Cướp Sắc

Chương 1: Mặt người dạ thú ngọc diện hồ ( nhất )




Lá phong đỏ rực phiêu phiêu rơi xuống đất, tiếng đàn du dương động lòng người, mùi hoa quế thơm ngát, cùng với nồng đậm mùi son phấn, thật sự làm cho ta không được thoải mái đứng ngồi không yên.

Thân là tiểu quận chúa của nhà Trung Liệt Hầu, tuy chỉ là con của một tiểu thiếp, bất quá ta từ nhỏ thông minh lanh lợi nên cũng chiếm được một chút sủng ái của lão cha cổ hủ.

thật sự ta không nghĩ muốn đến cái hội thi từ ca phú này, nhưng với trò một khóc hai nháo ba thắt của của mẫu thân ta đành chấp nhận, bị tiểu Tâm nha hoàn lôi kéo trang điểm tỉ mỉ xong, cuối cùng ta bị đẩy vào giữa đám danh hoa thục nữ như hoa như nguyệt này.

không có hứng thú cùng vài cái tiểu thư nhà quan trò chuyện, nhìn các nàng nụ cười e thẹn trên môi, bàn tay nhỏ bé cùng với động tác tao nhã lấy khăn che mặt thực sự ta có điểm xấu hổ và bội phục các nàng.

Nghe các nàng cùng nhau làm thơ ca hát, ta chỉ mỉm cười, ngẫu nhiên cho vài lời bình, ca ngợi các nàng vài câu.

Cách đó không xa ở trong đình Lạc Nguyệt, có truyền đến thanh âm vài vị nữ tử cười duyên, cùng với lời nói gợi cảm của nam tử, đều đều, vừa vặn rơi vào trong tai ta.

Nam nhân khuynh quốc khuynh thành, có khí chất phong hoa tuyệt đại, ánh mắt phượng khinh trát, đưa tới vô số ba đào lưu chuyển.

Khuôn mặt tuấn tú tà mị, cánh môi hồng hồng, nam nhi một thân trường bào tuyết trắng, thật sự có bản lĩnh mê đảo vô số nữ nhân.

hắn dường như cảm thấy được ánh mắt của ta, một đôi mắt đẹp yêu tà liền nhìn lại đây, chống lại ánh mắt của ta, sau đó đưa đến một cái mỉm cười ám muội.

Kia khêu gợi mỉm cười mang theo ý vị thâm trường làm cho ta không tự giác đánh một cái rùng mình, nam nhân này thật sự lài bản tính háo sắc không đổi mà.

không ngoài dự tính nhìn ta khuôn mặt nhỏ nhắn lúc hồng lúc xanh, tên có khuôn mặt xinh đẹp hồ ly cười xin lỗi vài vị mỹ nữ sau đó thong thả đi tới phía ta.

Ta một đôi mắt to cảnh giác nhìn chằm chằm vào tuyệt đại mỹ nam tử đang hướng ta đi tới, tên phượng hồ ly này, một dòng họ tôn quý, trong triều có bác là hoàng hậu làm chỗ dựa, tuổi còn trẻ nhưng lại là Tể Tướng của trều đình, dân gian đối với hắn cực lỳ sùng bái và kính trọng, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không có được một nửa tôn quý như hắn, hơn nữa với bề ngoài khuynh quốc khuynh thành, có tài học độc nhất vô nhị, không thể nghi ngờ chính là dệt hoa trên gấm, nam nhân thì cực kỳ hâm mộ, nữ nhân thì đối hắn si mê, trong Nam Xương quốc này cơ hồ tất cả những nữ tử còn độc thân, cho dù danh phận không nổi, cũng muốn thi nhau chen vào đại môn của phượng gia.

một nam tử với thân phận hiển hách như vậy, ta đây chỉ là một quận chúa nho nhỏ, lại là do một tiểu thiếp sinh ra, đương nhiên là không xứng với hắn, vả lại quan trọng là ta chỉ muốn gả cho một người bình thường, có thể cùng ta và mẫu thân bên nhau một đời, còn những hào môn thế gia cùng với nam nhân tuyệt đại vô song như vậy ta chỉ có thể nhượng bộ lui binh.

không lấy chồng có quyền thế lại ăn chơi, không gả vào gia đình quí tộc có tiền cùng địa vị, không bao giờ gần gũi nam nhân xinh đẹp anh tuấn như hoa, ba điều đã đặt ra ta luôn luôn ghi nhớ rõ ràng.

