Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 120-1: Ngoài ý muốn biết được sự thật ở sân bay (1)




Đột nhiên nhận được điện thoại của tập đoàn Mạc thị, về hạng mục khách sạn nghĩ dưỡng lần trước, bên thi công mới có chút không hiểu muốn hỏi ý kiến cô, kêu cô đến công trường. Phản ứng đầu tiên sau khi nhận được điện thoại là, Mạc Trọng Huy trả thù trên đầu cô.

Tất cả thiết kế sư làm hạng mục đó, An Noãn phối hợp với bọn họ. Tuy rằng không còn làm ở JM, có thể đem mọi chuyện giao cho Hứa Vĩ Thần, kêu Hứa Vĩ Thần an bài người đi qua, nhưng An Noãn biết gần đây anh rất bận, trong lòng nghĩ muốn chia sẻ với anh một chút. Dù sao Hứa Vĩ Thần đến Bắc Kinh bởi vì cô, mấy năm nay Hứa Vĩ Thần cũng giúp cô rất nhiều, chuyện qua đã lâu, nhưng phần ân tình kia vẫn còn, bất cứ lúc nào nhớ đến, đều cảm thấy ấm áp.

An Noãn đến công trường, gặp mặt bên thi công, trong lòng đã chuẩn bị cho người ta làm khó dễ. Nhưng đến công trường, người phụ trách rất khách khí, không ngừng nói: “Thật có lỗi An tiểu thư, quấy rầy thời gian của cô, thật sự là có hai vấn đề nhỏ cần thỉnh giáo cô.”

“Không sao, đây là tôi phải làm.”

Ở công trường nói chuyện một giờ, đối phương thịnh tình mời An Noãn ăn tối, An Noãn cự tuyệt.

“An tiểu thư, rất cám ơn cô. Lão tổng của chúng tôi nói cần phải mới cô ăn cơm, nếu cô cự tuyệt, tôi trở về không biết nên giao phó như thế nào.”

An Noãn cười nói: “Ông khách khí rồi, những chuyện này là việc tôi nên làm. Sau này có gì cần, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, không sao.”

“Tôi đưa cô về.”

An Noãn cười xua tay: “Không cần, tôi tự lái xe tới.”

Người phụ trách nhìn An Noãn tao nhã rời đi, trong lòng suy nghĩ, một phụ nữ xinh đẹp mê người như vậy, nghe nói có quan hệ ái muội với Mạc tiên sinh, xem ra là sự thật.

“A --”

Nghe tiếng An Noãn kêu, ông phục hồi tinh thần, vội vàng chạy qua, thấy An Noãn té lăn trên đất, vẻ mặt thống khổ.

“An tiểu thư, cô không sao chứ?”

An Noãn đau đến mặt trắng bệch, cúi đầu nói,“Chân của tôi, giống như không thể động.”

An Noãn bị đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong, không có bị thương đến xương cốt, nhưng cổ chân sưng cao, hoàn toàn không thể xuống giường.

Vẻ mặt người phụ trách áy náy: “An tiểu thư, thật đúng là có lỗi, kêu cô đến công trường, biến thành như vậy.”

“Không sao, là tôi đi đường không cẩn thận.”

An Noãn muốn nói với người nhà, nhưng cô lại không thể đi được. Do dự một lúc, liền gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng. Anh rất nhanh chạy đến bệnh viện, thấy chân An Noãn sưng to, tức giận mắng cô một trận: “Đi đường cũng không nhìn đường, em ăn cơm đều không phải trả tiền.”

An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Anh đưa em về nhà đi, bác sĩ nói dưỡng hai ngày thì tốt rồi.”

“Đều như vậy, về nhà nghỉ ngơi cũng tốt. Anh đi làm thủ tục nhập viện, nằm viện quan sát vài ngày.”

Sau đó An Noãn rất hối hận nói với Thẩm Thần Bằng, khi trời tối, Thẩm gia đến thật nhiều người, đại cữu tiểu cữu cùng nhau chạy lại đây, ba dì cũng lại đây, làm cho tất cả người của bệnh viện một phen sợ hãi.

