Cuồng Đế

Chương 41: Quân địch đến xâm phạm




“Tham kiến Tam hoàng tử, thứ cho bản tướng ngu dốt, không biết Tam hoàng tử nói ‘không tệ’ là ý gì?” Hơi cúi người, Liễu Kiếm Khung nói, giọng nói lạnh lùng giống như Khuynh Cuồng dự đoán.

Liếc mắt một cái nhìn những người đang ngầm tức giận, Khuynh Cuồng từ từ đứng dậy, toàn thân hơi nghiêng về phía trước, hai tay chống trên mặt bàn, không đàng hoàng cười nói: “Chính là ý tứ mà các vị đang nghĩ, cũng không biết ý tứ mà các vị nghĩ là ý tứ gì?” Đem vấn đề ném lại cho bọn họ, để cho bọn họ đáp cũng không được, không đáp cũng không được.

Lông mày như đao của Liễu Kiếm Khung hơi nhíu lại, vô cùng chán ghét loại thái độ công tử phong lưu khiêu khích này của Khuynh Cuồng, chính mình không có năng lực gì chỉ dựa vào bản thân sinh ra trong điều kiện tốt để diễu võ dương oai, cả ngày không làm được việc gì chỉ biết ăn chơi phóng túng, hắn ghét nhất loại người này, nhưng chán ghét thì chán ghét, người ta là hoàng tử, là chủ nhân của hắn, không hầu hạ vẫn không được a!

“Tam hoàng tử lặn lội đường xa, nhất định mệt mỏi rồi, bản tướng đã cho người chuẩn bị doanh trướng thật tốt, Tam hoàng tử có thể đi nghỉ trước.” Quyết nói sang chuyện khác.

“Không vội, Liễu đại tướng quân ! Bản hoàng tử vừa mới xem bản ghi chép quân sự này, như thế nào? Có quân địch đến xâm phạm?” Khuynh Cuồng lần nữa ngồi xuống vị trí chính chủ, cầm quyển sổ nhỏ vừa mới xem lên, cao giọng nói.

Liễu Kiếm Khung bước nhanh lên phía trước, đọat lấy quyển sổ nhỏ, giận tái mặt nói: “Tam hoàng tử, đây là bí mật quân sự không thể tùy ý chạm vào, xin Tam hoàng tử trở về doanh trướng.”

“Liễu tướng quân chẳng lẽ còn sợ bản hoàng tử thông đồng với địch bán nước hay sao?”

“Không dám.” Lời nói như vậy nhưng giọng nói lại không như vậy, dưới con mắt của hắn bán nước thì chưa đến mức đó, nhưng bị lừa là có khả năng, dù sao có lời đồn hắn ta và thái tử của Sở Vân quốc có quan hệ không rõ ràng mà? Làm không tốt biết đâu thời điểm ‘kịch liệt’ sẽ nói ra cái gì không nên nói.

“Đã không dám, vậy nói cho bản hoàng tử biết là chuyện gì? Sao ở kinh thành chưa từng nghe thấy?” Giống như không nghe ra giọng nói của hắn không bình thường, Khuynh Cuồng nhướng mày hỏi, nước Yến Vũ mười ngày trước đã chuẩn bị xuất phát, chuyện xâm phạm thành Tuyết Minh ba ngày trước mặc dù nàng đã nhận được tin tức sớm một bước, nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì vẫn chưa biết rõ, theo như ghi chép quân sự mới được xem lúc nãy thì tình hình chiến đấu đang rất không tốt, khó trách Liễu Kiếm Khung biết nàng đến còn phải đi tuần tra biên giới.

Tuy không tình nguyện nhưng hoàng tử đã hỏi, hắn thân là thần tử vẫn phải căn cứ theo thực tế để báo cáo: “ba ngày trước, quân Yến Vũ đột nhiên không tiếng động di chuyển qua biên giới của nước Hàn Sương tấn công thành Tuyết Minh ở Bắc Cảnh của chúng ta, quân đội của chúng ta bởi vì không nhận được chút tin tức nào trước đó nên không chuẩn bị đầy đủ, vội vàng ứng chiến, thất bại thảm hại mà trở về, chưa đầy một ngày Thành Tuyết Minh đã bị nước Yến Vũ chiếm giữ, bản tướng đã dâng tấu nhận tội với hoàng thượng, cũng tấu trình việc nước Yến Vũ xâm phạm, do đó Tam hoàng tử vẫn chưa nghe.” Không giữ được thành Tuyết Minh là sự sỉ nhục đời này của hắn.

