Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 8




Khi hôn ước vừa được xác định, Lưu Vũ lập tức gọi cho cha mẹ đang cách xa cả ngàn cây số: "Ba, con muốn kết hôn."

"Không để cho ba mẹ xem qua, con không được tự tiện quyết định." Ba Lưu cho rằng, kết hôn là chuyện lớn, cũng không thể làm qua loa.

"Ba, ba cũng biết cô ấy, chính là cô gái trong tấm ảnh lần trước con đưa ba xem đó, là Tiểu Nhan."

"Là cô bé đó? Con theo đuổi được cô bé đó?" Mẹ Lưu ngồi bên cạnh vừa nghe thấy giọng con trai muốn kết hôn với người trong lòng, vội vàng cướp lấy điện thoại.

Tin tức này, khiến nhà họ Lưu chấn động. Thì ra trước khi Lưu Vũ còn chưa gặp mặt Từ Nhan, anh đã đưa tấm hình của cô cho ba mẹ, lúc ấy mẹ Lưu đã tương đối hài lòng về cô bé này, không ngờ con trai lại có thể theo đuổi được con gái nhà người ta.

Nhà họ Lưu lập tức mở hội nghị khẩn cấp, quyết định cuối cùng, trước khi kết hôn, nhất định họ phải gặp được người con dâu này, ảnh và người thật dù sao cũng có khác biệt.

"Ba, trước hôn lễ, con sẽ đưa Tiểu Nhan về nhà, nhưng bây giờ con với cô ấy đều không có thời gian, cuối năm, công việc rất nhiều." Nghe đề nghị của ba mẹ, Lưu Vũ lập tức đồng ý, trong lòng đang suy tính lúc làm lễ mừng năm mới nhất định dẫn Từ Nhan về gặp cha mẹ.

Bởi vì lễ mừng năm mới phải dẫn Từ Nhan về gặp cha mẹ, cho nên trước đó Lưu Vũ đã bắt đầu tính toán, quân nhân muốn nghỉ phép đều phải xin, cho nên anh đã sớm trình đơn lên trên. Không ngờ lãnh đạo so với anh còn gấp hơn, lập tức phê chuẩn đề xuất nghỉ phép của anh.

Tiệc gặp mặt bạn học của Lưu Vũ được tổ chức vào chủ nhật, trước đó, Từ Nhan bận tối mày tối mặt, chủ yếu là tổng kết cuối năm, cũng không biết có thể tới dự buổi tiệc của anh hay không?

Báo cáo kết hôn anh vừa nộp, rất nhanh đã được phê chuẩn, so trình tự bình thường nhanh hơn nhiều.

Đăng ký trước, sau đó là kiểm tra chính trị, kiểm tra sức khoẻ, sau loạt kiểm tra, hai người quyết định cuối tuần đi kiểm tra sức khỏe, nhưng bộ phận kiểm tra sức khỏe chủ nhật không làm việc, cho nên hai người quyết định đi vào thời gian nghỉ ngơi của Từ Nhan, dù sao Lưu Vũ cùng đều phải xin nghỉ.

Hai người vẫn liên lạc hằng ngày như bình thường, bình thường vẫn là Lưu Vũ chủ động, đa số anh sẽ không gọi vào lúc cô đang làm việc, bởi vì khi cô bận ghét nhất bị người khác quấy rầy, lúc này cô sẽ lựa chọn không nghe điện thoại, nếu không sẽ chửi mắng người ta thậm tệ.

Sau cơm trưa, Từ Nhan sẽ có thời gian nghỉ, bình thường khi đó là thời gian hai người nói chuyện, Từ Nhan cho anh biết, cô đã đổi được ca với đồng nghiệp, chủ nhật có thể tham gia hội bạn học với anh.

"Tiểu Ngư, hôm nay tan tầm đi dạo phố với tớ được không?" Từ Nhan gọi Tiểu Ngư đang chạy qua.

Tiểu Ngư tên thật là Thu Tranh, là bạn học thời đại học của Từ Nhan, sau khi tốt nghiệp hai người lại làm cùng một cơ quan. Gia đình Tiểu Ngư cũng được coi là cán bộ cao cấp, cha là Cục trưởng Cục Công an, mẹ trước kia làm ngân hàng, sau đó theo quân thì ở nhà làm bà nội trợ. Tiểu Ngư vô cùng ưu tú, vừa vào đơn vị, năm thứ hai liền được thăng chức làm chủ nhiệm, mà Từ Nhan vẫn ở trong đám nhân viên. Từ Nhan từng cười nói: "Tiểu Ngư à, một cái chớp mắt, cậu là lãnh đạo của tớ." Tiểu Ngư lại trả lời: "Đó là cậu không muốn tranh vị trí này, nếu như cậu muốn, vị trí này nào có thể là của tớ chứ?"

Hai người đi làm, phòng làm việc kề nhau, sau khi tan việc, luôn cùng nhau đi dạo phố, dĩ nhiên không thể thiếu được Đồng Diệp.

"Thế nào, phải đi gặp bạn trai?" Tiểu Ngư nháy mắt với cô.

