Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 115-4: Chúng ta kết hôn đi (4)




An Noãn thật không ngờ nhanh như vậy thu phục lão gia tử cùng Thẩm Diệc Minh, Thẩm gia là hai người này làm chủ, những người khác tự nhiên sẽ không phản đối. Thẩm Diệc Minh con đưa ra một yêu cầu, chuyện kết hôn từ từ, ông còn phải quan sát Lâm Dịch Xuyên thêm nữa.

Buổi tối An Noãn đưa Sớm tới Thẩm gia, gọi điện thoại cho Lâm Dịch Xuyên, Lâm Dịch Xuyên vừa đến Luân Đôn, nghe được An Noãn nói người nhà của cô đồng, anh miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

"Bất quá, nhị cữu em có một điều kiện, khi nào kết hôn do nhị cữu định đoạt, ông còn muốn quan sát khảo sát anh thêm, xem anh có phải thật tốt với em hay không."

Lâm Dịch Xuyên cười ra tiếng, nói đùa: "Chấp nhận cho thủ trưởng khảo nghiệm."

"Lần này anh ở Luân Đôn đãi một tuần, có rất nhiều chuyện phải làm, em giúp anh chăm sóc Sớm, vất vả rồi bà xã."

Một câu bà xã làm cho lòng An Noãn co rút, cảm giác khác thường nói không nên lời.

"Lâm Dịch Xuyên, chúng ta còn còn chưa kết hôn, đừng gọi em như vậy."

"Được rồi, bạn gái, được rồi chứ."

An Noãn kêu rên hừ.

Trò chuyện xong, An Noãn nhìn đứa bé bên cạnh, Sớm đang ngủ rất ngon, giường là nhưng thằng bé cũng có thể ngủ rất say, chỉ vì nơi này có hơi ấm của mẹ.

Nhẹ nhàng hôn lên trán Sớm một cái, như vậy là đủ rồi.

——

Đêm đã khuya, nằm trên giường, An Noãn mất ngủ, xốc chăn xuống giường, khoác áo đi tới ban công, trăng bên ngoài rất tròn. Không biết đứng ngây ngốc bao lâu, nghe được bên ngoài có tiếng vang, An Noãn đi ra ngoài nhìn.

Thấy Thẩm Thần Bằng say rượu, ngay cả cửa cũng mở không được. An Noãn bất đắc dĩ thở dài, đi xuống giúp anh mở cửa phòng.

"Cám ơn, cám ơn em gái thân ái."

Anh ngả ngớn xoa xoa hai bên má An Noãn, rồi đi vào phòng ngủ. An Noãn có chút không yên lòng, đi theo anh vào. Người này không tắm rửa, không cởi giày, liền nằm lên giường, dang tay chân thành hình chữ Đại. An Noãn giúp anh cởi giày, đắp chăn. Nhìn anh mê mang nhìn mình chằm chằm.

"Uống nhiều rượu như vậy?" An Noãn tức giận hỏi.

Anh nói thật nhỏ: "Tâm tình Huy tử không tốt, anh cũng vậy, chúng tôi đều uống rất nhiều, không, cậu ấy hẳn là uống nhiều hơn anh, đến phải vào bệnh viện."

Mày đẹp của An Noãn nhíu lại.

"Em vẫn biết là cậu ấy đau khổ sao."

An Noãn quay mặt sang hướng khác, kêu rên nói: "Anh không có say."

"Say, nhưng uống càng nhiều càng say, đầu óc càng thanh tỉnh. An Noãn, em nói đi thế giới này vì sao có nhiều chuyện khó hiểu đến vậy? Yêu nhau vì sao luôn gặp nhiều trở ngại?"

"Em không biết."

"An Noãn, anh nghĩ Cố Thu đã đủ nhẫn tâm, không nghĩ tới em so với cô ấy còn ngoan cố hơn, mạng của Huy tử sớm muộn gì cũng chết trên tay em."

An Noãn gầm nhẹ: "Anh nói bậy bạ gì đó!"

"Em đừng kích động, anh nói chính là sự thật, cậu ta uống quá nhiều, ói đến cả mật xanh , hiện tại đang ở bệnh viện. Trong mắt người khác, Mạc Trọng Huy lạnh lùng, vô tình, nhưng chỉ người lạnh lùng vô tình như vậy tim lại bị em đâm một nhát đao liền vỡ nát. Cố Thu rời khỏi anh, anh có thể chấp nhận, bối cảnh giá đình của hai chúng tôi không cho phép chúng tôi đến với nhau. Còn em thì sao, vì một đứa bé, hoàn hoàn toàn toàn gạt bỏ tình yêu của mình."

An Noãn cúi đầu, môi cũng bị cắn đến rướm máu.

"Huy tử nói, Thần Bằng, cậu biết không? Vốn tôi nghĩ đến sắp sửa có được, đột nhiên biết đó chỉ giống như một giấc mộng mà khi tỉnh lại, cô ấy đã không còn thuộc về tôi, tỉnh mộng, tôi sẽ mất đi cô ấy, tỉnh mộng, hai bàn tay trắng. Chưa từng có được sẽ không biết được cô ấy tốt đẹp đến cỡ nào, nhưng chính là có được lại mất đi, so với một đao đâm vào tim còn đau hơn."

"Anh nghỉ ngơi đi, em đi bồi Sớm." An Noãn cơ hồ là chạy trối chết.

