Cưới Lâu Sẽ Hợp

Chương 32: Sống chung (12)




Edit: Thu Lệ

Bùi Ninh cũng chỉ cười cười không trả lời, dường như cho rằng cô đang cố ý giả bộ ngu. Hai người đều che dù nên đứng cách nhau một khoảng cách. Bùi Ninh nhìn cô: "Tớ mời cậu ăn cơm tối nhé."

Vẫn là giọng điệu không cho thương lượng, hình như lúc còn học đại học cậu ta cũng không như thế này, tính tình ôn hòa hơn chút, chuyện băn khoăn cũng nhiều hơn một chút. Đàm Như Ý chợt nhớ lại, lúc ấy trong đội có người nói, Bùi Ninh là kiểu người điển hình của chòm sao Thiên Xứng, vừa phải xu thế bên trong Tinh Tọa. Nhưng trải qua hai năm, hình như cậu ta có chút thay đổi.

"Tôi còn phải về nhà nấu cơm.". Nước mưa chảy xuống theo tán ô, ngưng tụ thành những hạt mưa, rồi rơi “Lộp bộp” xuống mặt đất, Đàm Như Ý cúi đầu nhìn chằm chằm những tia nước bắn ra.

"Thỉnh thoảng ăn cơm ở ngoài một lần không sao chứ? Hay là......" Bùi Ninh dừng một chút,"Người nhà phải đợi cậu nấu cơm?"

Đàm Như Ý ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng xoay xoay cán ô khiến nước mưa bắn tung tóe ra ngoài, sau đó cô lập tức siết chặt lại nhìn Bùi Ninh, giọng nói hết sức bình tĩnh,"Là chồng tôi."

Bùi Ninh rõ ràng sửng sốt một chút, chốc lát lại cười cười, "Thì ra cậu đã kết hôn rồi."

Đàm Như Ý đưa ánh mắt về phía cửa trường học, những bước chân nhanh chóng của học sinh, bóng xe lóe lên rồi biến mất, đèn xe bị nước mưa thấm ướt, "Ừ, kết hôn vào tháng hai."

Đứng một lát, Bùi Ninh nói: "Trời mưa không tiện đón xe, để tôi đưa cậu về."

Đàm Như Ý lắc đầu, "Không cần, xe điện ngầm rất dễ dàng."

"Vậy tôi tiễn cậu đến trạm điện ngầm —— đừng từ chối nữa, dầu gì tôi cũng là bạn học của cậu, cùng đi một đoạn nói mấy câu cũng không tính là quá đáng chứ?"

Đã nói đến mức này, Đàm Như Ý không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Hai người đi song song cách nhau hai tán ô, nói tới nói lui cảm giác hết sức xa lạ, giọng nói hơi nhỏ nên không nghe rõ mấy.

Nhưng Đàm Như Ý biết, khoảng cách giữa hai người chỉ dừng lại ở hai tán ô.

Sau khi tán gẫu câu được câu không, Đàm Như Ý biết Bùi Ninh làm việc trong một công ty đầu tư ở Sùng Thành, cô cũng không hiểu rõ tài chính của công ty này lắm, chỉ nghe anh ta nói chức vị, hình như tiền đồ rất vô lượng.

Đến cửa, vì phải tránh đoàn người lui tới nên hai người không thể không chuyển thành một trước một sau. Đàm Như Ý đi phía trước, Bùi Ninh đi phía sau.

Bỗng dưng nhớ lại trước kia đều là anh ta đi trước trước, mà cô lại là người đi phía sau xa xa nhìn anh ta.

Có một lần lên lớp, Đàm Như Ý vừa vặn ngồi sau lưng Bùi Ninh. Anh ta không phải là kiểu người nghiêm túc ngồi nghe giảng, nghe một hồi, nhìn sách một lát liền nhỏ giọng nói chuyện với bạn cùng phòng bên cạnh.

Bất kể anh ta làm cái gì, cô đều khó có thể dời tầm mắt khỏi người anh ta. Nhưng lại sợ bị phát hiện nên làm bộ nghiêm túc nghe giảng, vậy mà mỗi lần cúi đầu ghi lại nhật ký, ánh mắt luôn dừng lại trên người anh ta một chút. Hình dáng gò má rõ ràng của anh ta, hai bên tóc mai hoặc ngón tay thon dài lật tạp chí......

