Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 8: Đãi khách




Đỗ Vĩ Minh nằm ở trên giường tính toán, cảm thấy mình cần tạo quan hệ tốt với thôn trưởng. Đầu tiên, Lý Nhị ở thôn này không còn người thân, có thể lớn đến nhường này là nhờ thôn trưởng chăm sóc. Thứ hai, bản thân về sau còn phải kiếm tiền, bộ dạng hiện tại chỉ là đứa trẻ, không thích hợp ra mặt, có thể nhờ thôn trưởng giúp. Hơn nữa ruộng đất trong nhà, nếu không có thôn trưởng hỗ trợ thì không xong, nhà xí cũng do thôn trưởng hỗ trợ nốt. Đỗ Vĩ Minh định ngày mai sẽ mời người nhà thôn trưởng dùng cơm chiều, coi như kéo gần quan hệ.

Kỳ thật còn một chuyện Đỗ Vĩ Minh không thể tiếp nhận, chính là xưng hô Nhị cẩu tử hay Lý Nhị, hắn thật sự không quen. Nhưng chuyện đổi tên không thể một sớm một chiều. Thôi, mai mốt xem tình huống rồi tính sau.

Ngày hôm sau, Đỗ Vĩ Minh sang nhà thôn trưởng nói Trương đại thẩm đừng làm cơm chiều, buổi tối qua nhà hắn dùng cơm. Trương đại thẩm lúc đầu không chịu, Đỗ Vĩ Minh phải nói dối rằng hôm nay là sinh nhật hắn, bởi vì trong nhà không còn người thân, nên muốn mời mọi người dùng cơm, khiến Trương đại thẩm cảm động không thôi, miệng lập tức đáp ứng. Còn hỏi hắn có cần giúp đỡ gì không, nhưng Đỗ Vĩ Minh nói không cần, buổi tối sang ăn là được.

Trước tiên lên núi đào thêm măng, hái nấm, cả mộc nhĩ. Vừa lúc bẫy được con gà rừng, ha ha, món mặn cũng có rồi. Đỗ Vĩ Minh vừa lòng xuống núi, chuẩn bị trổ tài. Khẳ năng nấu ăn của hắn không tồi, đáng ra nam sinh bình thường không có tay nghề tốt như thế, nhưng ai bảo lúc trước chị hắn bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, không có thời gian chăm sóc hắn, cho nên mọi chuyện trong nhà đều do Đỗ Vĩ Minh làm. Từ giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, hắn đều làm tuốt. Cười khổ một chút, không nghĩ đến bây giờ lại hữu dụng.

Măng xào thịt, dưa muối ô liu, rau tể thái trộn, thịt gà kho tàu, rau xanh xào, bầu dục ngào đường, khoai tây sắt sợi xào chua cay, cuối cùng là canh gà. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Đỗ Vĩ Minh nở nụ cười. Món măng xào thịt, hắn dùng rượu ướp thịt một chút nên thịt rất mềm. Dưa muối ô liu và ô liu ngào đường thì trong nhà có sẵn. Về gà kho tàu, hắn tốn không ít công phu, đòi hỏi phải có chuyên môn. Thơm nhất là bát canh gà, con gà rừng kia phần lớn đều dùng làm món gà kho, Đỗ vĩ Minh dùng xương gà, nấm và mộc nhĩ, nấu cả một ngày mới xong.

Bận rộn tới giữa trưa, đồ ăn đã mang lên đầy đủ, nhà thôn trưởng cũng vừa đến. Nhìn bàn ăn đầy đủ sắc hương vị, tất cả mọi người nở nụ cười. Người trong thôn ít khi được ăn món mặn, chỉ có ngày lễ đồ ăn mới phong phú hơn, thôn trưởng ha ha cười nói, không ngờ Lý Nhị có tay nghề tốt như vậy, Trương đại thẩm cũng khen, sau này ai lấy được Nhị cẩu tử thì thật có phúc. 

Mọi người cười cười nói nói, một bữa ăn mà kéo dài nửa ngày. Đỗ Vĩ Minh cảm khái, đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cùng người khác dùng cơm. Hắn nhớ trước kia, chị mình mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, nhưng đến giờ cơm là vội chạy về nhà. 

Chỉ có hai chị em ăn cơm, trò chuyện, nhưng đặc biệt ấm áp. Nghĩ nghĩ một hồi, hốc mắt hắn phiếm chút nước, nhà thôn trưởng nghĩ rằng Lý Nhị nhớ mẹ, an ủi vài câu, đều là người một thôn, sau này cũng như người một nhà, nếu Lý Nhị có chuyện gì thì có thể tìm bọn họ thương lượng. Đỗ Vĩ Minh vội vàng cảm ơn.

Ngày hôm sau, ô liu trên núi đã chín một ít, Đỗ Vĩ Minh liền lên núi hái ô liu, ruộng đất ở nhà cũng cần bón phân tưới nước. Chờ hái ô liu về, vội vàng làm dưa muối ô liu và ô liu ngào đường. Cuộc sống mỗi ngày vừa bận rộn vừa phong phú. Ô liu làm xong lại nhờ thôn trưởng đem đi bán cho Thiên Hương Lâu, lần này hắn làm khá nhiều, tổng cộng được ba trăm văn tiền. 

Thôn trưởng dặn hắn ngàn vạn lần không được kể cho người khác là hắn kiếm được nhiều tiền như vậy, tiền phải đem cất kỹ. Đỗ Vị Minh đồng ý, đồng thời nhờ thôn trưởng lần sau mua dùm hắn ít bình đất, trong nhà không còn cái nào.

Vật dụng Đỗ Vĩ Minh nhờ thợ mộc gia công đã làm xong, hai cái tủ, một cái đặt ở trong phòng, cái còn lại đặt ở trong nhà bếp. mấy hòm gỗ đều đặt ở trong phòng. Phòng ở giữa đặt một bộ bàn ghế mới, thợ mộc còn giúp hắn làm một cái dục dũng, có lẽ là do thôn trưởng nhờ, sau này đã có nơi tắm rửa sạch sẽ. Còn có một ít ván mỏng, muôi và thìa gỗ mới vân vân. 

Thợ mộc rất cẩn thận, tất cả những thứ cần dùng đều làm tốt. Tấm ván gỗ dày được thôn trưởng và thợ mộc khiêng đến chỗ nhà xí. Thuận tiện thôn trưởng xem qua nhà xí một chút, cảm thấy không tồi, về sau cũng muốn làm một cái. Thì ra người trong thôn đều ngồi chồm hổm trên hố đất, nếu trời mưa thì cũng phải hứng mưa. Nóc nhà xí làm từ trúc, hạn chế muỗi tới viếng thăm. nhà xí của nhà Đỗ Vĩ Minh liền trở thành truyền kỳ, mỗi nhà trong thôn đều làm một cái. Mọi người đối xử với Đỗ Vĩ Minh càng hòa ái.

Đỗ Vĩ Minh đưa cho thợ mộc 50 văn tiền, ban đầu thợ mộc từ chối, nhưng nghe thôn trưởng khuyên một hồi liền nhận lấy, cười ha ha rời đi. Nhìn đồ mới trong nhà, Đỗ Vĩ Minh cuối cùng cũng có cảm giác gia đình. Từ sự cố gắng của hắn, nhà này đã có một chút thay đổi, đây là thành quả lao động của hắn.