Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 69




Mưa to cả đêm, tới hừng đông thì bắt đầu ngớt, cuối cùng ngửng hắn.

Nhạc Tư Trà mở cửa sổ, hương bùn đất tươi mát phảng theo gió nhẹ bay vào phòng.

Hít sâu một hơi, Nhạc Tư Trà hưởng thụ hương thơm tự nhiên, nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, Nhạc Tư Trà xoay người, ngoắc Diệp Kình “Diệp Kình, mau đến xem.”

“Sao vậy?” Diệp Kình trần trụi đứng lên, tùy tay mặc một cái quần, lại cửa sổ, ôm Nhạc Tư Trà nhìn bên ngoài.

“Sao bọn họ lại lên núi a? Có chuyện sao?” Nhạc Tư Trà chỉ vào phía thôn xóm xa xa, chỗ đó có một đám người đang chạy lên núi, ngọn núi đó thuộc về Diệp Kình.

“Chắc thế.” Diệp Kình không để ý lắm.

“Đừng có thờ ơ thế chứ, dù sao cũng là của anh, anh cũng phải hỏi thăm chút nha!” Nhạc Tư Trà đẩy đẩy anh.

“Được rồi, nghe em.” Thấy cậu như thế, Diệp Kình đành phải cầm lấy di động, gọi điện cho cấp dưới hỏi chuyện vườn cây.

Ông Vương là người trông coi vườn cây, cùng ông còn có ba người, bốn người họ ngày nào cũng phải tuần tra bốn phía núi của thôn Phúc Khê, xem cét cây ăn quả.

Hôm qua mưa quá lớn, ông Vương lo cây sẽ bị thổi lật, sáng sớm khiêng xẻng, cùng ba người khác lên kiểm tra.

Đường núi sau mưa không dễ đi, ổ gà ổ voi, còn trơn trượt. Ông Vương tuổi đã cao, nếu ngã thì đúng là phiền vậy nên đi lại rất cẩn thận.

Không khí trên núi thật tươi mát, ông Vương đã nghe vị bùn đất cả đời, thích nhất vẫn là bầu không khí lúc sáng sớm, luôn khiến người ta sảng khoái, đầy năng lượng.

Dọc theo con đường gập ghềnh xếp đá, ông Vương dóng mắt nhìn theo hàng cây ăn quả.

Mưa hôm qua quá lớn, không ít cây chưa ăn chắc rễ ngã trái ngã phải, công việc của ông chính là trồng chúng xuống đất lần nữa.

Dựng lại một gốc cây đổ nghiêng, nhìn trên mặt đất những trái xanh rơi vãi, ông lắc đầu tiếc nuối, hôm nay tổn thất lớn!

Ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mặt theo thói quen, ông Vương đã ở thôn này vài chục năm, phạm vi mấy chục km quanh đây không nơi nào ông không biết, nói trước chỗ này vậy. Núi này là tòa núi cao nhất ở lân cận, cũng là ngọn núi sau thôn Phúc Khê duy nhất hợp đất với đá tảng. Mà một bên núi, còn có lộ ra một mảng đá tảng vuông vức chừng 10m2.

Ông lão vừa vòng qua đỉnh núi, muốn nhìn cây ăn quả thế nào thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Mặt đất trên núi giống như bị lột vỏ, tảng đá kia cùng với bùn đất kéo theo đã ngã nhào dưới chân núi, dọc theo đường đi nghiền qua không biết bao cây ăn quả. Ở chỗ vốn có của tảng đá lộ ra một động tối đen.

“Này….đất đá trôi….” Ông Vương ngơ ngác nói một câu.

“Được, tôi biết rồi.” Diệp Kình cúp máy.

“Chuyện gì thế?” Nhạc Tư Trà hỏi.

“Ngọn núi bên cạnh thôn Phúc Khê xảy ra đất đá trôi, may mà không chảy xuống hướng thôn, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.”

“Thế sao…” Nhạc Tư Trà cũng hoảng sợ, ngọn núi đó ngay cạnh thôn, nếu có chuyện xảy ra, e là cả thôn không may mắn thoát khỏi “Vậy có người bị thương không?”

“Hẳn là không, phía sau núi cũng có một phần của vườn cây, tối qua mưa lớn vậy chắc không có ai lên.”

