Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 45




Nội viện Trình gia mang hơi hướng quý khí, không có khoa trương như nhà giàu mới nổi, cũng dễ nhận ra được, một đường đi vào, hạ nhân đều bận rộn làm việc, thấy có khách thì rất quy củ hành lễ, đối với Trình gia này Chung Ly Tình Nhi có hảo cảm.

Trình Thu Hạo đứng ngoài đại sảnh đón người, nhìn thấy một nhóm người đến có chút giật mình, chỉ mang thư đến sao mà nhiều người như vậy? Đứng ngoài cửa nói chuyện cũng không tốt, may mà ông đã cho người thu dọn bên trong rồi.

Chắp tay, Trình Thu Hạo cất cao giọng nói: “Nghe gia nhân nói các vị đưa thư của nội tử [thê tử] đến, thật cảm ơn, mời các vị vào trong.”

Chung Ly Tình Nhi nhìn Trình Thu Hạo, nghĩ đến gương mặt thanh tú của Trình Tử Phàm, bộ dạng của trung niên này quá mức bình thường, chắc là hắn giống mẹ.

Chung Ly Tình Nhi ngồi ở vị trí khách quý, Vô Diễm, Thanh Liễu theo lẽ thường đứng cạnh nàng, Hiên Viên cùng Tinh Quang Ẩn lần lượt ngồi ở dưới Chung Ly Tình Nhi, những người khác đều đứng ở ngoài cửa không có tiến vào. Trình Thu Hạo giờ mới biết, vị cô nương che mặt này muốn tìm mình.

Bảo người hầu đem trà lên, Chung Ly Tình Nhi mới mở miệng: “Trình phu nhân có lời muốn nói với mọi người trong Trình gia, thỉnh Trình lão gia cho mời tất cả người trong nhà ra.”

“Này……”

Trình Thu Hạo có chút chần chờ, có cần vậy không? Không phải chỉ là một lời nhắn sao? Sao Tú Cầm lại tìm người thế này đến đây? Ông cũng chưa từng gặp qua?“Xin hỏi, các vị biết phu nhân nhà ta?”

Chung Ly Tình Nhi vân đạm phong khinh,“Ta biết Trình lão gia nghi ngờ,, chờ mọi người đến hết, lão gia sẽ biết.”

Trình Thu Hạo nghe thế, cũng không cưỡng cầu nữa, bởi khí thế của những người này khiến ông phải e ngại, bảo quản gia đi gọi người đến, giờ ông mới nói: “Tiểu thư,mấy vị kia vẫn ở ngoài sao?”

“Không có việc gì, bọn họ có việc phải làm.”

Trình Thu Hạo vỗ đầu,“Xem ta hồ đồ chưa này, không biết cô nương họ gì, nên xưng hô thế nào?”

Khoé miệng Chung Ly Tình Nhi nhếch lên,“Ta họ Tịch, tùy tiện xưng hô là được.”

Họ này, đã lâu không dùng rồi.

“Hoá ra là Tịch tiểu thư, ta cũng không biết phu nhân nhà ta sao có thể quen nhiều quý nhân thế này.”

Điều này không khỏi khiến ông khó chịu.

Chung Ly Tình Nhi không trả lời, chính lẳng lặng chờ mọi người đến, quý nhân cái gì, chỉ là thân phận hiện tại của nàng, cũng chỉ có thể xưng như thế.

Không bao lâu, hai ba phòng di nương đã đến, đầu tiên là thấy nhiều người xa lạ như vậy đều tỏ ra kinh hoảng, lại nhìn thấy lão gia ở đây, nên mấy vị di nương hơi khom người hành lễ sau đó đi qua đứng bên cạnh lão gia.

Quản gia báo cáo lại,“Lão gia, ngoại trừ lão phu nhân ra, mọi người đều có mặt hết rồi ạ.’

Trình Thu Hạo gật đầu, nhìn về Chung Ly Tình Nhi,“Tiểu thư cô xem, ngoại trừ mẫu thân ta, thân thể bà không tốt, ta không dám quấy nhiễu, còn lại đều ở đây hết rồi.”

Chung Ly Tình Nhi gật gật đầu, tiếp đó là đến phiên Trình Tử Phàm nghênh chiến,“Thư Dục, dẫn hắn vào đi.”

“Dạ.”

Thư Dục kéo Trình Tử Phàm đi vào, mỗi bước đi, hắn đều khẩn trương vô cùng, con đường này hắn đã đi vô số lần, trong ký ức, đây là căn nhà hắn dùng cơm với gia đình, nhưng hôm nay, căn phòng này lại mang đau khổ đến cho hắn, thiếu chút nữa, hắn không thể trở về được..

“Trình lão gia, kế tiếp, là việc nhà của ông, theo lý thuyết, ta là ngoại nhân, không nên nhúng tay, nhưng là…… ‘gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ’, mong Trình lão gia đừng trách ta vì xen vào việc nhà ông.”

Trình Thu Hạo trong lòng có dự cảm bất hảo, này…… Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Giống như, có liên quan đến Trình phủ.

Trình Tử Phàm cởi áo choàng ra, kỳ dị là hắn không có phẫn nộ, không có nước mắt, thậm chí không cảm giác hận đến tê tâm liệt phế, rõ ràng là rất hận, thế mà lại cực kỳ bình thản đối diện tất cả.

“Tam di nương, bà có cái gì muốn nói không?”