Trong lòng như có một dòng chua xót ào ào kéo lên đến miệng. Trong thời kỳ vui vẻ trong sáng, đã tô điểm thêm cho cuộc sống hối hả vì kế sinh nhai của cô.

Tuy rằng sau đó kết thúc bằng phương thức không được vui vẻ cho lắm nhưng cô vẫn không thể phủ nhận những ngày đó rất động lòng người, đáng giá để cất kỹ thỉnh thoảng sẽ nhớ lại.

Nhưng những thứ này đã không còn liên quan gì đến Bùi Ninh trước mặt này nữa.

Đến trước cửa tàu điện ngầm, hai người thu ô lại. Đàm Như Ý xoay người nhìn anh ta, "Đưa đến đây là được rồi, cậu về đi."

Bùi Ninh vẫn không nhúc nhích.

Đàm Như Ý chờ giây lát, che giấu ánh mắt, "Hẹn gặp lại."

Lúc cô cầm ô đi ra mấy thước, đang muốn cà thẻ đi vào thì cánh tay bị người ta bắt lại. Đàm Như Ý chưa kịp phản ứng đã bị Bùi Ninh kéo sang bên cạnh.

Có tầm mắt trong nhóm người đang qua lại bắn tới, Đàm Như Ý cảm thấy lúng túng, giãy dụa cánh tay muốn thoát ra.

Bùi Ninh lại bóp chặt hơn cúi đầu nhìn cô, "Bất kể như thế nào, tôi cũng muốn nói với cậu một câu xin lỗi."

Đàm Như Ý có chút ảo não, "Có thể buông ra trước không?"

Bùi Ninh giang hai tay, "Vậy cậu hãy nghe tôi nói hết trước đã."

Đàm Như Ý không lên tiếng, cúi đầu nhìn nước mưa chảy xuống theo tán ô, rót thành một vũng nhỏ. Trên đỉnh đầu là ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, phía trước thỉnh thoảng vang lên tiếng cà thẻ “Tít tít”.

"Lần đó...... Tôi cũng rất kinh ngạc, bởi vì lần đầu tiên mới biết sau đó lại bận tiêu hóa tin tức này mà quên ngăn cản bọn họ trêu chọc cậu."

"Không phải trò đùa…" Đàm Như Ý nhỏ giọng nói, "Đối với tôi mà nói, không phải trò đùa —— Bùi Ninh, tôi biết cậu muốn nói gì, không cần nói xin lỗi, tôi cũng không trách cậu."

"Vậy tại sao sau đó cậu lại trốn tránh tôi?" Bùi Ninh nhìn cô, trong ánh mắt hàm chứa ánh sáng cực kỳ dịu dàng.

"Giống vậy cậu dự định trộm một đồ vật gì đó nhưng bị người ta phát hiện và phá hủy, mặc dù không trộm thành công nhưng sau này gặp lại người chứng kiến cũng sẽ cảm thấy khó chịu, đúng không?"

"Tôi......" Bùi Ninh đi về phía trước nửa bước, "Tôi không có ý trêu chọc cậu. Sau đó tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để giải thích với cậu."

Đàm Như Ý cười cười rất nhẹ, "Đối với một tên ăn trộm hơi có cảm giác đạo đức mà nói, đủ để trở thành vết nhơ trong cuộc sống rồi."

Bùi Ninh yên lặng một chút, "Thì ra tôi chính là vết nhơ trong cuộc sống của cậu."

Đàm Như Ý lắc đầu, "Là lo hành động của tôi không phải cậu. Nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ như vậy thôi."

"Cậu nói vậy không phải đang xem thường chính cậu, cũng xem thường tôi à." Giọng Bùi Ninh lạnh hẳn đi.

Đàm Như Ý lui về phía sau nửa bước, ngẩng đầu nhìn anh ta, "Chuyện này cậu không cần chịu trách nhiệm với tôi cả. Cho dù năm đó tôi có thật sự thích cậu đi nữa thì đó cũng là chuyện riêng của tôi......"

