Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 113-1: Thêm một lần cơ hội (1)




Bữa tối hôm nay rất đặc biệt, An Noãn nhận ra trên bàn có mấy món Giang thành. Hôm nay, cô không ngồi bên cạnh lão gia tử, lão gia tử ngồi ở chủ vị, đại cữu, nhị cữu phân ngồi hai bên trái phải, An Noãn ngồi bên cạnh Thẩm Diệc Minh. Thẩm Diệc Minh gắp rất nhiều đồ ăn cho cô, vẻ mặt khi nhìn An Noãn toát lên vẻ từ ái.

Tiết Ngọc Lan cười nói: "An Noãn, nhị cữu cháu thật đúng thương cháu, ngay cả mợ cũng ghen tị. Hôm nay, ông đặc biệt mời đầu bếp giỏi nhất của Giang thành để nấu cho cháu một bàn thức ăn này, thế nào, có phải rất nhớ mùi vị kia?"

An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh nói: "Cám ơn nhị cữu."

Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cưng chìu: "Cám ơn thì không cần, con chỉ cần bình thường đừng chọc giận cậu là tốt rồi, trái tim của cậu vì con mà yếu đi rất nhiều."

Thẩm Diệc Minh nói xong chỉ nghe Thẩm Thần Bằng kêu rên, trào phúng nói: "Không biết có phải tự mình đa tình hay không, ông nội còn chưa nói, cha cần gì phải quan tâm như vậy, tính ra ngay cả trực hệ cũng không phải, cũng chỉ có chút hệ quan hệ huyết thống. Nhưng chưa từng thấy cha quan tâm con của mình như vậy."

Lời của Thẩm Thần Bằng thành công khiến cho Thẩm Diệc Minh phẫn nộ, chỉ thấy mày rậm nhíu lại, trên mặt nổi gân xanh.

Tiết Ngọc Lan vội vàng hoà giải, gõ mạnh lên đầu Thẩm Thần Bằng một cái mắng: "Con nói bậy cái gì, cái gì là chút quan hệ huyết thống, An Noãn chính là bảo bối của Thẩm gia. Chúng ta giúp con giải quyết bao nhiêu chuyện còn chưa đủ sao? Năm đó con ra nước ngoài du học đã làm nên cái chuyện gì, nếu không phải cha con tự mình bay qua giúp con xử lý, con thật là một đứa con không có lương tâm."

Lời nói của Tiết Ngọc Lan làm giảm bớt cơn giận của Thẩm Diệc Minh, mày dần dần giãn ra, tiếp tục gắp thức ăn cho An Noãn.

Thẩm Thần Bằng cũng không từ bỏ ý đồ, cười nhạo một tiếng, âm dương quái khí nói: "Cái các người gọi là quan tâm chính là sợ con cưới một người phụ nữ không môn đăng hộ đối về nhà, thật sự làm các người lo lắng rồi, còn phải lấy chi phiếu đem người đuổi đi."

Thẩm Diệc Minh giận tím mặt, hung hăng đập mạnh lên bàn cơm, lực đạo mạnh đến chén bát trên bàn cũng va vào nhau phát ra tiếng động.

"Nếu con về nhà chỉ để gây sự, thì sớm cút đi cho lão tử!"

Thẩm Diệc Minh tức giận đến cả Tiết Ngọc Lan cũng không dám lên tiếng khuyên can.

Lão gia tử khẽ thở dài, cúi đầu nói: "Lão Nhị, quên đi, đứa nhỏ khó được về ăn một bữa cơm, đừng làm rộn, ngồi xuống ăn với ta một bữa cơm đi."

Lão gia tử lên tiếng, Thẩm Diệc Minh đành phải ngồi xuống.

An Noãn gắp thức ăn vào chén ông, cười nói: "Cữu, bớt giận."

Thẩm Thần Bằng ngồi ở đối diện An Noãn, hung hăng trừng mắt nhìn cô. Nha đầu kia hoàn toàn không theo kế hoạch làm việc, không chịuphối hợp. An Noãn làm bộ không thấy ánh mắt anh đang nhìn mình, cúi đầu ăn.

Thẩm Thần Bằng kiếm chuyện, xuất đòn sát thủ, nghĩ thầm, nhất định có thể hoàn toàn chọc giận Thẩm Diệc Minh, anh từ từ mở miệng: "Con đã có bạn gái, tính đưa về gặp người nhà."

Lão gia tử đến đây hứng thú, cười hỏi: "Nga, là cô gái như thế nào, rốt cục làm cho cháu hồi tâm."

"Một người mẫu, bất quá bộ dạng rất được."

Lão gia tử trầm xuống mặt.

Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh hung ác nham hiểm, âm trầm gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Con dám mang về thử."

"Như thế nào? Thẩm thủ trưởng của chúng ta không phải luôn luôn vì nhân dân sao? Ngài đây là kỳ thị người mẫu sao?"

