Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 223: Chuyển vào nhà mới




Lưu Vân suy tính gì Lâm Y quá rõ, chuẩn là muốn được một mình một phòng ở nhà mới đây, nàng cũng không muốn cho một nha hoàn đãi ngộ như vậy, bằng không tất cả đều theo tiêu chuẩn đó, phòng đâu ra đủ để phân? Nhưng nói thẳng ra nhất định sẽ bị Lưu Vân đeo bám năn nỉ, nàng không muốn mang bầu mệt mỏi còn phí sức vì những thứ này. Nàng đỡ lấy đầu, rên một tiếng “Ôi”, đồng thời nhìn qua phía thím Dương.

Thím Dương thấy bọn họ tới phiền Lâm Y, đã sớm không kiềm chế được, vừa nhận ánh mắt ám chỉ của Lâm Y, liền sấn tới mỗi tay nắm cổ một người, toàn ném ra ngoài.

Lưu Hà và Lưu Vân còn chưa hoàn hồn, cửa phòng liền rầm đóng lại, thím Dương ở trong mắng vọng ra, giáo huấn cả hai. “Nhị thiếu phu nhân đang có thai, các ngươi tới tranh cãi ầm ĩ là rắp tâm gì? Nếu chọc tức Nhị thiếu phu nhân, các ngươi chịu nổi hậu quả không? Các ngươi là người trong phòng Đại lão gia, có gì oan khuất tự tới mà nói cho Đại phu nhân đi”.

Lưu Vân mếu máo nói. “Đúng tôi là người trong phòng Đại lão gia, nhưng ở Đông Kinh là Nhị thiếu phu nhân đương gia, không tìm thiếu phu nhân thì tìm ai?”.

Đáng tiếc cách một lớp cửa, cũng không biết thím Dương có nghe hay không, chờ một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì. Lưu Hà nhìn quỷ kế của Lưu Vân thất bại, vô cùng cao hứng, đắc ý dào dạt phe phẩy khăn tay, nói. “Chờ chuyển sang nhà mới, nhất định sẽ cho tôi một phòng riêng, tôi phải đi qua dọn dẹp trước mới được”.

Lưu Vân nắm khăn tay vừa mới lau nước mắt, hung hăng vò nát, sau đó chạy vào phòng Dương thị, quỳ xuống nói. “Đại phu nhân, chuyển nhà xong, phân phòng chung riêng ra sao nô tỳ không cần, nhưng nô tỳ thà ở chuồng ngựa chứ nhất định không ở chung với Lưu Hà”.

Dương thị nói. “Chuyện phân phòng do Nhị thiếu phu nhân định đoạt, có điều vì sao ngươi không muốn ở chung với Lưu Hà?”.

Lưu Vân đang định mở miệng, đã thấy Lưu Hà đi theo vào, đành phải ngậm lại.

Lưu Hà mắng. “Nói đi, sao lại không nói tiếp?”. Nói xong cũng quỳ xuống, mách lại với Dương thị. “Đại phu nhân, vừa rồi Lưu Vân vu hãm nô tỳ đánh cô ta trước mặt Nhị thiếu phu nhân, cầu Đại phu nhân minh giám”.

Dương thị vỗ xuống tay vịn ghế, cả giận nói. “Ai cho phép các ngươi phiền nhiễu Nhị thiếu phu nhân? Làm thiếu phu nhân động thai khí, các ngươi chịu trách nhiệm như thế nào?”.

Lưu Hà vội phân bua. “Nô tỳ không đi phiền Nhị thiếu phu nhân, là Lưu Vân mong ngóng chuyện phân phòng chạy tới, bị nô tỳ phát hiện”.

Lưu Vân bác bỏ. “Cô dám nói cô không phiền? Trước mặt Nhị thiếu phu nhân, cô liền đánh tôi mấy cái tát”.