"Không phải!" Bùi Ninh lại tiến lên một bước bắt được cánh tay của cô, ánh mắt chợt căng thẳng, "Không phải chuyện của một mình cậu......"

Điện thoại trong túi áo khoác của Đàm Như Ý chợt rung lên, khiến cô tránh khỏi tay Bùi Ninh, "Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại."

Thẩm Tự Chước gọi tới, Đàm Như Ý thở phào nhẹ nhõm sau đó nghe điện thoại.

Trong điện thoại vang lên giọng nói ôn hòa dễ nghe của Thẩm Tự Chước, giống như dòng nước ấm chảy ra từ trong khe đá, "Tan sở chưa? Có muốn anh tới đón anh không?"

"Không cần, đã đến trạm tàu điện ngầm rồi."

"Vậy đến cửa ra tàu điện ngầm chờ em."

Đàm Như Ý cong cong khóe miệng, "Anh Thẩm, anh cứ chờ ở trong xe là được rồi, đừng ra ngoài kẻo dính nước mưa."

Bùi Ninh nhìn chằm chằm cho đến khi cô cúp điện thoại, "Chồng cậu?"

Đàm Như Ý cất điện thoại lại vào trong túi áo, "Ừ."

"Cậu gọi anh ta là ‘Anh Thẩm’?"

"Chỉ là thói quen thôi, không sửa được." Cô lại lui về phía sau một bước, tâm trạng lại thấy thoải mái hơn, "Vậy tôi đi trước."

Bùi Ninh sâu sắc nhìn cô một cái, "Chú ý an toàn…" dừng một chút, "Hẹn gặp lại."

Đàm Như Ý khoát tay áo, cà thẻ vào trạm.

Thẩm Tự Chước cũng không ở trong xe như lời cô dặn mà đứng vị trí cửa ra vào ngửa đầu là có thể nhìn thấy. Đang che một chiếc ô màu đen, áo trắng quần đen, không đeo cà vạt, có vẻ hết sức thảnh thơi thoải mái.

Đàm Như Ý cũng không che dù mà chạy thật nhanh vào trong ô của anh.

Thẩm Tự Chước ôm cả vai của cô cùng đi tới chiếc Land Rover bên cạnh. Thẩm Tự Chước mở cửa xe giúp cô, tay vịn ở trên đỉnh đợi sau khi cô vào rồi mới đóng cửa xe lại, còn bản thân mình quay trở lại ghế lái.

Đàm Như Ý nói: "Có thể đến chợ nông sản một chuyến không, trong tủ lạnh không còn thức ăn dự trữ nữa."

"Trời mưa chợ nông sản rất bẩn, đi siêu thị đi."

Đàm Như Ý cười lên, "Anh Thẩm, anh thuộc chòm sao Xử Nữ hả?"

"Không phải…" Dừng một chút, lại hỏi, "Em không biết sinh nhật của anh?"

"Biết chứ." Đàm Như Ý nghiêng đầu nhìn anh, "Đùa với anh thôi, nghe không hiểu sao?"

Thẩm Tự Chước ngược lại nghiêm túc nói: "Anh không tin vào chòm sao."

"Em cũng không tin. Trên toàn thế giới có sáu tỷ người, sao chỉ có mười hai loại tính cách chứ? Chỉ có điệu được lưu hành như vậy chứng tỏ Thiên văn học quả thực có thể quy kết ra mấy loại người có cùng tính cách?"

Thẩm Tự Chước suy nghĩ một chút, "Có đạo lý."

Đàm Như Ý bật cười, "Có phải hay không ta nói cái gì, ngươi đều sẽ cẩn thận suy nghĩ một chút có phải hay không có đạo lý, có phải hay không còn có khác giải thích?"

"Theo logic của Viện công nghệ, nếu như em không thích......"

"Không…" Đàm Như Ý vội vàng lắc đầu, hai mắt lóe sáng quay sang nhìn anh, "Thích. Cho dù anh Thẩm có như thế nào đi nữa thì em cũng thích."

Thẩm Tự Chước yên lặng một lát, "Nếu đã như vậy thì đừng gọi anh là ‘Anh Thẩm’ nữa."

Đàm Như Ý sững sờ, "Vậy phải gọi là gì?"

Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, Thẩm Tự Chước lớn hơn cô bốn tuổi, nếu trực tiếp gọi tên thì có vẻ không đủ tôn trọng, hơn nữa...... Cô cũng thật sự không kêu ra miệng được.

Thẩm Tự Chước vừa định nhắc nhở cô, bây giờ quan hệ của hai người là vợ chồng, Đàm Như Ý chợt mở miệng dò xét: "...... Anh trai Thẩm?"

Tay Thẩm Tự Chước run lên một cái, "...... Vẫn nên đừng sửa thì hơn."

Đây là lần đầu tiên hai người cùng đi dạo siêu thị. Thẩm Tự Chước một tay đẩy xe, một tay ném rau quả nào Đàm Như Ý nhìn trúng vào xe.

"Chân chính bắt đầu thích nấu cơm, là cao trung biển học chết thơ, ‘Chẻ củi, cho ngựa ăn, chăm lo lương thực và rau dưa’(*)." Đàm Như Ý cầm một hộp ớt đỏ lên, cuống xanh da đỏ nhìn rất tốt, "Trong tác phẩm “The Stories of the Sahara’ của Sanmao(Tam Mao)(**) viết có một lần cô làm món dưa chuột xào nấm hương, đã hù dọa José nói dưa chuột là miếng măng. Em cảm thấy rất hay, một người có thể có cơ hội vì người yêu và người người thân của mình mà rửa tay làm canh là một chuyện vô cùng may mắn."

(*): Trích trong bài thơ “Diêu triêu đại hải, xuân noãn hoa khai” của tác giả Hải Tử.

(**)“The Stories of the Sahara’ của Sanmao(Tam Mao): Là cuốn tự truyện về cuộc đời và tình yêu của tác giả Đài Loan Sanmao ( Trung Quốc:三毛) (tiếng Anh tên Echo Chan) khi cô đang sống với người chồng người Tây Ban Nha Jose Maria Quero y Ruiz của mình trong sa mạc Sahara.

Cô quay đầu thấy Thẩm Tự Chước đang nhìn mình, có chút ngượng ngùng, "Em...... Em nói bừa thôi."

Thẩm Tự Chước thu ánh mắt lại, cầm hộp nấm hương trên kệ hàng lên, "Bữa cơm tối nay làm món miếng măng xào nấm hương nếm thử một chút."

Siêu thị hết sức sạch sẽ, hàng hóa được xếp chồng chất chỉnh tề hơn chợ nông sản. Chỉ có điều Đàm Như Ý lại thích không khí náo nhiệt của việc trả giá xung quanh mình hơn, có vẻ còn có bụi trần. Lúc đi ngang qua khu đồ ướp lạnh, hơi lạnh trong tủ lạnh bay ra, lúc nãy Đàm Như Ý bị dính chút nước mưa nên giờ phút này có chút lạnh run run.

"Lạnh không?"

"Không có việc gì." Đàm Như Ý vội vàng cầm một đại một hộp sữa tươi ném vào xe đẩy, kéo Thẩm Tự Chước vội vã rời đi.

Lúc tính tiền, Đàm Như Ý nhớ lại còn thiếu một ít hành liền để Thẩm Tự Chước đứng đó chờ còn mình vội quay trở lại lấy hành.

Trước mặt có ba người đang xếp hàng, Thẩm Tự Chước chán đến chết, nhìn giấy quảng cáo khuyến mãi dán bên cạnh. Ngay sau đó, anh nhìn thấy đồ vật trưng bày sát bên kẹo sao su trên giá hàng bên cạnh.

Thẩm Tự Chước liếc mắt nhìn về phía Đàm Như Ý vừa mới chạy đi, cô vẫn chưa trở lại. Anh do dự chốc lát rồi đưa tay cầm hai hộp ném vào trong xe đẩy.

Chờ đến khi Đàm Như Ý trở lại, hàng hóa đã quét được một nửa, cô vội vàng bỏ hành vào. Tất cả thức ăn được đựng trong hai túi lớn, Đàm Như Ý muốn giúp đỡ đã bị Thẩm Tự Chước từ chối. Một tay anh xách hai túi không lộ vẻ cố hết sức chút nào, tay còn lại dắt Đàm Như Ý.