Ra khỏi phòng anh, đóng cửa lại, tựa vào vách tường, nước mắt thủy không tiếng động chảy xuống. Thân thể dọc theo vách tường chậm rãi trợt xuống, ngồi xổm ở góc tường, hai tay ôm thật chặt chính mình, lạnh, lạnh quá, ôm chặt như thế nào, đều không sưởi ấm được trái tim đang lạnh lẽo của cô.

——

Lúc này, Mạc Trọng Huy đang ở bệnh viện truyền dịch, không biết tại sao chuyện này bị Mạc gia biết được, Mạc Bình Sơn cùng Đường Tĩnh Vi đêm khuya đuổi tới bệnh viện.

Nhìn con mình trên giường bệnh gầy một vòng, đường Tĩnh Vi đau lòng muốn chết, "Sao phải đến nổi này, sao lại tra tấn thân thể mình thành như vậy?"

Mạc Trọng Huy nằm ở trên giường bệnh, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.

Mạc Bình Sơn đi đến trước giường bệnh, hô nhỏ ra tiếng: "Đồ vô dụng, vì một người phụ nữ mà phải chết đi sống lại, uổng cho con là người của Mạc gia, Mạc Bình Sơn tôi sao lại sinh ra loại lại ngưởi không có tiền đồ này."

Đường Tĩnh Vi rống giận: "Con đã như vậy, ông còn nói như thế, ông còn là một người cha sao?"

"Tôi là muốn tốt cho nó, người của Thẩm gia chướng mắt nó, Thẩm gia ngoại tôn cũng không muốn gặp nó, nó liền cả ngày tự mình đa tình, hiện tại tốt rồi, uống đến chết người của Thẩm gia cũng không ai sẽ đến nhìn mày."

Người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, hai mắt mơ hồ.

"Mạc Bình Sơn, ông đừng quá đáng, nếu ông không phải lo lắng mới thăm con thì đi đi, một mình tôi ở lại là được rồi."

Mạc Bình Sơn liếc Đường Tĩnh Vi một cái, kêu rên nói: "Tính tình nó yếu đuối như thế đều tại bà, đáng đời bị Thẩm gia khi dễ thành như vậy."

Nói xong ông lại chuyển hướng Mạc Trọng Huy: "Đừng trách cha không nhắc nhở con, vô luận như thế nào, con cùng An Noãn đều không có khả năng, Thẩm Diệc Minh sẽ không đồng ý các người đến với nhau, cha cũng sẽ không đồng ý. Con sớm chết tâm đi."

"Đủ, ông nói đủ chưa?" Đường Tĩnh Vi hoàn toàn bị chọc giận.

Sờ Bình Sơn trấn tĩnh, cuối cùng nói: "Nếu con thật sự là con cha, hãy nghĩ đến Hân Như, cô ta mới là người thích hợp nhất với con, cô ta mới xứng là con dâu của Mạc gia chúng ta."

Mạc Bình Sơn nói xong đi ra khỏi phòng bệnh, tự mình gọi điện thoại cho Lý Hân Như.

——

Trong phòng bệnh, Đường Tĩnh Vi đau lòng xuống giường, đưa tay sờ sờ mặt Mạc Trọng Huy, hai má anh lạnh lẽo, bà lại cầm tay anh, như trước lạnh lẽo. Nếu có thể đụng đến tim anh, có lẽ càng rét lạnh đi.

"Con, ở trong mắt mẹ, từ nhỏ đến lớn con đều kiên cường dũng cảm, mẹ hi vọng con có thể tỉnh lại đứng lên."

Mạc Trọng Huy nhắm hai mắt lại.

"Mẹ biết con rất thích An Noãn, không thể không có cô ta, vì sao con không quyết đoán, đưa cô ấy về bên cạnh mình. Con của mẹ, cho tới bây giờ cũng không dễ dàng chấp nhận thua."

Anh vẫn là nhắm mắt lại.

"Huy nhi, con mở to nói chuyện với mẹ được không? Về sau, vô luận con làm cái gì, mẹ đều đứng bên cạnh con ủng hộ con. Huy nhi, hiện tại mẹ chỉ có hai bàn tay trắng, mẹ chỉ có con. Cha con đã bị quyền lợi che mắt, che mất tâm, mấy năm nay, ông ấy thay đổi rất nhiều, trở nên rất xa lạ. Mẹ cỡ nào hi vọng ông không làm quan lớn như vậy, mẹ tình nguyện người một nhà trải qua một cuộc sống bình thường. Cái gì vinh hoa phú quý, cái gì quyền lợi phân tranh, đều không chia cách chúng ta."

Gia đình này thật sự đã thay đổi, người trong nhà cũng đều thay đổi. Từ năm đó Tư Nghiên rời đi, con cái cũng bỏ đi, gia đình kia, bà không cảm nhận được một chút ấm áp nào. Hiện tại, trong mắt Mạc Bình Sơn chỉ có quyền lợi và địa vị, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào hướng lên trên.

Đường Tĩnh Vi càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, dùng tay lau nước mắt.

Trương Húc đứng ở một bên, nhìn thấy cũng cảm động, đi qua cúi đầu nói: "Phu nhân, tôi đưa bà trở về, thiếu gia đã ngủ."

"Tôi không về, hôm nay tôi ở đây với Huy nhi. Trương trợ lý, cám ơn cậu, cảm ơn cậu đã ở bên cạnh Huy nhi, tôi làm mẹ nhưng cũng chưa đối xử tốt với Huy nhi như vậy, tôi thực hổ thẹn."

Trương Húc khó được nói đùa: "Đây là việc tôi phải làm, tôi có lương."