“Tổn thất ở vườn có lớn không?”

“Thống kê cụ thể tối nay mới biết, nhưng hẳn là không nhỏ.” Diệp Kình không để ý lắm, vài mẫu cây ăn quả đối với anh không tính gì.

“Vậy cả đám người lên núi làm gì? Lên xem cho vui sao?” ào ào nhiều người thế, dễ cả thôn đều đi.

“Nghe nói sau khi có đất đá trôi, một sơn động bị lộ ra.” Diệp Kình mặc quần áo “Sao? Muốn đi xem không?”

“Ừm.” Nhạc Tư Trà gật đầu.

Trên quãng đường núi lầy lội, già trẻ, nam nữ kết đôi nhau mà đi, hướng về phía đỉnh núi.

Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình tới chận, bọn họ chỉ dẫn theo Art, theo sau người khác, đôi khi gặp vài người quen sẽ chào hỏi, thỉnh thoảng còn nghe những người bên cạnh bàn tán xôn xao.

“Mưa hôm qua đúng là lớn, nhìn đất này, bao nhiêu là trái cây rụng, sợ là thu hoạch không tốt.” Có người chỉ chỉ trái cây ven đường, nói với người bên cạnh.

“Đúng thế, tổn thất lớn nha, nghe nói cả mảnh phía sau đều bị hủy, ông chủ vườn cây đó chắc đau lòng lắm.”

“Nói đến đấy cũng thấy may, nếu tảng đá đó trượt theo hướng thôn thì chắc ai cũng mất mạng.” Một người khác suýt xoa.

“Chính xác, hơn nửa đêm, nhà nào chẳng có người? Nếu thật có chuyện không may, cả thôn không còn người sống.” Người đầu tiên nói cũng bắt đầu cảm thấy may mắn, nhà ông ở ngay chân núi, nếu có chuyện gì, người bị hại đầu tiên là gia đình ông.

Giờ Nhạc Tư Trà mới biết rõ hôm qua nguy hiểm thế nào.

Ngọn núi bị lột một nửa, đất đá trôi xuống từ đỉnh núi, phủ hết mọi thứ trên đường, vốn là vườn trái câu giờ chỉ còn bùn lấy cũng sỏi đá, giữa đám đó, thứ thu hút tầm mắt nhất là khối đã lớn kẹt ở sườn núi.

“May mà lăn từ phía này, không thì không biết đè chết bao nhiêu người!” Đá tảng ngay cạnh bên sườn núi, nếu xui xẻo, tối qua liền lăn vào thôn.

Nhưng giờ thứ mọi người quan tâm không phải thế, bọn họ xúm lại ở chỗ nguyên vẫn chắn tảng đá, hai người đứng ở chỗ cao nên dễ dàng thấy được sơn động giữa trung tâm đám người kia.

Diệp Kình đỡ Nhạc Tư Trà cẩn thận lại gần, đường mòn chỗ này do lở đất đã bị vùi lấp, Art đi theo họ.

“Bá Tiền.” Nhạc Tư Trà thấy người quen lẫn giữa đám đông, cao giọng gọi.

Người phía trước thấy họ, tự giác nhường đường khiến cho hai người đi vào, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do Art.

“Tư Trà, cháu tới rồi!” Vốn đang chăm chú nhìn cửa sơn động chợt nghe người gọi, bà quay lại thì thấy Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình.

“Vâng, bá à, chỗ này là sao vậy?” Trong lúc nói chuyện, Nhạc Tư Trà liếc nhìn sơn động, sơn động rất sâu, bên trong phủ đày rêu xanh, vì bị khuất bóng nên chỉ có thể thấy được cách cửa chừng mấy mét. Cửa động có thể cho phép hai người cùng lúc đi vào, vào thêm 2,3m, cửa động chợt thấp xuống, khiến người ta phải tiếp tục đi khom.

“Động này vốn ở phía dưới tảng đá kia, còn không biết bên trong như thế nào, ông nhà bá cùng vài người nữa trong thôn đã xuống thăm dò.” Bá Tiền giải thích.

“Không biết có kho báu gì không nha?” người nói là bá Liễu, thường ngày thích nhất là buôn chuyện.