Chân mày nhíu lại, tình hình chiến đấu so với nàng nghĩ còn tệ hơn, quân Yến Vũ lúc nào thì dũng mãnh như vậy, cho dù là tập kích bất ngờ, dựa vào tài năng quân sự của Liễu Kiếm Khung cũng không thể trong vòng một ngày hạ được Thành Tuyết Minh được!

Hơi ngồi thẳng lại, Khuynh Cuồng gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Quân địch có bao nhiêu nhân mã? Bây giờ tình hình chiến đấu như thế nào?”

Liễu Kiếm Khung sững sờ, lông mày như đao giương lên, cuối cùng nhìn thẳng về hướng Khuynh Cuồng, sự chán ghét trong mắt đổi thành nghi ngờ, giống như không thể tin là người đang ngồi tại vị trí chính chủ là ‘Tam hoàng tử’.

“Liễu đại tướng quân. Bản hoàng tử đang hỏi ngươi!” Ánh mắt hờ hững liếc qua có một loại khí thế bức người.

Ánh mắt hờ hững mà kiêu ngạo như vậy khiến Liễu Kiếm Khung run lên, giọng nói không tự giác hàm chứa sự tôn kính nói: “Theo như thám tử báo lại, quân Yến Vũ có năm vạn kị binh, mười vạn bộ binh, năm vạn thuẫn binh (binh sĩ mang khiên đỡ), còn có một đội quân áo giáp tinh nhuệ, tổng cộng có ba mươi vạn binh mã, chủ soái là đệ nhất dũng sĩ của Yến Vũ, Yến Đạt Lãng, phó tướng là Hác Nhĩ dũng mãnh thiện chiến, còn có một quân sư thần bí, trước mắt còn chưa biết thân phận của hắn,” Đi đến trước mô hình địa thế, chỉ vào một chỗ cắm cờ đen trong đó nói: “Đội quân chính của quân địch bây giờ đang ở Xích Hạp Ba cách quân đội của chúng ta năm trăm dặm, nơi này dễ thủ khó công, hai ngày nay, hai bên đánh nhau mấy lần, quân Yến Vũ đã thay đổi phương pháp tấn công trực tiếp trước đây, nhiều lần ra quỷ kế, hơn nữa đối với địa thế khu vực này cực kỳ am hiểu, lại giỏi chiến đấu trong địa thế có tuyết, quân ta đã chịu thiệt thòi mấy lần, tổn thất không ít binh tướng.” Một câu sau cùng này vừa tức giận vừa thương tâm.

Dùng tay chống cằm, Khuynh Cuồng hơi híp lại hai mắt, đem lời nói của Liễu Kiếm Khung sắp xếp lại một lần trong đầu, kì lạ, quá kì lạ, Yến Đạt Lãng tuy là đệ nhất dũng sĩ nhưng hữu dũng vô mưu, Hác Nhĩ tuy là hữu dũng hữu mưu nhưng so với Liễu Kiếm Khung còn thua xa, từ những trận chiến trước đây có thể biết, cho nên dù binh mã nhiều gấp ba lần cũng không thể đánh đến nỗi Liễu Kiếm Khung bó tay không có cách, còn về quân sư thần bí kia? Xem ra đa phần là hắn đang ‘quấy rối’, quân sư thần bí? Hừ, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có bao nhiêu thần bí.

Nhìn Khuynh Cuồng chỉ nhắm mắt lại, không nói lời nào, nhóm tướng quân Hàn Mặc khinh thường hừ lạnh một tiếng: Ngươi cứ giả bộ đi! Cũng không tin những lời tướng quân nói ngươi nghe sẽ hiểu. ‘Bao cỏ’ chính là ‘bao cỏ’ làm sao hiểu việc hành quân đánh trận?

Liễu Kiếm Khung cũng cảm thấy cái cảm giác lúc nãy của mình chính là ảo giác, một ‘hoàng tử bao cỏ’ sống trong nhung lụa sao có thể có khí thế vương giả đàn áp quần hùng như vậy?

‘Tuuuu Tuuuuuu……’ Một hồi tiếng kèn trầm thấp vang lên khiến cho sắc mặt của nhóm người Liễu Kiếm Khung thay đổi lớn.

Tiếng thông báo của một binh sĩ từ bên ngoài trướng vang lên: “Báo, bẩm đại tướng quân, phát hiện quân địch đang đi về phía quân ta.”

Liễu Kiếm Khung bình tĩnh hạ lệnh nói: “Truyền lệnh doanh trại bên trái lập tức tập hợp.”