"Là hội bạn học của anh ấy, nói là phải mang bạn gái đến, tớ phải liều mình đi theo thôi." Từ Nhan không chút để ý nói.

"Như vậy ăn mặc cũng phải đẹp, không thể để bạn gái của bạn học anh ta hạ thấp được."

Ánh mắt Từ Nhan lơ đãng lướt qua màn hình máy tính, lại thấy một bức ảnh chân dung nhấp nháy. Cơ quan bọn học không giống những nơi khác, có lúc cho phép nhân viên mở QQ , bởi vì trong công việc cũng không thể thiếu internet, cũng là một cách liên lạc với khách hàng.

Nhưng Từ Nhan bỗng kinh ngạc, khi nào thì cô thêm bạn bè này rồi? Sao cô không biết? Có lẽ trong lúc cô bận rộn không để ý mà thêm vào, cô cũng không thấy quá quan trọng, tiện tay mở ra, nói chuyện với người nọ.

Lưu Vũ chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày bão táp sẽ sẽ phủ xuống mình.

Bởi vì phải mở tiệc, cho nên những bạn học ở nơi khác khác đều nhân dịp nghỉ phép mà đến, làm chủ nhà, Lưu Vũ không thể hết bận được, sắp xếp chỗ nghỉ cho bạn bè.

"Tiểu tử cậu lại muốn kết hôn, thần bí như vậy, mau mau trả lời, tại sao lại quen biết cô dâu?" Tham mưu Triệu trong đám bạn học lên tiếng..

"Cũng không có gì, người quen giới thiệu." Thật ra thì chuyện xưa giữa hai người bọn họ rất đơn giản, trừ xem mắt chính là xem mắt.

Sắp xếp cho đám bạn xong, bởi vì ngay mai tổ chức tiệc, cho nên Lưu Vũ quyết định sau khi tan việc đi tìm Từ Nhan. Nhưng lúc này, cô gọi đến, vẫn trong giờ làm việc, hơn nữa còn là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại, điều này khiến Lưu Vũ vừa mừng vừa sợ, vội vã nhận điện thoại, lại nghe được giọng nói ngọt ngào bên kia: "Lưu Vũ, anh biết Giai Giai sao?"

Lưu Vũ ngẩn ra, cũng không nhớ quá nhiều, trả lời: "Biết, bọn anh lớn lên cùng nhau." Trong lòng nghĩ: cô sao lại hỏi vấn đề kì lạ như vậy? Anh không biết Giai Giai, còn biết ai nữa?

"Cô ấy nói cô ấy là người thân nhất của anh." Từ Nhan nghiến răng nghiến lợi nói câu này.6dđ8lqđ8

Lưu Vũ cảm thấy Từ Nhan hôm nay hơi lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đúng vậy, cô ấy là người thân nhất của anh."

Từ Nhan vẫn nhắc nhở mình, nhất định không nên nổi giận, nhưng mà khi nghe thấy câu nói kia, cơn giận của cô bùng lên, làm sao cũng không kiềm nén được, cô cắn răng nói: "Tốt, rất tốt. Họ Lưu kia, xem ra anh thật đúng là người đàn ông thâm tình, Từ Nhan tôi đã nhìn lầm anh rồi! Hội bạn học ngày mai tự anh tham gia đi, anh cũng tìm người khác kết hôn đi, bản cô nương đây không theo nổi!" Bộp một tiếng, cô đã tắt điện thoại.

Lưu Vũ cả kinh, cảm giác tình huống này rất nghiêm trọng, vội vã gọi lại, nhưng bên kia lại truyền đến giọng nữ lạnh lẽo: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Xem ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, anh vội vàng bấm một dãy số, đầu bên kia nghe máy, anh lập tức hỏi: "Giai Giai, rốt cuộc em đã nói gì với cô ấy?"

"Với ai?" Bên đầu kia truyện tới một giọng nữ ngọt lịm.

"Em đừng giả vờ, em biết người anh đang nói là ai." Nhẫn nại của Lưu Vũ đã đến cực hạn.

Giai Giai bên kia cũng không nghĩ tới tính tình anh luôn điềm đạm lại có lúc tức giận như thế, sợ hãi vội nói: "Em không có nói gì, chỉ là nói ra thân phận của mình thôi, đúng rồi, còn nói muốn đi tìm chị ấy, mời chị ấy ăn cơm, muốn gặp chị dâu tương lai thôi mà."

"Không có tương lai, cô ấy vừa nói chia tay, chị dâu tương lai của em chạy mất rồi, đều là em gây họa đó!" Lưu Vũ nghĩ đến đây liền nhức đầu.

"Tại sao có thể như vậy? Em lập tức đi tìm chị ấy." Bên kia Giai Giai cũng gấp.

Từ Nhan cũng không biết Lưu Vũ đã gấp đến độ muốn nổi điên, cô nói chuyện điện thoại xong liền tắt điện thoại. Tâm trạng hôm nay của cô vốn tốt lại bị cái người tên Giai Giai làm hỏng, còn có tên Lưu Vũ kia nữa, đã có phụ nữ bên ngoài rồi, còn tới trêu chọc cô, Từ Nhan cô dễ chêu trọc như vậy sao?