Thẩm Diệc Minh vỗ bàn đứng lên: "Thẩm Thần Bằng, con muốn cha đưa con đến quân đội? Hay muốn bị giam lại?"

Thẩm Thần Bằng không sợ hãi chút nào, khinh thường: "T Thẩm thủ trưởng của chúng ta quả nhiên là kỳ thị người mẫu, con không hiểu, địa vị của cha đã rất cao, đâu cần dựa vào hôn sự của con cái mình giành giang sơn. Một khi đã như vậy, con kết hôn với ai không phải giống nhau sao, ngài cần gì phải nhất quyết phản đối?"

Thẩm Diệc Minh hai tay nắm thật chặt thành quyền.

"Con vẫn là câu nói kia, tình cảm của con, hôn nhân của con, con tự mình làm chủ, có lẽ cho đến chết con cũng sẽ không yêu ai nữa, cho nên với con mà nói kết hôn với ai cũng không quan trọng, nhưng chỉ cần là các người an bài, con nhất định sẽ không đồng ý. Lúc còn nhỏ, các các người đem con đưa ra nước ngoài, tất cả đều an bài rất tốt, nhưng mỗi ngày tan học về đến nhà, trong nhà không có người nhà, chỉ có bảo mẫu cùng lái xe, cuối cùng chỉ có một mình con cô độc, lúc con gọi điện thoại về nói với các người con nhớ nhà. Làm cha mẹ, nghe được con của các người khẩn cầu các người như vậy, trong lòng từng có một tia do dự nào không? Hiện tại nhìn thấy cha đối xử với An Noãn tốt đến vậy, con thật sự rất hâm mộ, khi nào thì ngài cũng có thể đối tốt với con được một chút."

Thẩm Thần Bằng nói tới đây, hơi dừng một chút, cúi đầu thật sâu chào lão gia tử: "Ông nội thực xin lỗi, hôm khác cháu về thăm ông."

Nhìn bóng dáng Thẩm Thần Bằng cô đơn rời đi, An Noãn bỗng nhiên nhận không ra tâm tình của anh là thật là giả.

Lão gia tử thở dài thật sâu, khoát tay kêu Thẩm Diệc Minh ngồi xuống: "Lão Nhị, ngồi xuống đi, trong lòng đứa bé kia cũng rất đau khổ, trách chúng ta lúc trước đưa nó ra nước ngoài."

Đại cữu Thẩm Diệc Bái cũng an ủi: "Lão gia tử, cha đừng thở dài, mấy người ... đứa nhỏ sớm muộn gì cũng sẽ hiểu, chúng ta làm vậy tất cả đều vì bảo vệ bọn chúng."

Thẩm Thần Bằng chạy xe ra khỏi cổng, nhưng đợi mười mấy phút đồng hồ, An Noãn kia nha đầu chết tiệt kia vẫn không đi ra.

Cảnh vệ viên phát hiện anh quái dị, tiến lên đây cung kính hỏi: "Nhị công tử, cậu đang chờ ai sao?"

Thẩm Thần Bằng hung hăng trừng mắt nhìn cảnh vệ viên, chiếc xe nhanh như chớp chạy đi. Gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, nói mình không thu phục được An Noãn.

Đầu bên kia, Mạc Trọng Huy tựa hồ rất bình tĩnh, con thản nhiên nói: "Không sao, hợp tác giữa chúng ta cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm."

Thẩm Thần Bằng ngược lại cảm thấy ngượng ngùng. Kỳ thật vừa rồi ở Thẩm gia náo loạn một phen, tất cả đều là lời nói trong lòng của anh, vẫn còn một ít chưa nói ra, chuyện sau khi anh về nước yêu thương người con gái kia.

Cô rất đẹp, đó cũng là nguyên nhân đầu tiên anh để ý đến cô. Vốn chỉ muốn vui đùa một chút, muốn ở cái thành thị xa lạ này kiếm một người cho đỡ tịch mịch, nhưng sau khi ở chung anh phát hiện cô không giống những người phụ nữ khác. Cô rất đẹp, cho dù trên người chỉ mặc quần áo đơn giản cũng thể có khác với người thường. Cô là người thứ nhất ở ngày sinh nhật của anh tự tay làm bánh ngọt tặng anh. Sau đó, bọn họ ở chung một thời gian ngắn, cô rất thích làm công việc nhà, luôn dọn dẹp sạch sẽ. Cô cũng rất thích nấu ăn, chỉ vài món đơn giản ở nhà nhưng lại cảm thấy có hương vị rất khác. Có lẽ là ở bên ngoài lang thang quá lâu, cái anh khát vọng là cảm giác gia đình. Thời gian kia, anh rất ít cùng bạn bè ở bên ngoài uống rượu, làm việc xong rất thích chạy về nhà, nhìn bóng dáng cô cột tóc đuôi ngựa ở trong bếp bận rộn.

Ý thức được mình suy nghĩ nhiều quá, Thẩm Thần Bằng nhấn mạnh chân ga, chạy về hướng quán bar.

