Cuộc Sống Sau Khi Nhặt Về Vị Nam Thần Làm Ăn Thất Bại

Chương 6




Sáng sớm hôm sau, cậu lén nhìn qua khe cửa phòng khách thì thấy nam thần đem chăn cuộn mình lại.

Đem thân hình đẹp giai cao to nhà Boss cuộn thành một ổ bánh mì …

Thật đáng yêu

Nhân lúc anh còn đang ngủ say, cậu nhanh tay nhanh chân trùm vào một cái áo khoác dày màu trà, cầm theo ví tiền, đút hai tay vào túi rồi đi ra ngoài.

Trước tiên phải đến ngân hàng gửi tiền. Sương trên lá vẫn chưa tan hết, trời lại lạnh thế này tất nhiên bây giờ ngoài đường chẳng có mấy người.

Em trai cậu năm nay thi lên đại học. Thằng bé tư chất thông minh lại hiếu học, muốn đậu vào một trường tốt chắc chắn không phải là chuyện gì khó.

Vì trời lạnh ngắt nên khi cậu thở cũng có hơi bay xung quanh nữa.

Nhìn số tiền trong tài khoản, xót xa làm sao … Giờ là thời điểm phải tiết kiệm hết sức có thể, cũng bắt đầu nuôi nam thần, cùng nam thần kề vai chiến đấu, sinh hoạt.

Cậu mua bánh bao thịt với sữa đậu nành. Cửa hàng dưới lầu đã bị công ty bất động sản thu mua, tiểu khu bây giờ chỉ còn mấy đại lí cỡ lớn, sữa đậu nành này không còn mùi vị ngon như quán nhỏ trước kia nữa.

Chậc chậc, mấy công ty bất động sản đúng là ác bá mà.

Vừa mới về đến nhà đã thấy nam thần đang ngồi trên bàn ăn gõ gì đó, cậu vội vàng chạy lại bảo anh ăn sáng. Lấy bánh bao nóng hổi đặt ra dĩa, cậu ngồi xuống cái ghế gỗ xem tin tức.

“Boss, bây giờ chúng ta phải làm thế nào a?” Cậu vừa cắn bánh bao, vừa ậm ờ hỏi anh.

Đúng là nam thần có khác, ăn bánh bao thôi mà có cần đẹp thế không?! Nhìn kìa, dấu răng chỉnh tề xuất hiện ở lớp vỏ bên ngoài, phần nhân bên trong hiện ra bóng loáng.

“Hai ngày nữa cậu thay tôi đưa văn kiện này cho An tổng.”

An tổng là đối tác làm ăn lâu năm của Boss, mối quan hệ không phải thân bình thường. Mỗi lần mà đi xã giao với An tổng, kiểu gì anh cũng bị ổng kéo đi chơi bài, uống rượu ╮(╯╰)╭

Cậu gật đầu cái rụp, uống một hớp sữa đậu nành lại tiếp:

“Những thứ ở bên trong tôi có thể xem không?”

Nam thần nói thẳng:

“Tất nhiên, nếu cậu hiểu được trong đó viết gì.”

“…”

Không cần phải trực tiếp đả thương trí thông minh của cậu như vậy chứ!

Cậu chuyển hoá tức giận thành năng lực, dùng sức ngấu nghiến nhai bánh bao, liếc về chiếc quần của nam thần, linh quang chợt loé.

“Trước khi làm việc, chúng ta đi mua sắm một chuyến có được không?”

Nam thần nhìn chằm chằm vào bộ quần áo bình thường màu xám tro chỉ mặc tới mắt cá chân trên người, lại hoài nghi nhìn cậu.

Cậu nhanh chóng thu lại cái điệu cười hề hề của mình, lo lắng nói với anh:

“Nếu không đi mua đồ này nọ, chúng ta sẽ chết đói vì thiếu nước hết đồ ăn đó. Boss, chẳng lẽ anh muốn ra đường ăn xin sao?”

Đại khái là bốn chữ ‘ra đường ăn xin’ đã đả kích nghiêm trọng đến lòng tự trọng của nam thần, thế là anh không nói hai lời gật đầu.

Cậu không khống chế được vẻ mặt, cúi đầu thấp xuống đem miếng bánh bao cuối cùng cho vào miệng.

Hắc hắc