Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 104-2




An Noãn vào phòng bếp giúp bà rửa thức ăn, mẹ Lâm cũng giống như Lâm Dịch Xuyên hỏi cô: “Noãn, lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?”

An Noãn cúi đầu trả lời: “Cháu còn phải về lại bên kia.”

“Bác nghe Aaron nói muốn triệu cháu đến Luân Đôn, sao lại còn muốn về Bắc Kinh?”

“Người nhà cháu vẫn còn bên đó, ngoại công cháu tuổi cũng đã lớn lớn, cháu phải ở bên cạnh ông.”

Mẹ Lâm nhíu mày: “Ý của cháu là?”

“Bác gái, lần này trở về cháu chỉ muốn thăm Sớm, cháu rất nhớ thằng bé, vài ngày nữa cháu sẽ về lại Bắc Kinh, hơn nữa tương lai cháu sẽ ở lại Bắc Kinh một thời gian dài, bồi ở bên cạnh người nhà của cháu.”

Mẹ Lâm nhíu mày càng chặt: “Còn Aaron thì sao? Aaron cũng không còn nhỏ tuổi, chúng ta hy vọng Aaron thành gia lập thất, cháu còn muốn Aaron chờ cháu bao lâu nữa?”

An Noãn mím môi, không nói gì.

“Noãn, bác hiểu người nhà đối với cháu rất quan trọng, nhưng bác cũng hy vọng cháu có thể nghĩ đến cảm nhận của Aaron, Aaron đã đợi cháu nhiều năm, cháu không thể ích kỷ để cho Aaron tiếp tục chờ đợi cháu. Hiện tại giao thông cũng rất tiện lợi, cho dù cháu cùng Aaron kết hôn, lúc nào cháu muốn cũng có thể về Bắc Kinh thăm người nhà, cháu cũng có thể đưa người nhà cháu đến Luân Đôn đến, chúng ta rất hoan nghênh.”

“Bác gái, thực xin lỗi, có thể cháu sẽ làm hai người thất vọng.”

Mẹ Lâm bình thản nhìn nhìn cô hỏi: “Ý cháu là gì?”

“Bác gái, nếu có một ngày cháu làm Aaron bị tổn thương, cháu hy vọng bác có thể chăm sóc anh ấy, chăm sóc Sớm.”

“Noãn!”

“Bác gái, cháu có thể ra ngoài chơi với Sớm không.”

Hiện tại, An Noãn rất quý trọngmỗi một phút mỗi một giây bên cạnh Sớm. Cô muốn đem tất cả những chuyện này lưu vào trí nhớ, sau này lúc nhớ lại, có thể nhớ được nhiều hơn.

--

Sau khi ăn cơm xong ở nhà bà nội của Sớm về đến nhà Lâm Dịch Xuyên cũng đã khuya, ban ngày tiểu tử kia vui chơi quá nhiều, đã ngủ khi còn trên xe. Cái đầu nhỏ nép vào lòng An Noãn, ngủ rất hồn nhiên.

Đến nhà, Lâm Dịch Xuyên ôm thằng bé về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường. An Noãn ngồi ở bên giường, nhìn thằng bé ngủ, chậm chạp không chịu rời đi. Cho đến khi Lâm Dịch Xuyên tắm rửa xong đi vào, nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đi, ngủ đi.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Hôm nay, em muốn ngủ với Sớm.”

Mặt Lâm Dịch Xuyên trầm xuống, thét lớn một tiếng: “Thằng bé đã ngủ rồi em còn muốn ở đây? Anh mới là chồng tương lai của em, người em cần ở bên cạnh cũng là anh.”

Anh nói xong trực tiếp kéo cô ra khỏi giường.

“Lâm Dịch Xuyên, anh đừng như vậy, hiếm khi em được trở về, thật sự rất muốn ở bên cạnh Sớm.”

“Còn anh thì sao?”

“Anh là người lớn, Sớm vẫn là một đứa bé, anh ăn giấm chua với con mình làm gì.”

Lâm Dịch Xuyên cuối cùng thỏa hiệp nói: “Như vậy đi, đem Sớm cũng ôm qua kia, ba người chúng ta cùng ngủ.”

“Không.” An Noãn nhanh chóng cự tuyệt: “Lâm Dịch Xuyên, anh đừng náo loạn, mau về phòng nghỉ ngơi đi, anh cần phải ngủ.”

Lâm Dịch Xuyên thực tức giận, nhướng mày không hờn giận nói: “Em sợ anh ăn em sao? Đã nhiều nămanh cũng nhịn được, còn có thể ở thời điểm cuối cùng bắt buộc em sao?”

“Em không phải ý này, em chỉ muốn ở bên cạnh Sớm, Lâm Dịch Xuyên, anh đừng bức em được không?”

Lâm Dịch Xuyên cuối cùng bị tức bỏ đi.

An Noãn tắm xong, lên giường năm bên cạnh Sớm, kéo thân thể bé nhỏ ôm vào ngực, kia một khắc, nội tâm vô cùng thỏa mãn.