——

An Noãn cơm nước xong bồi lão gia tử chơi cờ, thua thực thảm hại, Thẩm Diệc Minh ở bên cạnh nhìn, cười cô dở tệ.

"Với kì nghệ này của con, còn dám cùng lão gia tử quyết đấu, cũng không nghĩ đến khả năng chơi cờ cả đời của ông."

Lão gia tử vỗ vỗ vai An Noãn an ủi: "Không sao, ngoại công tin tưởng vào cháu, luyện nhiều hơn một chút là được. Trước kia kĩ thuật đánh cờ của mẹ cháu là do ta dạy, khả năng của mẹ cháu là thiên phú, những gì tiếp xúc qua một lần là hiểu, rất ít người là đối thủ của mẹ cháu."

Nói đến mẹ của An Noãn, lão gia tử không tự giác lại thương cảm.

"Nha đầu, ngày mai bồi ngoại công đến mộ viên thăm mẹ cháu được không? Ngoại công nhớ mẹ cháu."

An Noãn khẽ gật đầu.

"Đưa ta về phòng nghỉ ngơi đi, mệt mỏi."

An Noãn và Thẩm Diệc Minh cùng nhau đưa lão gia tử về phòng.

Lão gia tử nhìn Thẩm Diệc Minh, thấm thía nói: "Thần Bằng đối với chúng ta có nhiều oán khí, năm đó chia rẽ nó và cô gái kia, thật là có chút quá đáng, bất quá thân là người của Thẩm gia, rất nhiều chuyện than bất do kĩ, về sau con dành thời gian nói chuyện với nó, ngàn vạn lần không thể để cho tình cảm cha con chuyển thành xấu, cũng chỉ có một đứa con trai, con không đối xử cho tốt đi."

"Con biết rồi, cha."

"Tính của con ta còn không biết sao, có đôi khi thực táo bạo, nói tức giận liền tức giận, vô luận là chính giới, hay là gia đình, đều phải khống chế tốt tính tình của mình, miễn cho thương tổn người khác cũng xúc phạm tới bản thân mình."

An Noãn ngẫm lại, Thẩm gia người nào không tính tình nóng nảy, lão gia tử nói người khác thì thực nhẹ nhàng, nhưng chính ông lại là người tính tình nóng nảy nhất.

An Noãn nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ngoại công, tính tình của ông cũng không được khá lắm đâu, về sau đừng nổi giận với cháu nữa."

Lão nhân gia cười sang sảng ra tiếng: "Nha đầu kia đang trách ta sao, đi, ta thừa nhận, mỗi một đứa cháu của Thẩm gia, phàm là tính tình nóng nảy, đều là di truyền từ ta, ngay cả cháu tiểu nha đầu này."

Dỗ lão gia tử ngủ xong, Thẩm Diệc Minh nắm tay cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

"Cữu, khó được một buổi tối không có công sự phải làm, nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay chắc cửu đã mệt lắm rồi."

Thẩm Diệc Minh cười lắc lắc đầu, cúi đầu nói: "Không sao, cũng đã quen rồi. Hôm nay khó được có rảnh, con bồi cữu tán gẫu một lát đi."

An Noãn và Thẩm Diệc Minh ngồi ở phòng khách, người hầu mang cho mỗi người một tách trà.

Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng uống một ngụm, không chút để ý hỏi câu: "Bệnh của đứa bé kia thế nào rồi?"

"Đã xuất viện, bất quá còn cần tĩnh dưỡng."

Thẩm Diệc Minh đơn giản đích ‘ Ừ ’ một tiếng, An Noãn cũng không hiểu ý tứ của ông.

"Cữu, vài ngày nữa cháu muốn đến thăm thằng bé."

Thẩm Diệc Minh khẽ nâng đầu, thản nhiên nhìn cô, cười nói: "Không có việc gì, chỉ cần thằng bé ở Bắc Kinh, con cũng có thể đến thăm nó. Bất quá cữu không tin cậu ta có thể vì con buông tha tất cả ở Luân Đôn, tình yêu hẳn là không có vĩ đại như vậy."

An Noãn nhấp mím môi, không nói gì.

"Gần đây có liên lạc với Huy tử không?"

An Noãn theo bản năng lắc đầu: "Không có."

Không biết Thẩm Diệc Minh có nghe ra giọng do dự khẩn trương có chút run rẩy của cô không.

"Không có là tốt rồi, sau này cách xa cậu ta một chút, cữu càng ngày càng không thích cậu ta."

An Noãn cắn cắn môi, một câu cũng nói không nên lời.

"Đúng rồi, ngày mai cữu không có việc gì cần làm, sẽ cùng con và lão gia tử đi mộ viên thăm mẹ cháu."

An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh thật sâu, thấy trong mắt ông hiện rõ đau thương, cô cũng không nói gì.

Bồi Thẩm Diệc Minh hàn huyên một hồi lâu, thấy cô bắt đầu ngáp, Thẩm Diệc Minh mới để cho cô trở về phòng ngủ.