Nghĩ giả trang làm như không thấy hắn, đáng tiếc vài vị khuê phòng thục nữ bên cạnh ta vẻ mặt lại phiếm hoa đào, không ngừng thở gấp, trong mắt đẹp là một mảnh ba đào, thanh âm nũng nịu làm cho người nghe xong thân mình lập tức mềm nhũn.

“Phượng công tử…ngươi cũng đến đây….”

Nam nhân kiêu ngạo gần như là ngạo mạn, cằm dưới hơi hơi nâng lên, bạc thần thoáng khẽ nhếch, thật sự là so với nhóm tiểu quan của Lam Hương viện còn diễm lệ vài phần.

Nhìn ra được sự khinh thường trong mắt ta, nam nhân như ngọc chân mày nhíu lại, khóe miệng có chút run rẩy, bất quá hắn luôn luôn hướng tới hình tượng mỹ nam tử, cho dù tâm không cam thì trước mặt các mỹ nữ hắn cũng không thể phát tác.

Vài vị thục nữ tựa hồ vẫn đang chờ mong ánh mắt thu ba của phượng hồ ly, bất quá vị nam tử áo trắng mĩ mạo trước mắt tựa hồ cũng không tính nhỏ ra vài giọt cam lộ đi xoa dịu tâm linh khô héo của các nàng, một đôi phượng mâu hẹp dài bình tĩnh nhìn ta.

“Đậu đậu muội muội…ngươi cũng đến đây…”

Đối với xưng hô thân mật một cách quá phân của hắn, ta cắn răng nhịn, ai kêu ta vào mười tuổi năm kia, ương ngạnh đòi đại ca mang theo ta vào phượng gia xem Bạch khổng tước, lại thực không cẩn thận xâm nhập vào phòng của phượng hồ ly, vô tình thấy được thân thể mềm mại trần trụi của hắn.

Này trong sáu năm qua, ta không có lúc nào là không hối hận, nếu ngày hôm đó ta không có nhìn đến khối phượng hoàng thai ấn giữa hai chân của hắn, cũng không có nhìn thấy hai điểm hoa nhỏ trên ngực hắn, không nhìn thấy cặp mông trắng như tuyết đó, ta cũng không cần suốt ngày lo lắng đề phòng, sỡ hại một ngày nào đó hắn tìm đến cửa ép buộc ta chịu trách nhiệm cho sự trong sạch của hắn.

Hít sâu vài cái làm cho tâm bình tĩnh lại, khuôn mặt tuy là tươi cười khả ái, trong lòng lại đang tính toán làm thế nào để sớm rời đi, lời nói thốt ra lại mang theo tia lạnh lẽo cùng tia hàm xúc bất hòa.

“Phượng tể tướng…hạnh ngộ hạnh ngộ…”

Tiếng nói ôn hòa, làm cho Phượng hồ ly có vẻ không vui, trong phượng mâu xinh đẹp của hắn lóe lên một tia trêu tức.

không nhìn đến ánh mắt ái mộ của nhóm mỹ nữ, dáng người cao gầy tuấn nhã bước đến gần ta, ngón tay ngọc khẽ nâng cằm của ta lên, bên miệng khẽ nhếch lên một độ cong tà ác.

hắn tiến gần sát vào tai ta, lời nói ra chỉ có ta cùng hắn nghe được.

“Đậu đỏ đậu, ta nói rồi nếu người còn dám không để ý tới ta, ta sẽ nói cho mọi người, Đậu khấu quận chúa của nhà Trung Liệt Hầu, xâm nhập vào Ỷ Lan Hiên với ý đồ cường bạo ta…”