“Bà xem TV nhiều quá đấy, chúng ta ở đây cả đời, đã có chuyện gì lớn xảy ra chưa? Cướp còn không có nữa là kho báu!” Người đàn ông trung niên có vẻ không đồng ý, rút điếu thuốc ra, nói.

“Biết đâu chứ, nếu không có bảo tàng, ai mà tới chứ! Tôi nghĩ là có thể lắm.” Trong đám người cũng bắt đầu nghị luận.

“Được rồi, đừng nói, có hay không chờ mấy ông ấy ra sẽ biết, không phải sao?” giọng bá Tiền lớn, vừa cất tiếng là át cả đám đông.

Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình tới chậm, người vào núi đã được một lúc, vậy nên, không đợi bao lâu liền thấy một người đầy bùn đất chui ra.

Mấy người khỏe mạnh đỡ người đó ra, những người khác không đợi được liền bu lại.

“Thế nào, thế nào, bên trong có gì? Có kho báu không?” Bác Liễu hăm hở chạy lên hỏi.

“Kho báu gì, ” lau đi lớp bùn trên mặt, nọi người mới nhận ra là ông Vương “bên trong chỉ có một động lớn, trừ bỏ nước chẳng thấy gì cả.”

“Thật?” Bá Liễu không tin.

“Tôi lừa bà làm gì? Đám bùn này là tôi không cẩn thận ngã sấp xuống, bà không tin thì tự đi mà xem.” Ông Vương cầm lấy khăn mặt bà nhà mình đưa, lau mặt.

“Ông à, ông không bị thương chứ?” Bá Tiền vừa nghe ông ngã liền lo lắng tìm xem có vết thương không.

“Tôi không sao, bên trong chỉ là hơi trơn, mặt đất bằng phẳng.” Ông Vương giữ tay bà lại.

Trong lúc nói chuyện, mấy người khác cũng đi ra, chứng thực lời ông Vương vừa nói.

“Bên trong chỉ có một động lớn, chừng năm sáu chục mét vuông, tối như mực, gì cũng không thấy, chúng tôi cầm đèn phin soi cũng chẳng thấy gì, nước trên đất thì nhiều, chắc hôm qua chảy vào.” Người nọ vừa nói vừa quạt.

Lại có mấy người tò mò tự mình chui vào, ai đi ra cũng nói như nhau. Cuối cùng chẳng ai hứng thú nữa, nói vài câu liền tan.

Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình không đi, nơi đây là vườn cây của Diệp Kình, tổn thất lớn vậy, cần xem xét cẩn thận.

“Sớm gọi người tới dọn đi, nhìn tiếc quá.” Nhạc Tư Trà nhíu mày nhìn tảng đá lớn nơi sườn núi.

“Nhanh thôi, em không cần lo.” Diệp Kình nhìn nước chảy ra từ sơn động, nghĩ gì đó.

“Sao thế?” Nhạc Tư Trà thấy anh trầm tư, hỏi.

“Chỉ là cảm thấy kỳ quái.”

“Kỳ quái gì?”

“Sơn động, hoặc hầm ngầm thiên nhiên có nhiệt độ rất ổn định, vậy nên đáng lẽ đông ấm hạ lạnh, nhưng vừa nãy ai cũng nói rất nóng, không bình thường.” Diệp Kình bình tĩnh phân tích.

“Ừm.” anh vừa nhắc tới, Nhạc Tư Trà cũng cảm thấy không bình thường.

“Hơn nữa, nơi đây là đỉnh núi, sơn động đáng lẽ phải khô ráo, dù tối qua có mưa thì dựa theo địa hình cũng không thể có nhiều nước thế.”

Bên ngoài sơn động do lở đất nên địa hình hiện tại là chiều dốc, dù có nước thì cũng phải chảy xuống chứ không leo ngược vào trong đó được.

“Vậy nên, nước này là trong sơn động chảy ra?” Nhạc Tư Trà mơ hồ hiểu được ý anh.

“Đúng, chỉ có mạch nước ngầm mới có thể nhiều nước vậy, mà độ ấm lại cao….”

“Suối nước nóng!” Nhạc Tư Trà vui sướng đáp.

“Đúng thế!” Diệp Kình gật gật đầu “Anh sẽ ngay lập tức phái người xác định, nếu thật là suối nước nóng thì quả trong cái rủi có cái may.”