Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 67-1: Nhưng anh không phải của em (1)




Editor: dohuyenrua

"Chị Diệu Mạn, em biết từ nhỏ chị cùng lớn lên với anh ấy, chị coi Trình Tự Cẩm như người thân, như em trai, nhưng có nghĩ tới cảm nhận của em hay không, ở cùng một chỗ với anh ấy, hơn nữa lúc hứa hẹn với em sau này chỉ có một người phụ nữ là em, không đến vài ngày, chị tận mắt thấy anh ấy nói dối, anh ấy và một người phụ nữ khác quấn lấy nhau trong khách sạn, hơn nữa thừa nhận, chị muốn em làm như thế nào? Muốn em làm như thế nào? Chấp nhận anh ấy lừa gạt phản bội? Vẫn làm như chưa xảy ra chuyện gì? Em không làm được, em không làm được, em muốn tình yêu nhất định phải sạch sẽ, nếu không, thà rằng em bỏ đi cũng sẽ không cần nữa."

Tô Diệu Mạn nghe trầm mặc, nhìn đôi mắt Tô Nhan đỏ lên, cũng không chịu rơi lệ, ngẩng đầu lên.

Dường như nhớ tới chính mình năm đó, và lúc này của Tô Nhan, lại giống nhau biết bao.

Môi đỏ mọng hung hăng mím lại, cuối cùng đi lên trên cầm tay của cô nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi, Nhan Nhan, chị không biết em đã chấp nhận nhiều như vậy rồi, em yên tâm, bất luận em làm như thế nào, làm cái gì đều ủng hộ em."

Tô Nhan chỉ đỏ mắt, cuối cùng không nhịn được tựa đầu vào vai Tô Diệu Mạn, nhẹ giọng nghẹn ngào nói: "Chị Diệu Mạn, em mệt mỏi quá."

Tô Diệu Mạn chỉ nhẹ nhàng vuốt vai của cô, ánh mắt lại lẫn lộn, càng nhiều không đành lòng.

"Không có gì, muốn khóc sẽ khóc, lần này chị Diệu Mạn đứng ở bên em."

Tô Nhan lắc đầu nhẹ giọng nói: "Chị Diệu Mạn, chị có thể khuyên nhủ anh ấy không, để anh ấy đồng ý li hôn với em, nếu không thương em, có thể thả em không?"

Thân thể Tô Diệu Mạn cứng đờ, cúi đầu nhìn sắc mặt Tô Nhan tái nhợt, môi đỏ nhếch lên, cuối cùng chỉ nói: "Nhan Nhan, Cẩm nó, có nói cho em biết không..."

Tô Nhan khẽ ngẩng đầu, nhìn Tô Diệu Mạn, chờ lời cô ấy tiếp tục nói.

Tô Diệu Mạn hạ mắt, đối diện với cô, ánh mắt phức tạp nói: "Có từng nói với em hay không, cả đời nó chỉ kết hôn một lần, cho đến chết."

Tô Nhan sửng sốt, cô bị lời nói của Tô Diệu Mạn rung động thật sâu, cô cũng không cho rằng Trình Tự Cẩm vì yêu cô, cho nên cả đời chỉ kết hôn một lần.

Cô chấn động, chẳng lẽ muốn cô cả đời bị anh khống chế, bị anh buộc lại, không thể có hạnh phúc của chính mình?

Cùng dây dưa với anh đến chết?

Nghĩ, Tô Nhan nhìn Tô Diệu Mạn, giống như bắt được một ngọn cỏ cứu mạng, hai tròng mắt đầy hi vọng nhìn cô ấy ( Tô Diệu Mạn).

"Chị Diệu Mạn, hai người lớn lên cùng nhau, anh ấy khẳng định sẽ nghe lời chị nói, chị có thể giúp em không? Em không muốn tiếp tục như vậy, em đã lãng phí bốn năm, em thật sự, thật sự không có cách nào tiếp tục một cuộc hôn nhân không yêu cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng cả đời, em không cần, đó có khác gì ngồi tù?"

Tô Diệu Mạn nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Nhan, cuối cùng chỉ cầm lấy tay của cô nhẹ giọng nói: "Được, chị đi nói với nó."

Tô Nhan lâm vào trầm tư, căn bản không có cảm xúc khác đi suy nghĩ thái độ và lời nói của Tô Diệu Mạn, nếu sau đó cô nghĩ nhiều một chút, sẽ phát hiện ra có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Một người bảo cô đi yêu Trình Tự Cẩm, đến cuối cùng nói ra như thế nào đây?

