Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 11




Đột nhiên Từ Nhan cảm thấy bên cạnh có thêm một người, thật sự hơi không quen. Sống ở đâu, ngủ như thế nào, đều là một vấn đề, cô chưa từng nghĩ kỹ. Nhưng là vợ chồng, nếu không ở chung một cái phòng, có thế nào cũng không thể nào nói nổi.

Bởi vì kết hôn rồi, cho nên Lưu Vũ cũng không trở về. Cơm tối là do Lưu Vũ làm. Điều Từ Nhan không ngờ chính là Lưu Vũ vậy mà lại biết nấu cơm, hơn nữa lại còn có tay xào thức ăn rất ngon. Giai Giai vẫn chưa đi. Con nhóc này muốn nếm thử mùi vị ở thành phố N. Cô nói muốn tìm việc ở thành phố N, muốn cắm rễ ở đây. Từ Nhan còn giỡn với Lưu Vũ, nói: ''Anh tìm đối tượng cho Giai Giai trong đơn vị, như vậy em ấy có thể danh chánh ngôn thuận sống tại thành phố N rồi.''

Mặt Giai Giai đỏ lên, kháng nghị mà nói: ''Chị dâu, câu này sai rồi. Chẳng lẽ em không tìm đối tượng nào thì em chính là danh không chánh ngôn không thuận ạ? Nào có cái đạo lý như vậy, người sống ở thành phố N, toàn bộ phải có đối tượng mới có thể ở.''

''Người ta là người ta, em là em, không thể vơ đũa cả nắm được.''

''Chị dâu, chị trêu đùa em? '' Giai Giai dậm chân, hơi cáu, nói.

''Ai dám bắt nạt em. Lúc đó chị còn suýt chút nữa bị em dẫn vào tròng ấy.'' Từ Nhan cũng không thừa nhận cô bắt nạt em ấy.

''Anh, chị dâu bắt nạt em, anh cũng không giúp em.''

Lưu Vũ lại ý vị bới cơm, rất lâu mới nói: ''Hai người, một người là em gái anh, một người là vợ anh, em nói xem anh nên giúp ai? Anh không giúp ai cả.''

''Anh đúng là vô dụng.'' Từ Nhan và Giai Giai đồng thời mở miệng.

''Đàn ông vô dụng không nhất định không có tiền đồ.'' Lưu Vũ lại bới hai miếng cơm.

''Đàn ông thông minh khiến không ai có thể phản bác lời của anh ta.'' Từ Nhan không tiếp tục phản bác lời của anh.

Bữa cơm này ăn khá vui vẻ, trong lời nói có vẻ như tranh luận này, kết thúc bữa cơm. Nhà của Từ Nhan là biệt thự nhỏ mà năm đó mẹ Từ mua cho cô. Lúc đó anh em bọn họ mỗi người một căn. Cô rất ít ở đây, phần lớn thời gian sẽ ở trong ký túc xá. Bây giờ kết hôn rồi, không thể không chuyển về ở nhà này.

Bởi vì cô và Lưu Vũ đã kết hôn cho nên nhất định phải đối mặt với một vấn đề, đó chính là tối hôm nay hai người chung giường. Phòng ngủ của bọn họ ở tầng hai, vì không có làm tiệc rượu, cho nên chỉ trang trí gian phòng một chút, đổi giường lớn. Chiếc giường là hai người bọn họ mua vào chủ nhật. Những đồ trang trí nhỏ khác là Giai Giai đi mua với cô.

Lúc này Từ Nhan an vị trên mép giường, đôi tay căng thẳng mà xoắn vạt áo, không biết phải làm gì.

''Nhanh đi tắm đi, mệt mỏi một ngày rồi. Tắm một cái giảm bớt mệt nhọc một chút.'' Lưu Vũ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, hiểu ít nhiều.