Đại cữu vừa đến bệnh viện lập tức chuyển phòng bệnh cho An Noãn, chuyển tầng riêng chuyên dành cho lão gia tử dưỡng bệnh.

“Cữu, cháu thật sự không có việc gì, chỉ cần về nhà ở trên giường nằm hai ngày là tốt.”

“Không được!” Thẩm Diệc Bái rất nghiêm túc: “Lúc này không phải là chuyện của cháu, ngoan ngoãn ở bệnh viện dưỡng thương quan sát cho cậu.”

An Noãn mím môi, không lời nào để nói.

Tiết Ngọc Lan cười ngồi ở bên giường, nắm tay An Noãn nói: “Hôm nay vừa lúc nhị cữu cháu cũng không ở nhà, dì ở lại chiếu chăm sóc cháu, như vậy ra mới yên tâm.”

Hốc mắt An Noãn ướt át, trong lòng ấm áp.

“Dì, đừng nói với nhị cữu, bằng không ông lại mắng cháu.”

Tiết Ngọc Lan xoa đầu cô thối nói: “Ai dám chửi nha, chúng tôi cũng là rất quan tâm cháu, rất đau lòng cháu. Tốt, chuyện này không nói với nhị cữu cháu, cho ông ấy biết, sự tình đúng là nghiêm trọng.”

--

An Noãn bị bọn họ buộc ở lại bệnh viện, Tiết Ngọc Lan ở lại chiếu cố cô. Đêm rất yên tĩnh, An Noãn đau nằm ở trên giường ngủ không được. Tiết Ngọc Lan vì chiếu cố cô, không ngủ ở phòng trong phòng nghỉ, mà là ngủ ở sô pha.

An Noãn cảm động rất nhiều còn có thật sâu xin lỗi, giờ phút này cô rất muốn uống nước, nhưng vẫn chịu đựng.

Như là có linh cảm, Tiết Ngọc Lan đột nhiên ngồi dậy, hỏi cô: “Noãn Noãn, muốn uống nước không? Hay đi WC?”

“Cháu muốn uống nước.” An Noãn ngượng ngùng nói.

Tiết Ngọc Lan lập tức rót cho An Noãn một ly nước, cười nói: “Đứa nhỏ này, muốn uống nước sao không nói, còn khách khí với dì.”

“Dì, thực xin lỗi.”

“Hài tử ngốc, đừng nói ngốc, trong lòng dì, cháu giống như con gái của dì.”

CẦm ly nước ấm trong lòng bàn tay, cũng làm ấm luôn trái tim lạnh lẽo của cô.

“Noãn Noãn, có phải ngủ không được?”

An Noãn cắn môi gật gật đầu: “Chân đau, đau ngủ không được.”

“Sưng thành như vậy, có thể không đau? Đứa nhỏ này, không ngừng bị tội. Không phải dì nói cháu, cháu thật đúng là mơ hồ, đường rộng như vậy cũng có thể làm chân mình sưng to. Đúng rồi, Lâm Dịch Xuyên biết không? Ngày mai cậu ấy về thăm cháu sao?”

An Noãn cúi đầu, thản nhiên nói: “Cháu không nói với anh ấy.”

Tiết Ngọc Lan nghe xong thật sâu thở dài, có chút lời nói thấm thía hỏi,“Noãn Noãn, ngươi nói cho dì, ngươi là không phải một chút cũng không yêu Lâm Dịch Xuyên?”

An Noãn không nói cHuyện, dùng sức cắn thần.

Tiết Ngọc Lan cầm tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng giọng nói có chút mơ hồ: “Hiện tại các người còn trẻ luôn nói muốn theo đuổi tình yêu, kỳ thật thư tình yêu này thực hư, hai người đến với nhau, đến cuối cùng còn lại được bao nhiêu phần là tình yêu. Dì cảm thấy Lâm Dịch Xuyên đối với cháu thật sự tốt, một người đàn ông có thể vì cháu buông tha sự nghiệp của mình, thật sự rất không dễ dàng.”

