Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 115-3: Chúng ta kết hôn đi (3)




Sáng sớm hôm sau, sau đi đưa Lâm Dịch Xuyên đi, An Noãn mang theo Sớm về Thẩm gia. Thẩm Diệc Minh đi xử lý công sự, trong nhà chỉ có ngoại công cùng mấy dì. Mấy người dì đều rất thích Sớm, cũng rất thương thằng bé. Lão gia tử có chút mất hứng, An Noãn chào hỏi ông cũng không để ý, An Noãn nói chuyện với ông, ông cũng làm bộ không nghe.

Đại cữu mẹ lén nói với cô: "Lão gia tử cũng rất thích sớm, ngày hôm qua cùng đứa nhỏ này chơi rất vui vẻ, bất quá cô tự chủ trương kết hôn, trong lòng lão nhân gia ít nhiều có chút không thoải mái, dụ dỗ một hồi sẽ không có việc gì."

"Cám ơn đại cữu mẹ." An Noãn rất là cảm kích.

Dì nhỏ cho cô biết một tin tức: "Lão gia tử đang ở hậu viện tự mình chơi cờ với mình, còn không mau đi dỗ. Nếu chờ nhị cữu cháu về, nhiệm vụ càng gian khổ."

An Noãn bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng. Chạy tới hậu viện tìm lão gia tử. Trong đình nghỉ mát, lão gia tử đang tập trung đánh cờ.

"Ngoại công. . . . . ."

An Noãn cố ý kéo dài âm cuối, giống như đang làm nũng, giọng điệu có thể làm cho người ta xương cốt tan chảy. Lão gia tử khóe miệng rút trừu, kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp tục cùng chính mình chơi cờ.

An Noãn chạy tới, ngồi đối diện lão nhân gia: "Ngoại công, ông đi nhầm rồi, bước kế tiếp hẳn là như vậy đi."

Lão nhân gia đẩy bộ cờ sang một bên, tức giận đích hừ nhẹ, "Cháu tới làm gì?"

"Cháu đến xem ông nha, thuận tiện nói xin ông ý kiến một chút chuyện."

"Không cần, cháui muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần theo xin chỉ thị của lão đầu này."

An Noãn ngồi xuống bên cạnh ông, kéo cánh tay ông nói: "Ngoại công, cháu biết sai rồi, ngày hôm qua cháu không nên không được sự đồng ý của các người đã nói phải cùng Lâm Dịch Xuyên kết hôn, hôm nay cháu đến là muốn xin ý kiến của ông."

Lão gia tử kêu rên ngắt lời cô: "Nếu ta không đồng ý, cháu sẽ không gả cho anh ta?"

"Ngoại công, " An Noãn tiếp tục làm nũng: "Cháu biết ông không muốn cháu đến Luân Đôn, cháu và lão Lâm đã thương lượng tốt, về sau cháu và Sớm sẽ định cư ở Bắc Kinh, còn anh ấy qua lại hai nơi Luân Đôn và Bắc Kinh, chúng cháu cũng tính mua nhà ở Bắc Kinh."

Lão gia tử khẽ thở dài, giọng điệu trở nên hòa ái: "Nha đầu, cháu có từng nghĩ đến cảm giác của Huy tử hay không? Cháu có biết ngày hôm qua cháu và Lâm Dịch Xuyên đi rồi, Huy tử có bao nhiêu khổ sở không? Hốc mắt Huy tử đỏ au, thiếu chút nữa khóc trước mặt chúng tôi."

Lòng An Noãn co rút mạnh một cái, lập tức cúi đầu nói: "Ngoại công, giữa Sớm với anh ấy, cháu không thể không lựa chọn Sớm. Mạc Trọng Huy có sự nghiệp của anh ấy, có người nhà, sau này còn có thể có vợ, Sớm cũng chỉ mình cháu."

"Đứa nhỏ, tự hỏi lòng mình rồi nói cho ta biết, cháu quyết định như vậy, lòng của cháu đau không?"

An Noãn khẽ gật đầu. Lão gia tử thở dài thật sâu, tay thì vỗ trán.

"Ngoại công rất đau lòng Huy tử."

An Noãn ngã đầu lên vai lão gia tử, giọng điệu mơ hồ như không biết đang nói với ai: "Ngoại công, anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc đích."

Nha đầu ngốc ngày, chỉ có cháu mới mang lại hạnh phúc cho Huy tử. Lão nhân gia đem lời này nuốt vào bụng, mắt thấy không hi vọng, ông không thể tăng thêm áp lực cho cô.

"Nếu nhị cữu cháu đồng ý, ngoại công tự nhiên cũng sẽ không phản đối. Gần đây xảy ra nhiều, làm ta cảm thấy mình già đi nhiều, chuyện của tuổi trẻ ta cũng không trông nom được, hiện tại ta chỉ có duy nhất một yêu cầu, cháu không thể rời khỏi Bắc Kinh."

"Cháu sẽ không rời Bắc Kinh, sẽ không rời khỏi ông."

Lão gia tử gật gật đầu: "Nhà cũng đừng mua, sau khi kết hôn thì ở nơi này."

An Noãn bĩu môi, cười nói: "Chuyện đó thật không tiện nha, cháu là con gái, làm sao đem về nhà đến hai người nha."

Lão gia tử thối nói: "Này có cái gì quan hệ, nhà thì lớn, phòng cũng nhiều, người một nhà ngụ ở chung với nhau rất náo nhiệt nha, chẳng lẻ về sau ta muốn gặp cháu phải điện thoại sao, ngoại công chỉ muốn mỗi ngày đều có thể gắp cháu."

"Thật sự không có tiện, còn có đứa bé nha."

"Có đứa nhỏ cũng tốt, có thể làm cho trong nhà càng náo nhiệt."

An Noãn còn tranh cãi cùng lão gia tử , nhị cữu mẹ chạy tới, nói với cô: "Noãn, nhị cữu cháu đã về, kêu cháu đến thư phòng."

——

An Noãn nơm nớp lo sợ gõ cửa thư phòng, bên trong chưa có người trả lời, cô đã nhẹ nhàng tự mở cửa đi vào. Trong thư phòng, Thẩm Diệc Minh đang cầm bút lông viết thư pháp.

An Noãn đi qua nhìn xem, một chữ ‘Noãn’ mạnh mẽ được viết trên giấy Tuyên Thành.

An Noãn làm nũng nói, "Cữu, chữ này tặng cho cháu đi, cháu muốn đem treo lên."

Thẩm Diệc Minh buông bút lông, đem cuốn bỏ vào trong thùng rác. An Noãn bĩu môi, không dám nói tiếp nữa.

"Ngồi." Thẩm Diệc Minh lạnh lùng mở miệng.

An Noãn ngồi trước bàn làm việc của ông, có chút sợ hãi đích nhìn ông.

"Cháu nói cho cậu biết hiện tại trong lòng cháu đang nghĩ gì?"

An Noãn chân thật nói: "Cháu muốn cùng Lâm Dịch Xuyên kết hôn, nhưng cậu yên tâm, sau khi kết hôn cháu và Sớm sẽ ở lại Bắc Kinh, anh ấy chạy giữa hai nơi Luân Đôn và Bắc Kinh, chúng cháu đã thương lượng tốt, ở Bắc Kinh mua nhà."

"Vì một đứa bé không phải do mình sinh ra, cháu cùng cậu ta kết hôn?"

An Noãn nhịn không được trả lời: "Nếu không thì sao, cậu đồng ý cho cháu cùng Mạc Trọng Huy kết hôn?"

"Con!" Thẩm Diệc Minh bị tức đến hỏng.

"Cậu thành toàn cho chúng cháu đi, nếu không. . . . . ."

Thẩm Diệc Minh hai tròng mắt híp lại, ngắt lời cô: "Nếu không như thế nào? Nếu không con và hắn về Luân Đôn, không bao giờ ... quay về Bắc Kinh nữa phải không?"

An Noãn có loại bị chọc xấu hổ, cười nói: "Cữu, cháu không phải ý này, cháu không nỡ xa các người."

"Noãn, cậu nói thật cho con biết, hiện tại nếu như cháu không có sự đồng ý của cậu, làm sao cũng không đi được. Đừng nói xuất ngoại, chỉ ra ngoại ô cũng không được."

An Noãn bĩu môi, cô tự nhiên tin lời ông nói, Thẩm Diệc Minh có cái gì làm không được.

Vì thế vội vàng dỗ: "Cữu, cậu thanh toàn chúng cháu đi, gả cho Lâm Dịch Xuyên, cháu cũng có thể ở bên cạnh mọi người."

Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, cúi đầu nói, "Chuyện kết hôn sau này nói, để cậu an bài."

"Cậu đồng ý? Cậu đồng ý cho chúng cháu kết hôn?"

Ông bất đắc dĩ nói: "Bằng không thì sao, mỗi ngày con đều để khuôn mặt thối cho cậu nhìn, cậu tội gì đâu."

"Cám ơn nhị cữu."

An Noãn chạy đến bên cạnh ông, ôm lấy ông.