Sau khi Tô Diệu Mạn đi về, Tô Nhan trầm mặc, cả đời chỉ kết hôn một lần?

Rõ ràng không phải người chung tình, lại không nên có biểu hiện có chung tình!

Thật đúng là một chuyện cười lớn, chì du như thế thì sao, cả đời anh kết hôn vài lần thì có liên quan gì đến cô, cô chỉ cần biết rằng đời này cô phải có một cuộc hôn nhân hạnh phúc là được.

Mà Tô Diệu Mạn vừa rời khỏi bệnh viện liền lập tức gọi cho Trình Tự Cẩm nói.

" Cẩm, chị vừa mới đi khỏi bệnh viện, chị đến, cô ấy đã hạ quyết tâm quyết định li hôn với em." Khi anh vừa nhận điện thoại Tô Diệu Mạn liền đi thẳng vào vấn đề nói.

Một lát, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Trình Tự Cẩm.

"Chị cảm thấy cô ấy sẽ được toại nguyện?"

Tô Diệu Mạn nghe, không khỏi nhíu mày thanh tú, nhớ tới bộ dáng khi Tô Diệu Mạn ở phòng bệnh, và ánh mắt đau lòng của cô ấy khi nói lên anh xằng bậy với người phụ nữ khác ở bên ngoài, chỉ nắm chặt điện thoại di động gằn từng chữ.

"Cẩm, chị mặc kệ em có tâm hay vô tâm với cô ấy, nhưng thân là một người đàn ông, em đã muốn phụ trách với cô ấy, em cưới cô ấy thì nhất định cô ấy không giống với những người phụ nữ của em, ít nhất trước khi quyết định li hôn em phải tôn trọng tình cảm của người với người, trung thành, không cần biết thị phi ân oán đúng sai, nếu chị không khuyên được em buông tay, chị chỉ muốn nói cho em biết, sau này, ít nhất khi cô ấy còn là vợ của em, đừng đi xằng bậy với người phụ nữ khác."

Trình Tự Cẩm nghe, cuối cùng mới trầm giọng chậm rãi mở miệng nói: "Diệu Mạn, cô ấy không giống với chị."

Lời nói của Trình Tự Cẩm làm Tô Diệu Mạn đau đớn thật sâu, quay đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ khẽ cười một tiếng: "Làm sao không giống, đều là chồng, đều không yêu, đều không biết làm thế nào, sao lại không giống nhau? Chị yêu anh em, Tô Nhan yêu em, em nói cho chị biết làm sao không giống nhau? Giống vậy, anh em hai người cũng không yêu chúng tôi, đúng, có chút không giống nhau, chị có thể ly hôn, có thể có được tự do, Tô Nhan lại không được, cô ấy bi thảm hơn chị."

Nói xong, Trình Tự Cẩm ở đầu kia trầm mặc, hình như Tô Diệu Mạn cũng nhớ đến rất nhiều chuyện tình trước kia không muốn nhớ tới, cuối cùng thở dài một tiếng nói.

"Chị rất áy náy với cô ấy, lúc áy là chị giựt dây cô ấy đi yêu em thật tốt, cũng chỉtừng bước đẩy cô ấy vào vực sâu sớm hơn, chị không có thể làm gì cho cô ấy, chị chỉ hi vọng, thân thể của em có thể trung thành cho cô ấy, về phần lòng của em..."

"Cứ như vậy đi, chị cúp." Tô Diệu Mạn nói xong đã ngắt di động, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ xe đã ngày càng mờ nhạt, lòng cũng càng ngày càng đau.

Trời biết, khi cô đẩy cửa phòng ra, thấy hai người trần truồng trên giường thì cô đau biết bao nhiêu, chính là cảm giác giống như trời đổ sụp xuống.

Cô thậm chí cũng không muốn nhớ lại, trước khi bọn họ ly hôn anh ấy nhìn cô nói câu cuối cùng.

Anh ấy nói: Tô Diệu Mạn, muốn ly hôn, tôi tác thành cho cô, giống như cô muốn diễn một chuyện, lúc này tôi làm theo ý cô, nhưng cô thật sự đã cho tôi sẽ thả cô như vậy? Ba năm, sau ba năm tôi hi vọng cô sẽ chủ động trở lại bên cạnh tôi, cho dù cô không muốn trở về, tôi cũng có cách làm cho cô trở về tiếp tục ngồi vị trí Trình phu nhân này.

