Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 22




“Ngươi lại coi mình là người ngoài rồi, may quần áo có gì phiền, lại đây ta đo quần áo cho, hình như lại cao thêm rồi.”

Trong khoảng thời gian này, Đỗ Vĩ Minh cao lên không ít, thân thể gầy nhom giờ đã biến mất, hiện tại cũng có da có thịt. Trương đại thẩm giúp Đỗ Vĩ Minh đo đạc, còn số đo của Chu Văn và Vương Võ, Trương đại thẩm đã có từ lần trước, không cần phải đo lại. Cùng Trương đại thẩm nói chuyện một chốc, Đỗ Vĩ Minh mới trở về nhà.

Bữa trưa, đồ ăn đơn giản hơn, nấu cháo, làm thêm mấy cái bánh bột ngô, lại xào thêm một dĩa rau. Hiện tại, cơm nước đều do Đỗ Vĩ Minh lo liệu, Chu Văn và Vương Võ ăn cũng không nhiều, để họ nấu lại không hợp khẩu vị, nên Đỗ Vĩ Minh phải tự mình ra tay.

Cơm trưa gần nấu xong, hai người cũng đã trở lại, thay quần áo liền vào ăn cơm. Ăn xong, Chu Văn dọn dẹp bàn, cầm chén đi rửa. Ba người ngồi nói chuyện phiếm tiêu thực.

“Thiếu gia, ta thấy hoa màu có chút không ổn.”

“Đúng vậy, ta cũng mới phát hiện, có lẽ là gần đây không có trận mưa nào, ta đã qua nhà thợ mộc, nhờ hắn hỗ trợ làm hai cái bình tưới nước, chờ hoàn thành chúng ta sẽ bắt tay vào tưới nước.”

“Ừ, ngoài ruộng có chút cỏ dại, nghỉ trưa xong phải đi nhổ cỏ.”

“Trong nhà có một cái xô nhỏ, sáng ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tưới nước.

Ngày hôm sau, ba người ra ruộng tưới nước, bởi vì chỉ có một cái xô, Đỗ Vĩ Minh liền xách theo hai cái thùng nước trong nhà, cầm thêm hai cái gáo, Vương Võ có sức lớn, phái hắn đi bờ sông xách nước, đổ vào thùng lớn, Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn mỗi người cầm một cái gáo, khom lưng tưới nước xung quanh. May mà ba mẫu ruộng cách bờ sông cũng không xa, nhưng còn bảy mẫu ở phía sau thì hơi phiền. Buổi sáng, Đỗ Vĩ Minh tưới nước ruộng lúa trước. Suốt cả buổi chỉ mới tưới được nửa mẫu ruộng, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy thắt lưng nhức mỏi đến mức không đứng thẳng được. 

Lúc tưới nước cũng phải chú ý, lúa mới ở giai đoạn mạ non, nên chỉ được tưới ở phần rễ, một lần cũng không được tưới nhiều nước, không thì cây mạ sẽ bị úng. Ba người về nhà ăn cơm trưa rồi ngủ nghỉ một chút. Buổi chiều tiếp tục làm, tốn hết hai ngày mới tưới xong ba mẫu ruộng.

Thợ mộc đem thùng nước qua, còn một trăm cái hộp nhỏ vài ngày nữa mới xong. Có thùng nước nên năng suất được đẩy nhanh, Đỗ Vĩ Minh chỉ huy Vương Võ làm một cái đòn gánh, đi ra sông gánh nước về ruộng, Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn phụ trách tưới nước. Đây chỉ là phương pháp đơn giản nhất, Đỗ Vĩ Minh cũng muốn cải tiến. Cách tốt nhất chính là đào mương, nhưng hiện tại đã trồng hoa màu, chuyện này cũng chỉ có thể gác lại.

Mấy ngày này, mỗi nhà đều gánh nước tưới ruộng. Mười mẫu ruộng của Đỗ Vĩ Minh đều được tưới qua một lần, nhưng mẫu ruộng được tưới đầu tiên lại bắt đầu khô hạn. Không có cách nào, mấy ngày nay thời tiết oi bức, trời vẫn không đổ mưa, ruộng đất tưới không được vài ngày lại khô hạn, điều duy nhất có thể làm chính là tiếp tục tưới nước.

Phòng chưởng quầy nhờ người đi nhắn với Đỗ Vĩ Minh, bảo hắn mau chóng giao thêm xà phòng, Đỗ Vĩ Minh lúc này mới nhớ tới, mấy ngày nay vội vàng tưới nước, nên đã quên mất việc bảo. Đỗ Vĩ Minh kêu Vương Võ đánh xe bò đi lên trấn trên, trước đưa mười lăm bộ xà phòng và dầu ô liu cho Phòng chưởng quầy, số còn lại vài ngày nữa sẽ đưa qua sau, thuận tiện mua thêm bình sứ nhỏ. 

Đỗ Vĩ Minh dặn Vương Võ đi mua hai bao tải khoai tây và khoai lang về. Ngày hôm sau, lại sai Vương Võ và Chu Văn tiếp tục tưới nước, mình thì đi làm xà phòng. Cũng may đã có kinh nghiệm, làm một hồi liền thuần thục, đem khuôn đi hong khô. Xà phòng sau khi làm xong không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Đỗ Vĩ Minh đem xà phòng đặt ở nơi thoáng gió, chờ nó khô tự nhiên.

Giấy giới thiệu sản phẩm lần này phải tự mình viết. Lúc trước có Cảnh Nguyên, đều do hắn viết, Đỗ Vĩ Minh ở bên cạnh nhìn là được. May mà mấy ngày trước cũng không bề bộn nhiều việc, mỗi buổi tối đều luyện chữ, chữ hắn bây giờ tuy không đẹp lắm, nhưng vẫn là có thể đọc ra được. Đỗ Vĩ Minh lấy ra giấy giới thiệu lần trước Cảnh Nguyên lưu lại, nhìn đó sao chép. Ai, nếu có Cảnh Nguyên ở đây thì tốt rồi, chữ của Cảnh Nguyên rất đẹp a. Cũng không biết Cảnh Nguyên hiện tại thế nào, đi rồi lâu như vậy cũng không gửi tin tức. Vết thương trên người Hắn chắc cũng đã lành.

Vào những buổi tối yên tĩnh, Đỗ Vĩ Minh thường nhớ tới Cảnh Nguyên, kỳ thật hai người đã sống chung lâu như vậy, có người bầu bạn là chuyện hạnh phúc nhất, tuy rằng từ đầu không có ý đem Cảnh Nguyên lưu lại, đối với thương tích trên người hắn có hơi sợ hãi, nhưng đã quen với việc hai người cùng nhau ăn cơm, làm việc, viết chữ, chơi cờ, bây giờ chỉ còn một người làm hắn chưa thể thích ứng được. 

Tuy hiện tại có Chu Văn và Vương Võ, nhưng cảm giác lại không giống. Chu Văn và Vương Võ đối hắn cũng không phải bằng hữu, tuy rằng mình chưa bao giờ xem bọn họ là người hầu, nhưng trong lòng biết rõ, bọn họ và Cảnh Nguyên hoàn toàn không giống nhau. Cảnh Nguyên tuy ít nói, nhưng hai người ở chung rất hòa hợp. Lúc lễ mừng năm mới, hắn rất nhớ chị hai, tâm tình không tốt. Cảnh Nguyên cũng không nói nhiều, chỉ nghĩ cách an ủi hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm, chơi cờ.