Từ Nhan lặng lẽ đứng dậy, đi đến phòng tắm thì đột nhiên nhớ ra là chưa cầm quần áo, lại vội vã mở tủ treo quần áo, chọn một bộ áo ngủ bằng tơ không quá hở hang. Buổi tối đi ngủ cô quen không mặc áo lót cho nên rất tự nhiên cũng không cầm tho. Trong tầm mắt của Lưu Vũ, cô vội vàng đóng tủ quần áo rồi chạy đến phòng tắm, ''Rầm'' đóng cửa lại.

"Đừng nóng vội, không ai tranh phòng tắm với em, cứ từ từ.'' Giọng Lưu Vũ truyền đến.

Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, cô thấy dáng vẻ mình đỏ mặt thở hổn hển trên gương lớn trong phòng tắm, tựa như một đóa hoa, nở rộ rồi.

Mình cũng đã từng kết giao bạn trai, đã yêu hai lần rồi, cũng không phải là chưa từng thấy đàn ông. Trước kia cũng chưa từng thấy cô có bao nhiêu xấu hổ, nhưng vì sao hôm nay lại khác thế?d,đ.l.q,đ' Có lẽ vì tâm trạng không giống nhau, có lẽ là bởi vì nguyên nhân cô và Lưu Vũ mới sống chung một tháng, tóm lại bây giờ cô chính là không dám đối mặt với anh.

Chậm rãi cởi quần áo ra, lại nhìn thấy một người con gái có khuôn mặt trắng nõn rồi đỏ bừng trong gương. Từ Nhan hài lòng với vóc người của mình, nên lõm thì lõm, nên lồi thì lồi, lung linh hấp dẫn. Lúc nước chảy trên người, cô cảm thấy tâm tình thả lỏng. Ngày này luôn phải đến. Nếu cô đã chọn cưới chui thì phải chuẩn bị tốt để đối mặt với tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay. Lưu Vũ là người đàn ông tốt, là người đàn ông tốt xứng đáng để cô lấy, cũng giống như mẹ nói, tính khí nóng nảy của cô nên có một người đàn ông tính khí ôn hòa tới trung hòa.

Còn nhớ rõ khi bọn họ qua lại, thời gian đó cũng không gặp mặt, cô tương đối thẳng thắn, liền hỏi anh một câu: ''Anh không phải là mối tình đầu của tôi, điểm này tôi không muốn giấu giếm, chỉ muốn hỏi anh, anh có để ý không?''

Khi đó anh trả lời cô như thế này: ''Cô gái ưu tú xinh đẹp như em, không có ai theo đuổi mới gọi là không bình thường. Hơn nữa anh chưa từng yêu, lại có tư cách gì đi chỉ trích em đã từng yêu hay chưa? Anh không để ý quá khứ của em như thế nào. Anh để ý là hiện tại và cả tương lai. Đó mới là thứ thuộc về anh.''

Đáp án của anh khiến cô rất hài lòng. Đúng, có cô gái nào nghe được đáp án như vậy mà không cảm động chứ? Cũng không quan tâm lời này có phải lời thật lòng của anh hay không, cho nên khi đó cô liền tràn đầy thiện cảm với anh, đây cũng là sau đó hai người nói chuyện cũng không tồi, yêu cầu gặp mặt cũng thành tự nhiên rồi.

Cũng không biết tắm bao lâu, cuối cùng ngay cả chính cô cũng cảm thấy xấu hổ nên tắm sạch, tắt nước lau khô người, mặc quần áo ngủ. Lúc cô đi vào, cứ cảm thấy quên một món đồ, nhưng vì động tác theo thói quen cho nên nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra mình đã quên chuyện gì. Lúc thay đồ, cô mới phát hiện chuyện khó xử mà mình quên. Đó chính là cô không cầm áo lót. Áo ngủ vốn mỏng, mặc lên người, viên tròn nhỏ chạm vào lớp áo ngủ hình thành chấm tròn, hấp dẫn như vậy. Bộ dáng thế này đi ra, trong mắt anh, tất nhiên cô sẽ tạo ra núi lửa và động đất. Nhưng cô không mặc như vậy ra ngoài, cũng sẽ không dẫn tới động đất do núi lửa sao? Đáp án có thể nghĩ là biết, là khẳng định, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chuyện, điều này và mặc quần áo gì căn bản không liên quan.

