phương thức liên lạc. Trước khi đi, cô còn thì thầm gì đó với Nhạc Tư Trà, khiến lỗ tai cậu đỏ bừng rồi mới vui vẻ vẫy tay rời đi.

“Cô ta nói gì?”

“Cô ấy nói…chúng ta rất xứng đôi.” Nhạc Tư Trà thầm thì.

“Đúng là tinh mắt.” Diệp Kình vốn không vui khi thấy hai người quá hợp nhau, giờ cảm thấy rất hài lòng, cùng không thèm chấp nhặn chuyện sau này hai người còn liên lạc.

“Em nghe Simon nói có người nói cho ngài đại sứ phương thuốc là em cho anh, anh đoán là ai?”

“Hiển nhiên, biết chuyện này có liên quan với em, lại có khả năng gặp ngài đại sứ chỉ có vợ chồng Kiều Trăn.” Đáp án đã quá rõ ràng.

“Bọn họ muốn làm gì?” Nhạc Tư Trà nhíu mày, không nghĩ vẫn là hệ lụy của chuyện lần trước.

“Dù họ muốn làm gì, anh cũng sẽ khiến cho họ không đạt được mục đích.”

Lúc sau, tuy rằng không điều tra được vợ chồng Kiều thị có gì lạ thường nhưng Diệp Kình vẫn cho người giám thị bọn họ.

Nhạc Tư Trà không chú ý tới chuyện này nữa. Cậu tin tưởng, có Diệp Kình ở, mọi chuyện sẽ được giải quyết, giờ cậu chỉ còn phải lo chuyện bài vở, còn chăm sóc Axue.

Thời gian mang thai tính từ khi bắt đầu thụ tinh tới khi cún con được sinh ra, ước chừng khoảng 58 – 64 ngày, trung bình là 60 ngày. Axue tuy mới mang thai chừng 40 ngày, nhưng sắp sinh.

“Vì sao Axue lại sớm sinh, không phải là còn một khoảng thời gian nữa sao?” Nhạc Tư Trà hỏi Du Nhiên.

“Bởi vì thời gian trong không gian trôi qua nhanh hơn thế giới bên ngoài, hơn nữa dinh dưỡng đầy đủ, thai nhi sinh trưởng nhanh. Thế nên mới có chuyện đó.” Du Nhiên đáp.

Vậy nên giờ Nhạc Tư Trà bận rộn chuyện của Axue.

Sau khi hỏi bác sĩ thú ý cần chuẩn bị gì, cậu bắt đầu chuẩn bị: giưởng gỗ chuyên dụng vừa giữ ấm vừa không khiến trong nhà trở nên như hiện trường án mạng, còn có một số vật linh tinh khác để trợ giúp Axue sinh sản thuận lợi.

Thật ra là cậu lo lắng quá, chó thường cũng có thể an toàn sinh con, huống chi Axue là động vật hoang dã, tỉ lệ an toàn càng cao hơn.

Cuối cùng, bao chuẩn bị của Nhạc Tư Trà thành uổng phí, Axue tự sinh con vào nửa đêm.

Sáng hôm sau, Nhạc Tư Trà tới xem Art và Axue thì đã thấy dưới bụng nó có mấy chú cún con mới sinh.

“A, Diệp Kình, mau lại đây, Axue sinh này.” Nhạc Tư Trà vui sướng kêu lên.

Diệp Kình nghe thấy tiếng cậu liền đi ra, lại gần Nhạc Tư Trà, nhìn vào ổ chó.

Chỉ thấy Axue đang dịu dàng liếm láp 5 chú cún đang bú sữa mẹ. Art thì ở bên bảo vệ.

Chó con mới sinh ra rất xấu, người nho nhỏ, ướt sũng, không khác chuột là mấy, cố gắng lắm mới thấy màu lông. Ánh mắt cũng chưa mở, chúng chỉ theo bản năng mà rúc vào lòng mẹ, bú sữa, thỉnh thoảng khẽ kêu lên.

“5 con, nó sinh không ít nhỉ, nếu đều nuôi thì phòng có lẽ hơi nhỏ.” Diệp Kình dự đoán.

“Lâm tỷ nói muốn có một con màu trắng, đợi được tháng thì bảo chị ấy mang về là được, chúng ta giữ lại hai, những con khác thì cho đi.” Nhạc Tư Trà nhìn vào, có thể thấy được có 3 con đen, hai con trắng.

“Dù gì cũng có loại chó quý, không thiếu người muốn.” Diệp Kình nói.

“Ừm, nhưng phải chờ chúng đầy tháng đã, giờ nên làm chút gì ngon miệng cho Axue bồi bổ thân thể đã.” Nhạc Tư Trà đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị.