Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 114-2: Chúng ta có thể có đứa bé (2)




Có được tự do, sáng sớm hôm sau An Noãn chờ Thẩm Diệc Minh đi, nói một tiếng với lão gia tử, liền ra cửa. Cô đi khách sạn thăm Sớm, gõ cửa phòng, một lúc lâu cửa mới mở. Lâm Dịch Xuyên thản nhiên nhìn cô hỏi: “Như thế nào lại đến đây?”

An Noãn cố gắng nặn một nụ cười: “Em đến thăm Sớm.”

“Ừ, thằng bé đang cáu kỉnh với anh, giúp anh khuyên nhủ nó đi.”

“Làm sao vậy?”

“Anh đặt vé máy bay ngày mai về Luân Đôn, thằng bé đang cáu kỉnh không chịu về.”

Ngực An Noãn bị kiềm hãm, có loại khó chịu nói không nên lời. Vào phòng, lập tức đến phòng ngủ, tiểu tử kia giận dỗi ngồi trên giường, bộ dáng tức giận làm cho người ta đau lòng.

“Sớm.” An Noãn nhẹ nhàng gọi, ngồi xổm xuống giang tay đón.

Tiểu tử kia dường như phản xạ có điều kiện quay đầu, thấy An Noãn, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười, từ trên giường chạy xuống, nhào vào lòng An Noãn.

“Mẹ, ngày hôm qua mẹ không tới thăm con? Sớm nhớ mẹ.”

An Noãn ôm chặt thằng bé, ngực co rút đau đớn.

“Sớm, mẹ cũng nhớ con, không gặp được con cũng nhớ con.”

“Về sau mẹ đừng xa Sớm nữa có được không?”

An Noãn rất muốn đồng ý với thằng bé, môi giật giật nhưng vẫn không nói nên lời.

Lâm Dịch Xuyên đứng ở cửa nhìn bên trong một lớn một nhỏ, anh chỉ hận mình không đủ sức quyến rũ, không thể chiếm được lòng cô. Nếu không cả hai người này đều thuộc về mình, đời người còn có tiếc nuối.

Có lẽ anh nên học một chút tâm cơ, cho tới nay không nên cho cô cơ hội lùi bước. Lại có lẽ anh nên sớm cưỡng bức cô, sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy. Này đó không phải không nghĩ tới, chính là anh luyến tiếc, luyến tiếc bắt buộc cô, luyến tiếc thấy cô rơi nước mắt. Nếu ở bên cạnh Mạc Trọng Huy thật sự có thể làm cho cô hạnh phúc, anh tình nguyện tất cả đau khổ một mình anh gánh chịu. Cho dù mỗi đêm nhớ cô nhớ đến mất ngủ. Cho dù đường đường một người đàn ông nhìn ảnh của cô nhìn đến rơi nước mắt. Cho dù biết rõ cô không hề thuộc về mình, vẫn muốn ở lại cái thành thị này, ngẫu nhiên có thể gặp được cô nhìn cô một cái là tốt rồi. Nếu giờ phút này, cô nói với anh: ‘Lâm Dịch Xuyên, chỉ cần anh bỏ tất cả ở Luân Đôn, em sẽ ở bên cạnh anh’, anh Lâm Dịch Xuyên sẽ không chút do dự nói với cô, cho dù vì cô buông tha tất cả trên thế giới này anh cũng nguyện ý.

Anh không phải loại người tham luyến phú quý, tham luyến quyền thế, cho tới naygiữJM, là vì gia tộc anh thành lập công ty, anh có trách nhiệm làm cho nó càng ngày càng tốt. Có được công ty, mất đi cô, anh như mất tất cả. Mất đi công ty, có được cô, anh vẫn như cũ vui vẻ hạnh phúc.

“Sớm, mẹ đưa con ra ngoài ăn chút gì được không?”

Tiểu tử kia nhìn về phía Lâm Dịch Xuyên, tựa hồ đang đợi anh gật đầu. Lâm Dịch Xuyên thu hồi suy nghĩ, hơi hơi gật gật đầu.

“Anh đưa hai người đến quán ăn, đúng lúc có việc phải đến công ty.”

Lâm Dịch Xuyên thả bọn họ xuống trước một nhà hàng Tây, còn mình tắc lái xe rời đi. An Noãn và Sớm hai người ngồi ở nhà hàng, gọi vài món điểm tâm, đồ ngọt và nước uống.

Tiểu tử kia vừa uống nước, vừa nói: “Mẹ, ngày mai Rừng già muốn dẫn con về Luân Đôn, mẹ giúp con nói với cha, con không muốn về Luân Đôn, về Luân Đôn sẽ không được gặp mẹ.”

An Noãn cắn môi, trong khoảng thời gian ngắn không nói được câu nào.

“Sớm, con còn nhớ dì lần trước đi chơi với chúng ta không?”

“Không nhớ rõ, chỉ nhớ con không thích dì ấy.”

An Noãn thối anh một ngụm, trách mắng: “Không cho phép nói như vậy, không lễ phép.”

Mấy ngày nay Tô Nhiên thường xuyên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô ngày nào rảnh, An Noãn đều cự tuyệt. Cũng không muốn cho cô ấy biết Sớm sinh bệnh chuyện, cũng không muốn chọc giận Lâm Dịch Xuyên.

Vừa mới ở trên đường, An Noãn gửi tin nhắn cho Tô Nhiên, cho cô ấy địa chỉ nhà hàng. Rất nhanh, Tô Nhiên đã chạy tới.

Có mặt An Noãn, Sớm lễ phép nói: ‘Dì tốt’.

Tô Nhiên nhìn chằm chằm Sớm, An Noãn khụ khụ, cô ấy mới thu hồi ánh mắt, ngồi xuống đối diện bọn họ. Cô ấy mua quần áo cho Sớm, An Noãn nhìn ra, tất cả đều là hàng hiệu thời trang trẻ em nổi tiếngnhất, An Noãn luyến tiếc mua đồ đắt tiền, Tô Nhiên còn mua đến mấy bộ.

“Chỗ này tốn của cô không ít tiền, kỳ thật chỉ là một đứa bé, không cần thiết mua quần áo đắt tiền như vậy, mặc một năm, đến năm thứ hai sẽ không ăn mặc vừa, quá lãng phí.”

Tô Nhiên chua xót cười cười: “Không sao, cho tới bây giờ tôi không...... chưa từng mua quần áo cho thằng bé, đây là lần đầu tiên, xài bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý, chỉ cần tôi có tiền.”

An Noãn khẽ thở dài: “Cô ở một mình đã rất vất vả, lần sau đừng mua đắt tiền như vậy, chỉ cần mặc vừa người, thoải mái là được rồi.”

“Tốt,lần sau tôi sẽ chú ý.”

Họ nói chuyện huyên thuyên, không biết lần sau còn có cơ hội gặp nhau nữa không.

Đang ăn, bỗng nhiên Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại tới, An Noãn nhìn màn hình hiện tên ‘Rừng già’, trong lòng phát run, bấm nghe máy giọng cũng run run: “Có gì không?”

“Em và Sớm chuẩn bị một chút anh đến đón hai người đi ăn lẩu, Sớm vẫn la hét muốn ăn.”

“Khi nào anh đến?”

“Rất nhanh, một hai phút.”

An Noãn bị dọa đến đổ mồ hôi, gác điện thoại, cô vội vàng kêu Tô Nhiên trốn đi. Tô Nhiên không chỗ trốn, phải khẩn cầu quản lí nhà hàng, cho cô trốn trong phòng bếp.

Lúc Lâm Dịch Xuyên vào, An Noãn đang thu thập này nọ. Anh nhìn trên bàn bao lớn bao nhỏ thời trang trẻ em, hơi nhíu mày, anh không rành nhãn hiệu thời trang trẻ em lắm, nhưng hiệu Armani anh có thể nhận ra.

Ở nhà hàng Lâm Dịch Xuyên cũng không nói gì, đến bãi đỗ xe anh mới thuận miệng hỏi một câu: “Sao lại mua quần áo đắt tiền như vậy cho Sớm?”

Anh càng nghĩ càng không giống của cô phong cách, trước kia cô luôn nhắc nhở anh, con nít cần quần áo nhiều, nhưng không cần quá đắt, mặc không đến một năm sẽ mặc không vừa, rất lãng phí. anh mỗi lần đều cười cô: ‘Em thật giống như quản gia, chút tiền đó anh không thiếu.’

An Noãn ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.

Sớm xen mồm nói: “Không phải mẹ mua.”

An Noãn thở hốc vì kinh ngạc.

Lâm Dịch Xuyên híp mắt nhìn An Noãn, trầm giọng gằn từng tiếng hỏi: “Ai mua?”

Sớm lại cướp lời: “Là một dì, dì ấy trốn trong bếp của nhà hàng.”

Lâm Dịch Xuyên cầmlấybao lớn bao nhỏ dùng sức quăng xuống đất, quay ngược vào trong. An Noãn chạy tới kéo tay anh, nhưng như thế nào cũng túm không được, anh dễ dàng bỏ qua cô. Lâm Dịch Xuyên vào trong nhà hàng liền gặp Tô Nhiên từ bên trong đi ra.

Tô Nhiên dừng bước, cô nhìn Lâm Dịch Xuyên, khóe mắt đỏ lên.

Lâm Dịch Xuyên tiến lên từng bước bóp cổ Tô Nhiên, giọng điệu âm trầm: “Thiết kế hại tôi một lần còn chưa đủ, còn dám xuống tay với người bên cạnh tôi, cô không muốn sống nữa phải không?”

Nước mắt của Tô Nhiên cuồn cuộn chảy xuống, nhưng lực đạo trên tay Lâm Dịch Xuyên một chút cũng không giảm.

Lúc An Noãn ôm Sớm chạy tới, khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhiên đỏ bừng, nước mắt trong suốt chảy như mưa.

“Lâm Dịch Xuyên, anh điên rồi sao?”

An Noãn vội vàng buông Sớm ra, chạy tới mở tay Lâm Dịch Xuyên ra.

Lâm Dịch Xuyên quay đầu nhìn An Noãn, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt, An Noãn cũng bị dọa. Đem tất cả trách nhiệm về mình: “Thực xin lỗi, anh muốn trách thì trách em đi, không liên quan đến cô ấy, là em nhắn tin cho cô ấy kêu cô ấy tới.”

Lâm Dịch Xuyên quay lai nhìn Tô Nhiên,thanh âm lạnh như băng cảnh cáo: “Tô Nhiên, nếu có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua như vậy.”

“Vì sao đối xử với tôi như vậy?” Tô Nhiên khóc như Lê Hoa mang vũ": “Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì?”

“Cô câm miệng, không cần ở trước mặt Sớm nói những lờivônghĩa!”

Tô Nhiên nhìn đứa bé đáng yêu bên cạnh, lời muốn nói toàn bộ nuốt xuống. Lâm Dịch Xuyên một tay ôm Sớm, một tay nắm cổ tay An Noãn, kéo cô đến bãi đậu xe. An Noãn theo không kịpbước chân anh, nghiêng ngả lảo đảo cơ hồ muốn té, Lâm Dịch Xuyên mới thả chậm bước chân.

Đến bãi đỗ xe, anh mở cửa xe nhét Sớm vào.

“Rừng già, anh nghe em giải thích.”

Lâm Dịch Xuyên cố gắng áp chế cơn giận, trước khi về nước, anh thầm nghĩ cùng cô ăn một bữa cơm, cho rằng một nhà ba người ở bên nhau một ngày cuối. Anh đã tính toán rồi, giữa trưa ăn món lẩu mà Sớm thíchnhất, buổi tối ăn thức ăn Giang thành mà cô thích, khuya ăn bánh ngọt mà cô thíchnhất. Nhưng, giờ này khắc này, trừ bỏ phẫn nộ, càng nhiều là đau lòng.

“Rừng già, Tô Nhiên cũng thực đáng thương, gia cảnh của cô ấy rất đáng thương, năm đó thiết kế anh cũng là bất đắc dĩ.”

Đôi mắt phẫn nộ của Lâm Dịch Xuyên bỗng nhiên hiện lên một tầng đau thương, anh khẽ mở miệng, giọng điệu trầm thấp mà lạnh nhạt: “Anh đã quyết định ra đi, thành toàn hạnh phúc cho em, vé máy bay cũng đã đặt xong. An Noãn, em hoàn toàn không cần như vậy, không cần cảm thấy áy náy, cũng không cần nóng lòng tìm một người phụ nữ khác cho anh. Anh còn có người nhà, chúng tôinhấtđịnh sẽ chăm sóc tốt cho Sớm.”

“Rừng già, không phải như anh nghĩ.”

“Không cần bởi vì áy náy mà tùy tiện tìm một người phụ nữ khác cho anh, hiểu chưa? Tim anh đã rất đau, em còn muốn làm cho vết thương sâu hơn sao?”

“Thực xin lỗi.” An Noãn không biết nên trấn an cảm xúc của anh như thế nào mới đúng: “Rừng già, em thật sự không phải muốn tùy tiện tìm một người phụ nữ cho anh, tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, em rất rõ ràng, nhưng cô ấy rất đáng thương, dù sao cô ấy cũng là mẹ của Sớm ...... cô ấy có quyền gặp sớm, hiện tại chỉ muốn mua vài bộ quần áo cho Sớm mà thôi, em từng thiếu chút nữa trở thành mẹ người ta, em có thể hiểu được nỗi đau của một người mẹ. Rừng già, đừng đối xử với cô ấy như vậy được không, lâu lâu để cô ấy thăm Sớm được không.”

“An Noãn, em cút, anh không bao giờ muốn gặp em nữa.”

Lâm Dịch Xuyên nói xong lên xe, khởi động xe, An Noãn nghe Sớm ở bên trong khóc gọi: ‘Mẹ, mẹ’, một tiếng một tiếng khàn cả giọng.

Lâm Dịch Xuyên cho xe chạy ngang qua đống quần áo trẻ em rồi chạy thẳng. An Noãn ngồi xổm xuống,lấyquần áo từ trong túi ra.

Có lẽ cô không nên tự chủ trương, nhưng cô cảm thấy Tô Nhiên đáng thương, một người mẹ, biết rõ mình và con mình ở cùng một thành phố, nhưng không thể gặp nhau, ôm không được, hôn không được, cái loại đau này An Noãn rất hiểu. Từng mất đi đứa nhỏ, cô dường như mất tất cả sức lực để đứng lên.

An Noãn cầm quần áo ra khỏi bãi đỗ xe, lại nhìn thấy xe Lâm Dịch Xuyên đứng ở bên ngoài. Cô kinh hỉ chạy tới, không cần anh đồng ý, mở cửa chui vào.

Mặt Lâm Dịch Xuyên xanh mét, gầm nhẹ một tiếng: “Vứt đống quần áo kia đi, bằng không em cũng đi xuống.”

“Không thể quăng bừa bãi nha, ítnhấtcũng phải bỏ vào thùng rác.”

Lâm Dịch Xuyên kêu rên: “Vứt hay không?”

An Noãn bĩu môi, thực bất đắc dĩ đem quần áo ném ra ngoài cửa kính xe. Sớm đã khóc đến không còn sức, mệt mõi mềm nhũn cả người.

An Noãn đau lòng ôm Sớm lên đùi: “Sớm ngoan, mẹ ở đây.”

Sớm trong lòng An Noãn oán giận: “Rừng già đáng ghét, Rừng già xấu xa.”