''Tiểu Nhan?'' Lúc cô đang suy nghĩ lung tung, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, còn có giọng nói quan tâm của Lưu Vũ.

Từ Nhan hít sâu một hơi, mở cửa, cố ý lấy giọng hung dữ mà nói: ''Làm sao?''

''Không có gì, chỉ là em vào lâu như vậy, anh cho rằng em bị sao rồi.'' Trong khoảnh khắc Lưu Vũ nhìn thấy cô đi ra ngoài, hô hấp đột nhiên thắt chặt, ánh mắt cũng thâm trầm xuống, giọng nói càng thêm rối loạn.

''Tắm còn có thể có chuyện gì? Không biết con gái tắm cần thời gian sao?'' Giọng của Từ Nhan rất dữ nhưng âm thanh cũng mềm nhũn. Cô cố gắng dùng phương thức này để xoa dịu sự căng thẳng trong lòng mình nhưng nghe vào tai Lưu Vũ lại như mèo cào. Cô đẩy anh ra, định lướt qua bên cạnh anh, còn nói, ''Bây giờ đổi thành anh tắm.'' Em không ngại anh tắm lâu một chút. Nhưng những lời này cô chỉ dám lẩm bẩm trong lòng.

Nhịp tim Lưu Vũ lúc này rất nhanh. Lúc cô đi qua người mình, mùi thơm ngát sau khi tắm xông vào mũi anh, khiến anh có cảm giác kích động. Vừa rồi lúc cô đi vào phòng tắm, anh nằm trên giường xem tivi, nhưng xem cái gì cũng không vào, trong lòng luôn nghĩ đến Từ Nhan. Cô tắm một cái rất lâu. Thật ra anh biết cô chưa chuẩn bị xong. Tuy anh chuẩn bị xong rồi, cũng khao khát nhưng đêm nay là đêm tân hôn, anh không hồi hộp là không thể nào. Đừng tưởng rằng đàn ông không hồi hộp. Sự căng thẳng của đàn ông chỉ là không biểu lộ ra ngoài mà thôi. Lòng bàn tay của anh cũng ra mồ hôi, tim đập cũng nhanh hơn, chỉ là bề ngoài còn phải duy trì vẻ mặt chững chạc và không bấn loạn mà thôi.

Anh tự biết đi qua gõ cửa là một việc tính sai. Bởi vì trong nháy mắt cô đi ra ngoài từ phòng tắm đó, hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, cô bước ra ngoài như tiên nữ, đồ ngủ mỏng manh, cũng không thể che chắn cái gì, ngược lại là mờ mờ ảo ảo, là mồi hỏa dẫn lửa.

Từ Nhan nằm trên giường, buồn chán mà chuyển kênh truyền hình. Trong lúc vô tình nghiêng đầu, lại phát hiện một việc lúng túng và xấu hổ, đó chính là ở chỗ này có thể nhìn bên trong rõ mồn một. Lúc này mới nhớ lại, khi sửa phòng tắm là dùng cửa kính, bên trong có một cái rèm. Bởi vì bình thường có một mình cô ở, cho nên cô không kéo cái rèm này theo thói quen. Dáng vẻ cô tắm rửa ở bên trong vừa nãy, không phải tất cả đều trong mắt Lưu Vũ sao? Mới nghĩ đến đây, mặt của cô đỏ như đánh máu gà, đỏ hết ngay lập tức. Đều là động tác thói quen đáng chết, khiến hôm nay cô mất mặt không ít.

Sự phát hiện này khiến cô trợn mắt há mồm, cũng khiến cô nhìn thấy dáng vẻ Lưu Vũ tắm trong phòng tắm. Nhìn thấy cảnh tượng đàn ông tắm rửa trong hoàn cảnh lờ mờ, đó là khá kích thích người ta. Từ Nhan chỉ cảm thấy máu đã vọt đến đầu, nhịp tim đập nhanh như tên lửa, làm thế nào cũng không thể khống chế được.