Dương thị không thèm nghe bọn họ phân trần, gọi thím Dương tới hỏi cặn kẽ, biết được cả hai đều có phần, phạt tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ mỗi người hai mươi văn. Hai mươi văn chỉ đáng tiền mấy cái bánh bao, nhưng hai người đều ngậm miệng, nhất là Lưu Vân, thì ra tiền tiêu vặt hằng tháng của cô ta chỉ có năm mươi văn, lần này coi như mất một nửa; tiền tiêu vặt hàng tháng của Lưu Hà cũng không nhiều, gần một trăm văn, bởi vậy trong lòng cũng đau như cắt.

Nhà họ Trương từ trên xuống dưới chỉ có tiền tiêu vặt của bọn họ là thấp nhất, ngay cả Tiểu Khấu tử hằng tháng cũng có thể lãnh được hai trăm văn, nhưng không phải Lâm Y cắt xén, mà là Dương thị đưa ra, bảo rằng chức trách của thiếp thất là hầu hạ lão gia, nay Trương Đống không ở Đông Kinh, bọn họ không có chuyện gì cần làm, liền chỉ lãnh được một phần tiền tiêu vặt.

Lưu Vân nghĩ tới tiền tiêu vặt tháng sau chỉ còn lại ba mươi văn, thương tâm khóc đứng dậy, vừa ra cửa phòng liền oán giận. “Dù chúng ta không thể đi theo hầu hạ Đại lão gia, nhưng cũng tận tâm hầu hạ Đại phu nhân, vì sao chỉ có thể nhận được bấy nhiêu tiền?”.

Lưu Hà thầm than, thân là thiếp thất, mệnh không nằm ở tay mình kia, có nhiều tiền cũng dùng gì được, cô ta chỉ cần thân phận là đủ, mới nói. “Cô ăn uống đều do trong nhà lo, quần áo bốn mùa có Đại phu nhân phân phát, cần tiền dùng chỗ nào? Năm mươi văn là đủ rồi”.

Lưu Vân trừng hai mắt đẫm lệ, nói. “Cũng phải mua chút son phấn chứ”.

Lưu Hà liếc ngang cô ta, nói. “Đại lão gia không ở Đông Kinh, cô tô son điểm phấn cho ai xem?”.

Lưu Vân há miệng thở dốc, không biết cãi gì nữa, bại trận. Lưu Hà thoả mãn, không còn uể oải vì bị phạt hai mươi văn nữa, tươi cười đầy mặt quay về trong phòng, giúp Dương thị thu dọn hành trang, hiến ân cần.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Y liền sai người hầu qua bên kia quét tước phòng ở, lại dặn gia đinh khiêng rương, cả nhà dời qua. Nhà họ Triệu cách có mấy bước, trong lúc người hầu khiêng đồ đạc, Lâm Y cùng Trương Trọng Vi và Dương thị đi qua, phân phòng ở.

Nhà giữa ba gian, chiếu theo ý Dương thị, lấy gian giữa làm phòng khách, bà ở gian phía đông, vợ chồng Trương Trọng Vi ở gian phía tây. Lâm Y đi dạo một vòng, phân cho gia đinh ở sương phòng ngay gần cổng, phía đông còn lại hai gian, gian giữa cho Lưu Vân và Tiểu Khấu tử ở, gian gần phòng Dương thị cho Lưu Hà ở. Phía tây gian giữa cho thím Dương ở, gian gần phòng vợ chồng Lâm Y cho Thanh Miêu ở.

Lâm Y phân phòng xong, cố ý hỏi Lưu Vân. “Không để cô và Lưu Hà ở chung, vừa lòng chưa?”.

Lưu Vân khóc không ra nước mắt, cô ta ở chung với Lưu Hà, tốt xấu người khác còn nhìn ra thân phận cô ta có khác, bây giờ chen chúc trong một gian với Tiểu Khấu tử, người người đều nghĩ cô ta là nha hoàn bình thường.

Phân phòng xong, đồ đạc cũng chỉnh tề, Lâm Y đang định bước vào phòng, có gia đinh lên tiếng. “Các chủ tử, nhà cũ còn một nha hoàn giặt quần áo, có cần gọi về đây luôn không?”.