“Tuân lệnh.” Binh sĩ thông báo nhận lệnh đi.

“Trần tướng quân, Lý tướng quân, theo bản tướng đi trước nghênh địch, Hàn phó tướng trấn thủ quân doanh.”

“Tuân lệnh.” Hàn Mặc và hai tướng quân đứng sau lưng ôm quyền trầm giọng nói.

“Triệu tướng quân đưa Tam hoàng tử trở về doanh trướng, bảo vệ cẩn thận.”

“Tuân lệnh.” Triệu tướng quân không tình nguyện nhận lệnh nói.

“Tam hoàng tử, quân địch xâm phạm, mời ở lại doanh trướng không nên chạy loạn.” Hơi gật đầu, dặn dò một câu, Liễu Kiếm Khung liền vén rèm đi ra, nhóm người Hàn Mặc cũng đi theo, không lâu sau liềm truyền đến tiếng trống xuất chiến.

Ai, sao nàng vừa đến liền khai chiến rồi, có chủ tâm không cho ta tiếp tục thảnh thơi mà, Khuynh Cuồng buồn bực suy nghĩ, không thèm để ý đến vẻ mặt ‘nhân tài không được trọng dụng’ kia của Triệu tướng quân, đi thẳng ra ngoài chủ trướng, dưới sự hướng dẫn của binh sĩ đi về hướng doanh trướng lớn nhất phía bên trái.

Ngồi trong doanh trướng của nàng, Khuynh Cuồng cởi áo khoác trên người xuống, nhìn binh sĩ đứng canh ở bên ngoài cong miệng cười nói: “Ảnh, chúng ta đi mở mang kiến thức xem quân Yến Vũ thần dũng như thế nào mà có thể khiến cho Liễu đại tướng quân bó tay hết cách.”

Lời nói vừa rơi xuống, hai bóng người chợt lóe, trong doanh trướng to lớn đã không còn thấy bóng người nào.

Trên bình địa mênh mông, hai đội nhân mã đứng song song trong trời đầy tuyết, áo giáp trên người dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời càng càng thêm chói mắt.

“Ha ha….Liễu đại tướng quân, bản hoàng tử nể tình ngươi là một nhân tài, chỉ muốn ngươi đầu hàng, chờ bản hoàng tử nắm lấy thiên hạ này nhất định phong ngươi làm một vương gia như thế nào?” Dẫn đầu đoàn quân mặc áo giáp màu đen là một nam tử cưỡi ngựa đen, mặc chiến giáp đen, mặt đen, râu quai nón rậm hung hăng càn quấy quát lớn, giọng nói vừa lớn vừa thô lỗ, cặp mắt tròn hắc bạch phân minh kia dưới hàng lông mày rậm mạnh mẽ phát ra khí thế cường hãn, mang theo ánh sáng thắng lợi bắn về phía đối diện.

Liễu Kiếm Khung mặc áo giáp vàng, kiêu ngạo ngồi thẳng trên lưng ngựa, đối với sự hung hăng càn quấy của đối phương chỉ bình tĩnh nói: “Yến Đạt Lãng, ngươi vô cớ xâm phạm biên giới Long Lân ta, khơi mào chiến tranh, Liễu Kiếm Khung ta nhất định bắt Yến Vũ ngươi vì chuyện này trả giá thê thảm, hừ, muốn nắm thiên hạ này, nằm mơ đi.” Giọng nói đều đều lạnh lùng, truyền đến trong tai mỗi binh sĩ trên chiến trường này một cách rõ ràng.

“Có phải nằm mơ không, đánh thử mới biết, ngươi đã không uống rựơu mời lại muốn uống rựơu phạt, như vậy chiến trường hôm nay chính là nơi chôn thân của Liễu đại tướng quân.” Nói xong vung đại đao trong tay, lớn giọng kêu một tiếng: “Giết.”

“Đánh trống trận, bày trận, giết….” Liễu Kiếm Khung rút bội kiếm trong tay ra, một ngón tay giơ về phía trước ra lệnh nói.

Theo động tác của trống trận hai bên, mô hình trận được bày ra, một trận chém giết ngươi sống ta chết bắt đầu trình diễn, một khắc trước sinh mệnh còn đang sống, theo tiếng trống trận này vang lên, khắc sau có thể đã trở thành một thi thể lạnh ngắt….không bao lâu, thi thể  khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ một vùng đất tuyết rộng lớn, đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh.

Trên đỉnh núi cách chiến trận không xa, hai bóng người một trắng một đen đang quan sát tình hình chiến sự.