Đang suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra, một luồng khí nóng tràn ra ngoài, tiếp theo là một mỹ nam đi ra từ hơi nóng. Cơ bắp cường tráng, cơ ngực này cơ bụng này, đều hoàn mỹ như vậy, nhưng mà nhìn lại không cường tráng như vậy. Bình thường anh mặc quần áo càng nhìn không ra, cho là rất gầy, nhưng bây giờ cô phủ định lại ý nghĩ trước đó. Lưu Vũ không gầy mà là rất vạm vỡ. Bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc còn nhỏ nước, tôn lên khuôn mặt đen của anh, lại đẹp trai như vậy trong mắt Từ Nhan.

Cô chưa từng nghĩ đến đột nhiên nhìn thấy một màn sinh hương hoạt sắc như thế, cũng chưa từng nghĩ anh tắm lại thần tốc như thế. Cô mới chuyển qua mấy kênh truyền hình mà anh đã ra rồi, cho nên trong lòng hoàn toàn không có bất kì chuẩn bị gì. Khí huyết dâng trào, cô cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy từ mũi xuống, lấy tay quệt, hóa ra là máu. Cô lúng túng vội vàng quay mặt đi. Thật là hết sức xấu hổ, thế mà nhìn thấy bức tranh mỹ nam đi ra từ phòng tắm là phun máu mũi ngay, tám trăm đời chưa nhìn thấy đàn ông à? Có thể kích thích đến mức này sao? Cô mất mặt nghiêng người, định lấy khăn giấy ở đầu giường.

Thật ra căn bản Từ Nhan cũng không biết, hóa ra bởi vì cô nhìn thấy rèm của phòng tắm còn chưa kéo, nhìn thấy cảnh tượng Lưu Vũ tắm bên trong đầy nóng bỏng, lờ mờ, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng. Vốn là đã đánh máu gà lên mặt rồi, lại đột nhiên nhìn thấy bức tranh mỹ nam đi ra từ phòng tắm, sinh hương hoạt sắc như vậy, cô có thể khống chế được khí huyết trong lòng mình mới là lạ.

''Sao vậy?'' Lưu Vũ cho rằng cô bị bệnh, thấy cô đột nhiên quay đầu, sắc mặt rất kém, liền chạy nhanh tới.

"Anh... anh đừng tới đây.'' Từ Nhan kêu to, đầu cũng không dám quay lại nhìn anh, sợ nhìn thấy hình ảnh kích tình lần nữa lại làm ra chuyện mất mặt.

Khăn giấy chết tiệt này, sao lại khó lấy thế? Người nghiêng qua nghiêng lại, nhưng tâm hoảng ý loạn nên không lấy được. Tay cô quơ loạn xạ, mắt lại nhắm lại, cũng không dám mở ra. Cuối cùng lấy được, cô thầm kích động, đang định vui mừng lại cảm thấy người nghiêng đi. Cô không kiềm được mà kêu lên một tiếng: ''A....''. Hóa ra cô chỉ lo lấy khăn giấy, lại nhắm mắt quơ loạn một hồi cho nên không hề để ý đến thân thể mình đã nghiêng đến mép giường. Một trảo này dùng sức quá mức, người liền rơi xuống giường.

Nhưng cũng không đau đớn như dự liệu. Cô bị người nào đó chộp vào trong ngực, cảm giác ấm áp. Cánh tay kia như một cái kềm vòng qua hông cô, khí nóng phả ra ở ngực cô, ngẩng đầu lên lại nhìn vào một đôi mắt thâm thúy, mặt đỏ đến tận cổ ngay lập tức.

Hóa ra Lưu Vũ nhìn thấy cô chỉ lát nữa là bị rơi xuống giường liền nhào tới, dùng sức ôm chặt cô, sau đó kéo lên, cô liền rơi vào ngực anh. Đây cũng là phản ứng tự nhiên dưới tình thế cấp bách.

''Anh.... thả em ra...'' Từ Nhan chỉ cảm thấy tư thế hiện tại của hai người mập mờ quá mức, khiến cô không suy nghĩ lung tung cũng không được.