Đây là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện sau khi cô thấy gian tình của anh ta và một người phụ nữ khác, cô đã quên, lúc ấy anh ta thấy cô đứng ở cửa, vẻ mặt anh ta lạnh nhạt như thế nào.

Không sao cả, không sao cả...

Từ nay về sau, cô đều không muốn nghĩ tới người đàn ông cô yêu thật sâu đậm, nhưng cũng là người đã từng tổn thương cô thật sâu.

Trình Tự Tuấn...

Một năm, bọn họ đã chưa gặp nhau một năm, nhưng cô biết, chỉ là cô không thấy được anh ta mà thôi, là cô cố tình làm, nhưng cô thường xuyên xuất hiện trên tivi, chỉ sợ rất khó không gặp mặt cô.

Buổi chiều, Tiết Cầm Cầm và A Ken đi vào bệnh viện, trong phòng bệnh, Tô Nhan đã mặc quần màu vàng nhạt chín phân, áo gió màu vàng nhạt, mùa hạ dần trôi qua, cảm giác gió thu mát mẻ kéo tới.

"Các cậu tới?"

Tiết Cầm Cầm đi lên cho Tô Nhan một cái ôm thật chặt, vô cùng thân thiết cọ cọ vào má của cô.

"Chúng ta về nhà, cậu theo tớ quay về nhà trọ, tớ còn có thể chăm sóc cậu."

"Ừ, đi thôi." Tô Nhan đeo mắt kính, tóc dài rối tung để tuỳ ý, vết sẹo tinh tế trên trán được che đi.

Nhưng A Ken đi phía trước Tô Nhan, ánh mắt loé lên, cuối cùng thấp giọng mở miệng nói: "Nhan Nhan."

"Hả?" Tô Nhan quay đầu lại nhìn anh ấy một lần.

A Ken giật môi, cuối cùng lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."

"A."

Ba người đi vào thang máy, nhưng khi bọn họ đi ra, bị phóng viên ở bên ngoài ngăn lại sợ, hai mắt dưới mắt kính của Tô Nhan híp lại, nhìn thoáng qua hai người nói.

"Không phải hai người nói lúc đi đến không có phóng viên?"

Tiết Cầm Cầm cũng ngây ngẩn cả người, nhìn phóng viên bên ngoài chật chội, nhìn Tô Nhan lắc đầu nói: "Tớ không biết sao lại thế này, lúc chúng tớ đi đến đích thực là không có một người, làm sao mới một lúc, điều này sao đã..."

Tô Nhan chỉ dừng ánh mắt trên người A Ken, thấy vẻ mặt anh ấy lạnh nhạt, dường như không bất ngờ chút nào.

" A Ken..."

Ánh mắt A Ken có chứa sự xin lỗi nhìn cô thấp giọng nói: "Nhan Nhan, cô nên biết, không có mấy người có thể thật sự từ chối anh ấy."

Vẻ mặt Tô Nhan sửng sốt, anh ấy? Là anh...

Đúng vậy, lại có vài người có thể cự tuyệt anh ta? Mà ngay cả cô cũng không thể, người khác thì sao có thể?

Thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn phóng viên truyền thông chật chội phía ngoài bệnh viện.

"Anh ấy muốn cái gì?"

A Ken chỉ đẩy mắt kính lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ phụ trách nói cho cô biết thời gian xuất viện."

Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Tô Nhan nhíu lại, bởi vì lúc này cô không nghĩ ra rốt cuộc anh có mục đích gì, lại vì sao muốn biết thời gian cô xuất viện, hơn nữa sắp xếp nhiều phóng viên như vậy.

Lúc bọn họ đi đến bọn phóng viên thân ái này cũng không xuất hiện, lúc bọn họ đi ra lại xuất hiện, hiển nhiên, đây là có người cố ý an bài.

Vì sao? Dụ rắn ra khỏi hang?

Cô có cái gì tốt dụ tới?

Tô Nhan chỉ chậm rãi xoay người nhẹ giọng nói: "Đi về trước."

A Ken giữ lại cánh tay của cô, Tô Nhan cũng ngoài ý muốn nhìn A Ken ngăn cô.

" A Ken?"

" Nhan Nhan, cô thấy cô có thể đối kháng với anh ta? Vẫn cảm thấy chỉ cần trở lại phòng bệnh thì sẽ không có chuyện gì? Cô vẫn muốn trốn tránh sao?"

Một bên, Tiết Cầm Cầm nhìn hai người, vốn còn có chút mơ hồ lúc này cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, căm giận nhìn đám phóng viên kia.

"Thật là một người khốn nạn, xem ra anh ta hoàn toàn không để cảnh cáo của tôi ở trong lòng."