"Tiểu Nhan, có người tìm cô." Đồng nghiệp gọi cô.

Cô đang vùi đầu trong đống sách, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng đó, mặc một chiếc váy màu hồng, đang lo lắng nhìn xung quanh. Trực giác đầu tiên của cô, cô gái này nhất định là người tên Giai Giai đó, cũng không quan tâm có phải hay không, nói với đồng nghiệp: "Nói cho cô ta biết, tôi rất bận, không rảnh tiếp bất kì ai hết."

Vừa nhìn thấy cô ta, lửa giận trong lòng Từ Nhan lại bùng lên, người này thật đúng là âm hồn bất tán, lại còn tới tận cơ quan tìm cô.

"Tiểu Nhan, chúng ta cùng nhau sang Phục Thành bên kia ăn đi, đi sớm một chút mới mong chọn được quần áo đẹp." Tiểu Ngư hưng phấn chạy tới, "Tớ nhất định khiến cậu mặc đẹp nhất, nhất định phải làm giảm phong độ của đám bạn gái kia mới được."

"Không có tâm trạng, không đi." Từ Nhan vừa sửa lại đống sách, vừa tức giận nói.

"Thế nào? Ăn phải thuốc nổ rồi?" Tiểu Ngư cười.

Từ Nhan lườm cô, lẩm bẩm nói: "Về sau đừng nói tới tên Lưu Vũ này trước mặt tớ, bây giờ tớ vô cùng ghét, vô cùng ghét anh ta."

"Thế nào? Hai người không phải muốn kết hôn sao? Sao đột nhiên lại ghét anh ta thế?" Tiểu Ngư ngạc nhiên hỏi.

"Đừng nói nữa, anh ta có phụ nữ bên ngoài, hôm nay đã tìm tới cửa." Vừa nghĩ tới cô gái tên Giai Giai kia, cô hận đến cắn răng nghiến lợi.

"Tiểu Nhan, đừng xúc động, nói không chừng là hiểu lầm cũng nên."

"Làm sao có thể là hiểu lầm, tớ đã hỏi anh ta, anh ta cũng thừa nhận, còn nói bọn họ lớn lên bên nhau, bọn họ là người thân, nghĩ lại tớ đã thấy ghê tởm, tớ làm sao lại quen biết một người như thế chứ."

Từ Nhan cho rằng cô ta đã đi rồi, nhưng cô vừa ra khỏi tòa nhà thư viện, đã thấy một người đứng bên đường đợi cô, vừa nhìn đã biết cô gái ban nãy tìm cô. Vừa nhìn thấy cô, tất cả trí nhớ đều trở về, bọn họ chào hỏi trên QQ, còn có những lời nói soi mói của cô ta.

Rốt cuộc chúng ta cũng có chung đề tài. Đây là hàng chữ ban sáng cô gõ ra.

Lúc ấy Từ Nhan không có cảm giác gì, cũng không quá để ý, nhưng một câu nói tiếp theo của cô ta đã chọc giận cô: Chúng tôi gần gũi nhất, anh ấy rất thương tôi, nghe anh ấy nói muốn kết hôn, cho nên tôi tới xem thử là cô gái như thế nào mới có thể hấp dẫn anh ấy, để anh ấy có suy nghĩ cưới chui.

Từ Nhan biết, lúc này cô rất nóng tính, cô không muốn đi đắc tội với cô gái tên Giai Giai này , cô không thể chọc vào chẳng lẽ cũng không trốn được sao? Nghĩ tới, cô quay đầu bỏ đi, định đi cầu thang bộ.

"Chị dâu!" Cô mới vừa đi mấy bước, liền có tiếng đằng sau gọi.

Từ Nhan cũng không quay đầu lại, đã bị Giai Giai chạy tới ngăn cản, cô nói: "Chị dâu, làm sao gặp em lại quay đầu đi?"

"Chị dâu? Ai là chị dâu cô?" Từ Nhan rất muốn lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng cô là người không dễ dàng ngụy trang bản thân.

Giai Giai giật mình, nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.

"Tiểu Nhan … " lúc này, Lưu Vũ cũng đã chạy tới.

Đơn vị của Lưu Vũ, cách chỗ làm của Từ Nhan cũng không xa, xe buýt cũng chỉ đi mất tiếng, bởi vì Lưu Vũ cực kì nhớ cô, cho nên mới dùng một chiếc xe quân dụng chạy tới.

Nhưng anh nhìn thấy cô gái bên cạnh thì giật mình: "Giai Giai, sao em lại tới? Em không phải là. . . . . ."

"Làm sao anh lại tới? Không phải anh nói trong đơn vi có chuyện không ra ngoài được sao?" Giai Giai cũng đồng thời thốt lên.

Từ Nhan nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nở nụ cười lạnh, rất tốt! Đây thật đúng là chuyện tốt!