Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 17: Gặp Nạn




Không khí chờ mong bao trùm bãi săn. Bọn họ chờ mong gì đây?

Bọn họ chờ mong thấy được con gái của Liễu tướng quân săn bắn, vì bao cỏ này chỉ có lúc săn bắn, mới có một chút khí khái nhà tướng. Nếu Tiểu Mãn biết được suy nghĩ này của bọn họ, thì chắc chắn sẽ hung hắng mắng cho một trận, tiểu thư nhà nàng mà là bao cỏ thì bọn họ là phân! Tiểu thư nhà nàng cũng đọc sách làm thơ, cũng là một tài nữ, nhưng do trong đầu chỉ có tam vương gia, suốt ngày đi theo canh chừng ánh mắt như lang như sói của các thiếu nữ trên người vương gia, kiên quyết bảo vệ trinh tiết của vương gia nên mới thành ra là một người thô lỗ, chanh chua trong mắt người đời.

Bọn phi tần thì hâm mộ lẫn ghen ty, vì cái gì chỉ có nàng ta mới được đi săn cùng hoàng tượng chứ. Nếu Khuynh Nhan biết được suy nghĩ của bọn họ, chắc chắn sẽ nói ‘Ta phi, chị đây là bị bắt đi săn cùng hoàng thượng chứ được được được cái mông’.

Hai người Liễu Tiên Nhan và Vân quý phi thì vui mừng hân hoan, chờ xem Khuynh Nhan từng bước đi vào chỗ chết. Nếu mọi người biết được suy nghĩ trong lòng hai người bọn họ thì sao nhỉ?

Dưới ánh mắt chờ mong của bọn họ, Khuynh Nhan chậm chạp, nhẹ nhàng dẫm chân lên lưng một kẻ hầu để leo lên ngựa. Rồi lại chẫm rãi, cẩn thận di chuyển ngựa đến cạnh hoàng đế.

Thấy ánh mắt như nghi ngờ của Chính Đức đế, Khuynh Nhan cười tươi rói, cố làm cho mình bình tĩnh hơn:

"Tần thiếp có lẽ lâu rồi không cưỡi ngựa , nên có chút không quen"

"Ừ, vậy chúng ta thong thả một lát" Mắt hồ ly cũng cong cong lại, thanh âm dịu dàng.

Thật ra lần này là do Khuynh Nhan trong lòng có quỷ, nên mới nhìn ánh mắt lo lắng thành ánh mắt hoài nghi. Gần đây hắn rất cố gắng, tại sao vẫn không có kết quả chứ? Hây da, cách mạng tạo người chưa thành công đồng chí Chính Đức tự thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa.

Đoàn người cũng vì thế mà chậm chạp tiến vào rừng sâu.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Vút!!!

Híiiiiiiiiiiiiii!!!!

Hàng loạt mũi tên lao ra như vũ bão, kèm theo đó là tiếng hét kinh điển trong phim truyền hình:

"Có thích khách, bảo vệ hoàng thượng và nương nương"

Người nào đó đang thầm cảm thán phim truyền hình thật không lừa người, mà tiểu thuyết lại càng không lừa người, quả nhiên nhân vật xuyên không bước ra đường liền sẽ gặp rắc rối.

Thật ra nàng đang tự thôi miên chính mình, cố gắng không nghĩ đến cảnh giết chốc trước mắt, cố gắng nghĩ đây là nàng đang xem phim 3d, không phải là thật, bản thân càng không dám nhúc nhích vì sợ chỉ cần nhúc nhích nàng sẽ....tè ra quần mất.

Keng!

Một người áo đen cao lớn hướng mũi kiếm đến tim của người đang cảm thán nào đó, thì giữa đường bị một viên đá lấy tốc độ ánh sáng đánh bật ra.

Chính Đức đế rất nhanh di chuyển đến cạnh Khuynh Nhan, nhịn không được cốc đầu nàng một cái, gầm nhẹ:

"Nàng, cái nha đầu ngốc này, tình huống gì mà nàng còn thất thần như vậy chứ"

Lại nhìn về hướng nàng đang thất thần, thấy bóng dáng màu xanh chói mắt của tam đệ nhà mình, một cỗ tức giận ập đến.

Phút chốc vị hoàng đế nào đó vốn rất cảnh giác cẩn thận, hiện tại bị lửa giận công tâm, vứt tình trạng nguy hiểm đang rình rập bốn phía ra đằng sau, híp mắt lại nhìn chăm chăm vào cái người đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía tam đệ kia.