Lâm Y bấy giờ mới sựt nhớ, trong nhà còn một gian tế do Vương hàn lâm phái tới, an bài sao mới tốt đây? Cho cô ta ở trong nhà, ngủ cũng chẳng an tâm, đặt bên ngoài lại phải thuê nhà khác cho cô ta ở, tiêu tốn tiền bạc. Dương thị cũng nhăn mày buồn rầu. Cuối cùng vẫn là Trương Trọng Vi không đương gia ra một chủ ý, nha hoàn giặt quần áo thôi, có tư cách gì ở nhà ngói, cứ ở ngoài sân, đáp cái lều dựa vào góc tường, che gió che mưa là được.

Dương thị và Lâm Y đồng ý, lúc này sai gia đinh đi tìm vật liệu, dựng lều xong, gọi nha hoàn kia chuyển vào, vẫn giặt quần áo người hầu nhà họ Trương như cũ.

Cả gia đình an trí thoả đáng xong, Lâm Y về phòng nghỉ ngơi một chút, nhìn ngoài cửa sổ ra phía sau nhà, phát hiện có một khoảnh vườn nhỏ, lập tức nổi lên hưng trí, lôi kéo Trương Trọng Vi ra ngoài nhìn xem. Vườn cũng dọn dẹp chỉnh tề, trồng nhiều hoa cỏ, tuy rằng không phải giống hoa gì quý báu, nhưng cũng nở rực rỡ, khiến người ta lưu luyến. Lâm Y thong thả rảo bước, đo đạc một phen, cười nói. “Diện tích quá nhỏ, đáng tiếc không phải nhà mình, bằng không trồng ít rau củ, khỏi cần ra phố mua”.

Vừa dứt lời, chợt nghe từ phòng Dương thị truyền ra một tiếng cười nhẹ, nhưng lập tức khắc chế. Lâm Y nhận ra là giọng Dương thị, nhất định đang cười nàng kém phong nhã, lại sợ nàng tổn thương. Nàng cũng hiểu bản thân quá mức tục khí, vườn hoa đang nở đẹp thế này lại muốn trồng rau củ, không khỏi đỏ bừng mặt, bổ nhào vào lòng Trương Trọng Vi che giấu mặt mũi.

Trương Trọng Vi cũng giống Lâm Y, từ nhỏ sinh trưởng ở nông thôn, không giống Dương thị cả đời đều ở chốn kinh thành, bởi vậy chàng thấy ý tưởng của Lâm Y mới bình thường, trồng hoa đẹp thì đẹp nhưng vô dụng, không bằng trồng rau đâu.

Hai vợ chồng thưởng hoa một lát, muốn ngồi uống chén rượu lại sợ gió thổi lạnh, đành trở về phòng. Không lâu sau, Tiểu Khấu tử đến ôm chăn nệm của Lâm Y, cũng mang theo phân phó của Dương thị, vẫn để cho Lâm Y buổi tối qua ngủ trong phòng bà.

Tiểu Khấu tử ôm chăn nệm đi rồi, Lâm Y cũng định đi qua, bị Trương Trọng Vi bắt lấy, lưu luyến không rời, nói. “Gọi em ban đêm qua đó ngủ, lúc này còn sớm, ăn cơm chiều rồi tính sau”.

Lâm Y nghe lời ngồi xuống, tâm sự một lúc, đùa giỡn một chút, Trương Trọng Vi nhớ tới “ngũ cô nương” ngày đó, bắt Lâm Y hành động một phen mới buông tha nàng.

Người một nhà đã lâu chưa được ở nơi nào rộng rãi, tất cả đều hưng phấn, cơm chiều xong nói chuyện phiếm quên cả trời đất, đêm khuya mới ngủ.

Dù sao phòng ở cầm cố chỉ có hai tháng, nghĩ ra đại kế kiếm tiền cấp bách hơn. Nay Âu Dương tham chính được trọng vọng, Lâm Y liền nói Trương Trọng Vi xin nghỉ nhiều mấy ngày, ở nhà mưu hoa mảnh đất vừa mới mua.