Tô Nhan chỉ nhìn A Ken, cuối cùng chậm rãi cúi đầu, đúng vậy, cô trốn tránh cái gì?

Đột nhiên, phóng viên bên ngoài xôn xao một trận, chợt nghe có người hô lớn: "A, Trình tổng đến đây, Trình tổng đến đây..."

Mà Tô Nhan nghe nói, toàn bộ cơ thể tới, anh đến đây...

Tại sao anh lại tới? Không phải nên ở Pháp sao?

Chẳng lẽ bởi vì tuyên bố của cô sao?

Đầu óc có chút loạn, nhưng vẫn nghe thấy tiếng hô vào trong tai, tuy rằng lúc này cô đưa lưng về phía đó, nhưng cũng có thể cảm giác được náo động bên ngoài.

" Trình tổng, xin hỏi lúc này anh xuất hiện để tới đón Tô tiểu thư xuất viện sao?"

" Trình tổng, xin hỏi trước đó ngài biết Tô tiểu thư đưa lời tuyên bố không?"

" Trình tổng, xin hỏi hai người thật sự chia tay sao, vậy thì tại sao bây giờ đến bệnh viện?"

" Trình tổng, mong ngài lộ ra một chút được không?"

" Trình tổng..."

Tô Nhan đưa lưng về phía đó, A Ken ngăn cánh tay của cô không biết buông xuống khi nào, chậm rãi nhắm đôi mắt, Tô Nhan dùng tốc độ nhanh nhất thu lại tâm tình của mình.

Cô là một diễn viên!

Đeo kính thành công che lấp cho cô, môi đỏ mọng khẽ mím lại, vẻ mặt lạnh nhạt xoay người, cô nhìn về phía người đàn ông đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, đã có rất nhiều bệnh nhân bác sĩ và y tá vây xem, hơn nữa xì xào bàn tán.

Nhưng cô chỉ đứng tại chỗ bất động, thật ra Tiết Cầm Cầm ở một bên thấy thế sẽ tiến lên, lại bị cô ngăn cản xuống dưới.

" Nhan Nhan?"

Tô Nhan chỉ giữ chặt cô, không cho cô ( Tiết Cầm Cầm) xúc động.

Mà lúc này Trình Tự Cẩm chạy tới trước mặt cô, cũng đeo kính, nhưng Tô Nhan lại thấy ánh mắt anh giống như lướt qua tay cô nắm chặt tay Tiết Cầm Cầm.

"Xong chưa?"

Đây là câu nói thứ nhất anh nói, trầm thấp mềm nhẹ, lại làm cho Tô Nhan có cảm giác muốn cười, nghĩ thế, liền nở nụ cười thành tiếng, lại chính là cười trào phúng.

Một bên, Tiết Cầm Cầm hung tợn nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm, dường như chỉ cần anh có hành động gì thì sẽ bổ nhào lên.

Tô Nhan nhìn thoáng qua A Ken nhẹ giọng nói: "A Ken, trước tiên anh và Cầm Cầm lui về một phía."

"Tớ không..."

" Tiết tiểu thư, trước tiên chúng ta lui về một phía đi, ở đây nhiều người lắm, cô không cần cái gì cũng nói." A Ken nói xong đã lôi Tiết Cầm Cầm về một bên.

Ánh mắt Tô Nhan chỉ bình tĩnh nhìn phóng viên bị chặn ở ngoài cửa lớn, có chút tò mò anh vào bằng cách nào?

Trình Tự Cẩm thấy cô không định nói gì, cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ tiến lên từng bước, bàn tay to vuốt nhẹ sợi tóc trên trán cô, một vết nhợt nhạt, một vết sẹo mềm nhạt ngay tại thái dương.

Đã có chút hương vị đáng yêu xinh đẹp.

"Xong chưa?" Trình Tự Cẩm lập lại lời nói vửa rồi.

Tô Nhan không muốn kéo dài với anh ở trong này, bọn họ đã làm càng nhiều người kéo đến, dù sao nơi này cũng là bệnh viện.

"Tôi khoẻ lắm, làm phiền Trình tổng nhớ mong." Giọng nói của Tô Nhan bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt không thôi.

Trình Tự Cẩm lại không hề gì, chỉ ôm cô vào trong ngực thấp giọng nói: "Biết anh nhớ mong là tốt rồi."

Tô Nhan nghe lời anh nói chỉ không tiếng động nở nụ cười, nhìn các phóng viên không ngừng chụp ảnh hai người.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"