Mà thích khách là ai? Là người luôn nắm bắt cơ hội để hoàn thành mục đích, liếc thấy hai người kia đứng bất động, không chút cảnh giác, hắn nhếch mép cười cười, nội tâm sung sướng, lần đầu lão tử làm thích khách, đã có cơ hội lập đại công, lần này chủ thượng hẳn sẽ khen thưởng hắn đi.

Nghĩ vậy, nên hắn vung kiếm lên, đâm thẳng vào vị vua đang nổi giận đùng đùng, quay lưng nhìn ái phi của mình.

Nhưng Chính Đức đế là ai? Một người khi còn là thái tử đã ra chiến trường giết giặc, làm sao có thể để cho thích khách kia thực hiện được mục đích chứ, hắn nhanh tay rút đoản đao ra, đâm ngược về phía thích khách. Nhưng lúc này vị ái phi vốn đang thất thần ấy cử động, theo phản xạ tự nhiên nàng đưa tay kéo người trước mặt để tránh mũi kiếm của thích khách, không ngờ hai người đứng gần bên vực, vì sức người, sức gió, sức....trời, cả hai liền rơi xuống.

Khi Vũ Văn Trác cùng thủ vệ giải quyết xong đám thích khách, liền di chuyển đến thì hai người đã rơi tự do theo lực hút của trái đất. Hắn nhanh như chớp đưa tay điểm huyệt của tên thích khách gây ra sự tình khi nãy, không cho hắn có cơ hội cắn độc tự sát:

"Cho người xuống tìm hoàng thượng và nương nương, hoàng thượng hồng phúc tề thiên, nương nương phước lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không sao" Hắn nói như đang an ủi chính mình.

Thủ vệ 'dạ' một tiếng, nhưng trong lòng thầm kêu khổ, vực này nghe người xưa kể lại là sâu vạn trượng, rơi xuống liền thịt nát xương tan, lại nghe nói phía dưới có rất nhiều oan hồn, mỗi trận gió lạnh thổi qua đều nghe thấy tiếng kêu ai oán, trăm ngàn năm qua chưa từng có ai dám xuống, nhận nhiệm vụ này khác nào kêu bọn họ tuẫn táng theo hoàng thượng chứ.

Sau đó lại nghe tam vương gia lạnh giọng chỉ vào tên thích khách nói:

"Mang hắn về, thẩm tra"

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

Khuynh Nhan nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy mình, lại ngước mắt nhìn chủ nhân của cánh tay, trong lòng thầm nghĩ mình sẽ chết thật sự? Sẽ trở về? Hay sẽ lại xuyên không đây? Giờ phút này tại sao nàng có chút luyến tiếc thế giới này vậy? Hay nói đúng hơn là luyến tiếc chủ nhân của cánh tay ấm áp này đây?

Chính Đức đế thấy người trong ngực ngước mắt nhìn mình, liền có cảm giác muốn bóp chết nàng, nữ nhân này thật sự có khả năng khiến hắn tức chết mà. Sau đó cắn răng, đưa tay cắm đoản đao vào vách núi.

Đang rơi tự do, bỗng dừng lại, người nào đó vui mừng nghĩ mình đã tiếp đất an toàn, đây là tiểu thuyết huyền huyễn, có tiên nhân làm phép cho bọn họ đúng không, dù sao nàng là người xuyên không, làm sao có thể chết như vậy chứ? Nhưng rất nhanh nàng phát hiện, mình đang treo lơ lững ở vách núi, nàng đen mặt, tiểu thuyết quả nhiên là lừa người.

Chính Đức đế nhìn lên phía trên, nghĩ nghĩ, nếu hiện giờ bỏ nàng lại, vận công bay lên cũng có thể, là vua của một nước hắn hoàn toàn nên làm như vậy, nhưng hắn làm không được. Chỉ có thể cùng ôm nàng rơi xuống, hắn nghĩ, thôi thì giang sơn vẫn còn có tam đệ. Rất nhiều năm về sau hắn mới biết, vì sao khi ấy mình lại lựa chon như vậy.

Cuối cùng vì không biết vực này nông sâu thế nào, không thể mạo hiểm vận công từ từ thả xuống được, đành phải thả một đoạn lại đâm đoản đao vào vách núi nghỉ một chút, cứ vậy đến khi bàn tay cầm đoản đao đã bật cả máu, mặt trời dần xuống núi, chân trời đỏ rực như màu sắc trên bàn tay hắn, hai người cuối cùng cũng an toàn đặt chân xuống đáy vực.