--

An Noãn đưa Sớm đi chơi hai ngày, đi mấy công viên, mua cho Sớm rất nhiều quần áo và đồ chơi, tiểu tử kia miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Lâm Dịch Xuyên vẫn bận rộn với hạng mục thua mua kia, hai ngày nay cũng chưa có thời gian bồi bọn họ.

Tối nay, công việc thu mua tạm thời ổn định, Lâm Dịch Xuyên đưa bọn họ ra ngoài ăn tối. Trong khi ăn, tiếng chuông di động của An Noãn đột nhiên vang lên, trên màn hình là dãy số của Mạc Trọng Huy. Hai ngày nay, Mạc Trọng Huy không gọi điện thoại cho cô, An Noãn cũng không bắt máy.

“Ai gọi đến?” Lâm Dịch Xuyên thuận miệng hỏi.

“Ngoại công gọi, em ra ngoài nghe, nơi này rất ồn.”

An Noãn cầm di động đi ra ngoài. Bắt máy, giọng hùng hậu của Mạc Trọng Huy lập tức truyền đến: “Đang ở đâu?”

Ba chữ đơn giản lại hoàn toàn lộ ra cảm xúc của anh, nôn nóng, bất an.

“Mạc Trọng Huy, anh không tra ra được tôi đang ở đâu sao?”

Anh khẽ thở dài hỏi: “Khi nào về? An Noãn, em nhất định phải chọc anh tức giận sao?”

“Ngày mai, ngày mai trở về.”

“Tốt, anh đến sân bay đón em. Tốt nhất em và Lâm Dịch Xuyên không xảy ra chuyện gì, bằng không anh sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

An Noãn ‘Phách’ cắt đứt điện thoại, mang theo tức giận. Trở lại bàn ăn, Sớm vẫn đang ăn rất ngon, Lâm Dịch Xuyên thì đang nhíu mày như có điều suy nghĩ.

Anh cũng không hỏi An Noãn chuyện gì, chỉ gắp thức ăn cho cô, trầm giọng nói: “Ăn nhiều một chút, em gầy đi nhiều.”

Nhìn thức ăn trong chén, An Noãn cảm thấy nhạt như nước ốc, trong lòng khó chịu. Tối đó, Sớm ồn ào muốn lắp ráp đồ chơi, là do trước kia An Noãn mua, được gọi là ‘Nhà’. Ba người ngồi ở phòng khách, mất một giờ mới ráp xong. Tiểu tử kia đắc ý nói, muốn đặt căn nhà này trong phòng.

Buổi tối, An Noãn ôm Sớm nằm trên giường kể chuyện xưa.

“Mẹ, mẹ có thể mỗi ngày đều kể chuyện cho con nghe không, lúc mẹ không có ở đây, Rừng già kể chuyện cho con nghe, nhưng ba kể thật không thú vị, con nghe đến nhàm chán buồn ngủ.”

An Noãn nhịn không được ôm chặt Sớm.Khàn giọng nói: “Sớm, về sau lúc mẹ không ở đây, con phải nghe lời Rừng già biết không?”

“Được, về sau Sớm sẽ nghe lời Rừng già.”

“Rừng già thích thức đêm, Sớm phải nhắc nhở ba ngủ sớm.”

“Được, Sớm sẽ nhắc nhở ba.”

“Rừng già còn thích uống rượu, Sớm phải Thường nhắc nhở ba, uống rượu không tốt cho sức khỏe.”

“Được, Sớm sẽ vẫn nhắc nhở ba.”

“Sớm, Rừng già tính tình không tốt, nhưng ba rất yêu con, bất luận khi nào, con cũng phải tin tưởng, Rừng già thực yêu con.”

Sớm đã ngủ trong lòng cô, đứa nhỏ này, nói ngủ liền ngủ, An Noãn cảm thấy còn rất nhiều lời muốn nói với thằng bé. Đêm hôm đó, An Noãn cơ hồ không nhắm mắt, cứ như vậy nằm bên cạnh Sớm, nhìn khuôn mặt nhỏ của Sớm. Còn nhớ lúc Sớm mới sinh ra, rất nhỏ, mới hơn năm cân. Khi đó, bọn họ đều rất lo lắng, dù sao lần đó cũng do Lâm Dịch Xuyên bị hạ dược.

Cũng may đứa nhỏ sau một ngày thì lớn hơn, rất khỏe mạnh, rất đáng yêu.

Lúc mới đầu, Lâm Dịch Xuyên đối với thằng bé cũng không tốt, có lẻ do mẹ của Sớm, trong nội tâm Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa tiếp nhận được. Sau đó có một lần, Sớm sinh bệnh phát sốt, bác sĩ phải chích thuốc, An Noãn đau lòng khóc như mưa, cảm giác như kim đâm vào tim mình. Đứng ở bên cạnh Lâm Dịch Xuyên rất bình tĩnh, trên mặt không có một tia gợn sóng. Ngày đó An Noãn nổi giận với anh, thậm chí còn động thủ với Lâm Dịch Xuyên.