Tam di nương Tử Thục một khắc kia nhìn thấy Trình Tử Phàm cởi áo choàng ra đã biết mình xong rồi, suy đi nghĩ lại cũng không ngờ hắn lại dùng phương thức này xuất hiện trước mặt mình, vốn chỉ nghĩ rằng, một thư sinh tay trói gà không chặt bỏ trốn giữa đêm đông gió rét, không mang tiền, không có đồ ăn, thậm chí quần áo cũng chưa mặc đủ, có thể sống được cũng xem như lão thiên gia hảo tâm, trong nhà hơn một nửa hạ nhân đã bị nàng ta mua chuộc, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, nàng ta lập tức sẽ biết, sau đó……

Trình Thu Hạo trong lòng căng thẳng, con mình xuất hiện thực không tầm thường, cũng không có vấn an mình, chỉ nhìn Tử Thục mà mình vốn sủng ái.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Tử Phàm, mẫu thân con đâu?”

Không nhắc đến mẫu thân hắn còn tốt, chỉ vừa nhắc thôi, Trình Tử Phàm dấu không được oán hận, nếu không ông thú cái di nương này về, mẫu thân của hắn sẽ chết thảm thế sao?

“Phụ thân, phải hỏi Tam di nương xem, mẫu thân con đâu rồi mới đúng? Bà đã đem mẫu thân ta đi đâu rồi?”

Trình Thu Hạo quay đầu lại nhìn Tử Thục,“Tử Thục, nàng nói.”

Tử Thục nuốt nước miếng một cái,“Lão…… Lão gia, không phải đã nói với ngài rồi sao? Tỷ tỷ…… Tỷ tỷ đi cầu phúc cho Tử Phàm, Tử Phàm, sao mẫu thân con không cùng con về vậy?”

Trình Tử Phàm cười lạnh,“Tam di nương, mẫu thân ta…… Không phải là bị bà trói chặt tay chân, đeo tảng đá trên lưng, đẩy xuống ao rồi à? Cầu phúc? Đi địa phủ cầu phúc sao?”

Trình Thu Hạo bật người dậy, không thể tin được nhìn Trình Tử Phàm,“Tử Phàm, con nói cái gì? Tử Thục sao có thể làm ra chuyện như vậy được?”

Trình Tử Phàm rất tức giận, mẫu thân đã chết, ấy vậy mà phụ thân còn tin nữ nhân này, tin lời nói của ả,“Tin hay không tuỳ ngài, ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân thôi, việc này, ai cũng ngăn được ta, tất cả hậu quả ta sẽ tự mình gánh chịu.”

“Đúng vậy, con cháu Trình gia dám làm dám chịu.”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh già nua nhưng đầy khí phách, nói xong liền nhẹ nhàng ho khan, nhìn người đến quả thật thân thể không tốt lắm.

Trình Tử Phàm vội chạy đến đỡ: “Nãi nãi.”

Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Trình Tử Phàm, lão phu nhân trấn an nói: “Trở về là tốt rồi, nãi nãi làm chủ cho con.”

Hốc mắt Trình Tử Phàm đỏ lên, cắn chặt môi không cho nước mắt chảy xuống, trải qua việc này hắn biết, nước mắt đại biểu cho yếu đuối, mặc kệ thế nào, chỉ có kẻ yếu mới khóc, hắn…… Không muốn làm kẻ hèn nhát, yếu đuối

Trình Thu Hạo vội chạy đến, đỡ lão phu nhân ngồi xuống, lão phu nhân liếc ông ông, nếu không nể mặt khách nhân ở đây, thì ông ăn khổ rồi.

Chung Ly Tình Nhi cũng không có ngồi khư khư một chỗ, đứng dậy chờ lão phu nhân ngồi xuống mới lại ngồi xuống, chỉ một động tác nho nhỏ ấy đã khiến lão phu nhân có thêm hảo cảm.

“Tiểu cô nương, là cháu đưa Phàm Nhi về? Lão thân cảm ơn cháu.”

Chung Ly Tình Nhi lắc đầu,“Lão phu nhân khách khí.”

Trình Tử Phàm ở Du Nhiên Cư một đoạn thời gian, đại khái cũng biết tiểu thư không thích nói chuyện với người xa lạ lắm, vội kéo chủ đề lại,“Thỉnh nãi nãi làm chủ cho nương cháu.”

Thần sắc Trình lão phu nhân nghiêm túc hẳn,“Tử Thục, ta cũng không nghe lời một phía của Phàm Nhi, cô có gì muốn nói không?”

Giờ phút này trong lòng Tử Thục đã loạn loạn cào cào, nhưng mà khi nghĩ đến mình đã xử lý mọi chuyện rất tốt rồi, không có sơ hở nào, ôm hy vọng, quỳ trước mặt lão phu nhân nói,“Tử Thục oan uổng, thỉnh lão phu nhân làm chủ a.”

Khoé miệng đằng sau khăn che mặt co rút lại, xem ra thi thể đã bị đem đi chỗ khác, bằng không, khi nhìn thấy Trình Tử Phàm nàng ta còn không thừa nhận chứ, chỉ là, có Hình Không ở đây, nàng ta sao có thể thoát được chứ.

Ánh mắt liếc về phía Hiên Viên, Hiên Viên thấy ánh mắt nàng, hơi hơi hướng nàng gật gật đầu, Chung Ly Tình Nhi cảm thấy kỳ diệu vô cùng, hình như yêu quái luôn có một phương thức liên lạc nào đó