Trương Trọng Vi vuốt ấn tín của quan phủ trên khế ước, cười nói. “Lần trước là dọn trái cây thối, nay lại lấp ao nước thối”.

Lâm Y nhìn chàng vui vẻ, nói. “Nhà Tiếu tẩu tử làm việc không tệ, vẫn nhờ bọn họ vậy”.

Trương Trọng Vi gật đầu đồng tình, vui rạo rực nhìn địa khế mấy lần mới giao cho Lâm Y đem cất, bản thân tự đến tìm cớ nói dối Dương thị, xưng rằng đồng môn cùng thi hội năm ấy mời chàng đi uống rượu, sau đó ra cổng. Chàng đến nhà họ Tiếu, nói rõ ý định, vợ chồng Tiếu Đại dựa vào làm việc đủ thứ để kiếm cơm, có việc làm lý nào lại từ chối, huống chi bọn họ cũng từng dọn dẹp trái cây thối, xem như có kinh nghiệm nhận thầu.

Trương Trọng Vi dẫn bọn họ tới ao nước thối nhìn qua, nói. “Nếu có ai hỏi, mọi người chỉ cần nói là quan phủ tạo phúc cho dân chúng, muốn lấp ao nước, đừng nhắc tới tên ta, miễn cho lọt vào tai Đại phu nhân nhà ta, lại trách cứ ta làm việc không đàng hoàng”.

Vợ chồng Tiếu Đại vâng lệnh, vẫn chiếu theo giá lần trước, lãnh tiền, tự đi thuê người hỗ trợ.

Trương Trọng Vi tốn chưa tới một canh giờ đã làm thoả đáng mọi thứ, vô cùng cao hứng về nhà, đắc ý dào dạt tranh công với Lâm Y. Lâm Y lại đẩy chàng ra ngoài, vội la lên. “Chàng nói với mẫu thân là hẹn với đồng môn, làm gì có ngâm thơ uống rượu nào chưa tới một canh giờ đã về rồi? Mau ra ngoài đi dạo, tốt nhất ăn cơm trưa rồi về”.

Trương Trọng Vi hối hận không thôi, nói dối gì không được, sao phải nói hẹn đồng môn ngâm thơ, tưởng tiết kiệm được thời gian về với nương tử, ai ngờ nửa ngày phải đi linh tinh cho hết thời gian. Chàng bất đắc dĩ ra cửa, không biết đi đâu, đành phải về ao ước tự mình trông coi.

Vợ chồng Tiếu Đại vừa mướn thêm người, đang phân công nhiệm vụ, nhìn thấy Trương Trọng Vi quay lại, liền chạy tới nói. “Trương biên tu tới vừa vặn, có vị quan nhân họ Thì, không ngừng hỏi đông hỏi tây, chúng tôi không biết trả lời sao, Trương biên tu gặp một lần vậy”.

Quan nhân họ Thì? Là Thì Côn tranh mua ao nước lúc trước? Trương Trọng Vi theo chân Tiếu Đại, gặp quả nhiên là anh ta.

Thì Côn cười hướng Trương Trọng Vi, nói a một tiếng, hỏi. “Không biết Trương hàn lâm lấp ao nước để làm gì?”.

Trương Trọng Vi thấy anh ta năm lần bảy lượt dây dưa, thật sự mất hứng, mặt lạnh như tiền, nói. “Tôi làm chuyện tốt cho dân chúng, lấp ao nước đi thôi”.

Thì Côn mỉm cười. “Ao nước lấp xong, không kém mảnh đất chất đống trái cây thối, để không chẳng phải đáng tiếc?”.

Trương Trọng Vi sửng sốt, thế này mới nhớ tới, nhà chàng mua đất xây tửu lâu đã truyền thành giai thoại, Thì Côn tuy rằng ở xa tận huyện Tường Phù nhưng là người làm ăn, sao lại không bắt được tin tức. Chàng âm thầm tự giễu, công phu nói xạo của mình thật là tệ, ở nhà ở ngoài hai lượt đều thất bại.