“Sớm không thể quyết định mẹ mình là ai, anh đã đưa thằng bé về, anh phải có trách nhiệm, hiện tại anh là người thân duy nhất của thằng bé, người duy nhất để thằng bé dựa vào, anh phải thương Sớm, chăm sóc cho Sớm, nếu anh làm không được, không bằng anh trả Sớm về bên cạnh mẹ.”

Có thể lần đó bị mắng đến tỉnh, thái độ của Lâm Dịch Xuyên đối với Sớm dần dần thay đổi. Nhiều năm trôi qua, tình cảm đã sâu nặng. Anh không biểu hiện, nhưng rất nhiều chuyện có thể nhìn ra anh rất yêu Sớm.

--

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, An Noãn đã thu dọn hành lý xong. Cô nặng nề đi đến trước cửa phòng Lâm Dịch Xuyên, nhẹ nhàng gõ cửa, Lâm Dịch Xuyên còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đi tới mở cửa.

“Mấy giờ rồi?” Anh nhíu mày hỏi.

“Hôm nay em phải về Bắc Kinh, nên đến chào anh.”

Lúc này, Lâm Dịch Xuyên hoàn toàn thanh tỉnh, kêu rên: “Phát điên chuyện gì?”

“Lâm Dịch Xuyên, em còn có chuyện muốn nói với anh.”

An Noãn dừng một chút, lấy dũng khí, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay đi!”

Lâm Dịch Xuyên vương tay nắm lấy vai cô, ôn nhu nói: “Ngoan, đừng náo.”

An Noãn giãy ra khỏi tay anh: “Lâm Dịch Xuyên, em đang nói thật, chúng ta chia tay đi. Em thật vất vả mới tìm được người nhà, ngoại công và cậu mợ đều đối với em rất tốt, ngoại công tuổi lớn, không biết còn sống được bao nhiêu năm, em muốn ở bên cạnh ông trong khoảng thời gian này, không muốn làm cho ông khổ sở.”

Lâm Dịch Xuyên đè mi tâm, trầm giọng nói: “Chúng ta đến với nhau và chuyện này đâu liên quan nhau, sau khi kết hôn em có thể bồi ở bên cạnh ông, chúng ta Luân Đôn Bắc Kinh hai nơi.”

“Không, ngoại công không muốn em gả đến Anh quốc xa xôi, em cũng muốn ở lại Bắc Kinh làm bạn bên cạnh ông. Lâm Dịch Xuyên, thực xin lỗi, em không làm ông tức giận, nếu như chọn lựa ngoại công và anh, em chọn ngoại công.”

Đôi mắt thâm thúy của Lâm Dịch Xuyên trừng to.

“Lâm Dịch Xuyên, em cám ơn anh mấy năm nay đã chăm sóc em, nếu không có anh, vốn không có em của hiện tại. Nhưng cuộc sống là như vậy, không thể vẹn toàn đôi bên, muôn phải hy sinh một cái gì đó. Mẹ em khi còn sống đã làm cho lão gia tử đau buồn, em không thể làm lão nhân gia thương tâm nữa.”

“Vậy em nhẫn tâm làm tổn thương anh?” Giọng anh rất nhẹ.

“Lâm Dịch Xuyên, thực xin lỗi.”

Cô nói xong định xoay người rời đi, Lâm Dịch Xuyên nắm lấy cổ tay cô.

“Một câu thực xin lỗi đã muốn chấm dứt tất cả? An Noãn, chúng ta ở bên nhau bốn năm, anh dùng thời gian bốn năm, cuối cùng đổi lấy một câu thực xin lỗi của em?”

“Lâm Dịch Xuyên, anh không nên ép em.”

Anh rống giận: “Anh ép buộc em khi nào? Em kêu anh cho em thời gian một năm, anh cho. Em nói trước khi kết hôn không thể đụng vào em, anh cũng nhịn. Em có biết một người đàn ông có thể làm đến như vậy, phải yêu đến cỡ nào không?”

An Noãn cũng rống: “Lâm Dịch Xuyên, nếu anh có thể bỏ tất cả sự nghiệp ở Luân Đôn, đến Bắc Kinh phát triển, em lập tức theo anh đăng kí kết hôn, anh có thể làm không?”

Lâm Dịch Xuyên lẳng lặng nhìn cô có một phút đồng hồ, tiếp theo chậm rãi buông tay.

“Thực xin lỗi, hy vọng tất cả sẽ tốt, sau này lúc em nhớ Sớm, xin anh có thể cho em gặp Sớm.”

An Noãn nói xong xoay người rời đi. Lâm Dịch Xuyên cũng không đuổi theo. An Noãn biết mình ích kỷ, cô lấy lão gia tử làm cái cớ, chính là, cô không có dũng khí, rốt cuộc không mặt mũi ở lại bên cạnh anh.

Cô không muốn trở lại với Mạc Trọng Huy, một đêm kia là ngoài ý muốn, thân thể ô uế, giải thích thêm nữa cũng vô dụng. Cô không muốn đem sự thật nói với anh, bởi vì rất tàn khốc. Cứ như vậy chấm dứt, không đến mức chật vật.