“Cháu biết.” An Noãn còn thật sự trả lời.

“Dì biết trong lòng cháu còn nhớ thương Huy tử, nhưng dì có thể thực khẳng định nói với cháu, cháu và Huy tử đi không đến được với nhau, bởi vậy vẫn quý trọng người trước mắt.”

“Cháu biết, cháu và Mạc Trọng Huy đã không thể nào.”

Tiết Ngọc Lan càng dùng sức cầm tay cô, cảm khái nói: “Một người phụ nữ, quan trọng nhất là gả cho người nào, kỳ thật dì hy vọng cháu gả cho một người bình thường, nhưng người bình thường không thể vào cửa Thẩm gia. Một người quá mức cường đại, cũng có nghĩa thời gian làm bạn với cháu rất ít. Cũng như nhị cữu cháu, dì cảm thấy ông ấy là của quốc gia, mà không phải của dì.”

“Dì.” An Noãn phản cầm tay cô.

“Yên tâm đi, đã ba mươi năm trôi qua, dì đã sớm nghĩ thông suốt tất cả, cũng đã sớm bình tĩnh , nhà của dì nhất định muốn dì gả cho người vĩ đại giống như ông ấy, dì cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phản kháng. Tuy rằng thời gian ông ấy dành cho dì rất ít, ông ấy bận đến nổi có đôi khi chúng tôi nửa tháng một tháng cũng không nói với nhau một câu, trước khi cháu xuất hiện ông ấy rất ít khi ở nhà, hiện tại ông ấy vì cháu thường xuyên trở về ăn cơm, bất quá dì cảm thấy dì rất kiêu ngạo, bởi vì chồng của dì rất có năng lực, rất xuất sắc. Cháu không biết, lúc nhị cữu cháu còn trẻ có bao nhiêu mê người, khi đó có rất nhiều thiên kim tiểu thư thích ông ấy, muốn gả cho ông ấy. Cuối cùng ông ấy lựa chọn dì, khi đó có biết nhiêu cô gái hâm mộ dì.”

Nói tới đây khóe miệng Tiết Ngọc Lan ngoéo một cái: “Thật ra dì cũng biết, ông ấy lựa chọn dì là vì bối cảnh của dì, cậu cháu ngồi vào vị này trí, cha dì giúp không ít. Ngẫm lại khi đó trong cái vòng luẩn quẩn này có mấy người vì cậu cháu mà tranh cãi với nhau, cảm chơi rất vui. Sau khi dì và cậu cháu đính hôn, còn có người chạy đến trước mặt dì châm ngòi, nói trong lòng nhị cửu cháu có người khác.”

“Sau khi gả cho cậu cháu, dì mới biết được, ông rất ít nói chuyện với phụ nữ, một lòng cho sự nghiệp. Mẹ cháu nói với dì, nhị cữu cháu nhìn thấy phụ nữ cũng đỏ nhân, làm sao cất giấu phụ nữ ở trong lòng. Có lẻ mẹ cháu là người hiểu ông ấy nhất, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt đến làm cho dì hâm mộ. Lúc ấy mẹ cháu cùng lão gia tử tranh cãi, rời khỏi Bắc Kinh, rất kỳ quái nhị cữu cháu cũng không giữ cô ấy lại, cũng không tìm cô ấy về. Chuyện này nhưng thật ra làm dì suy nghĩ thật lâu, bất quá nhị cữu cháu hiện tại rất hối hận.”

Cũng thấy được quan hệ của nhị cữu và mẹ rất tốt, nếu không sao lại sủng cô như vậy. Đêm đó An Noãn cùng Tiết Ngọc Lan tán gẫu đến khuya, An Noãn rất ngạc nhiên với chuyện của mẹ mình, nhưng rất nhiều chuyện, có lẻ cũng chỉ một mình nhị cữu biết. Có những kỉ niệm, có lẽ ông cất sâu vào trong nội tâm của mình, không muốn chia sẻ với bất luận kẻ nào.