Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 32: Thói quen là tốt rồi




Hoắc Nhĩ Phi nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến Thư đại công tử vừa rời đi từng có một duyên phận với cô, cũng chính vào đêm cô bị bắt, là hoa hoa công tử cô gặp trên du thuyền Victoria hào hoa. Nếu biết là anh, cô nhất định sẽ bất chấp tất cả thỉnh cầu anh cứu cô ra ngoài – thoát khỏi ác ma.

Cho dù rất có thể mình vì hoa hoa công tử này mới rơi vào ngày hôm nay, nhưng chút kia đều không quan trọng, quan trọng là muốn trốn thoát khỏi nơi này, nhưng mà, bỏ qua chính là bỏ qua. Cho đến sau này khi cô hiểu biết rõ chân tướng thì chỉ cảm thấy ông trời giống như đùa cợt cô.

Thư Phiến Hữu cũng không ngờ ngày đó mình vô tâm đã thay đổi số mạng của Hoắc Nhĩ Phi, sau khi anh biết được, anh từng cực kỳ hối hận, xúc động thật lâu.

Sau ba ngày khi Thư nhị thiếu trở về từ châu Âu, Hoắc Nhĩ Phi đã tiêu dao ba ngày rồi, chỉ cảm thấy mấy ngày nay cực kỳ thoải mái, giống như con heo lười ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cô cảm giác mình đều là thịt, buồn bực...

Buổi tối xử lý xong công việc, Thư nhị thiếu lập tức tới phòng của Hoắc Nhĩ Phi, nhào thẳng lên người đang ngủ trên giường, đôi tay dao động trên tay cô một lúc, váy ngủ nhanh chóng bị cởi ra quăng trên đất.

Hoắc Nhĩ Phi đang ngủ cảm thấy có người đè trên người cô, chờ khi phản ứng kịp thì đã trần truồng! Mỗi một chỗ trên làn da, móng vuốt ma quỷ đến đâu, lửa cháy lan ra đồng cỏ...

Ba ngày không chạm vào cô, Thư Yến Tả đã sớm không chịu nổi, không có bất kỳ dạo đầu..., động tác mãnh liệt thô lỗ, Hoắc Nhĩ Phi bị đụng vào cũng sắp không chịu nổi.

Lại là một trận “Chiến đấu” dài, vẫn muốn cô bốn lần, Thư Yến Tả mới thấy thỏa mãn, ôm cô tắm rửa đơn giản một chút, rồi ngủ.

Cuộc sống như thế vẫn kéo dài ba tháng, Hoắc Nhĩ Phi bị hành hạ sắp chết rồi, gần như mỗi đêm ác ma này đều muốn cùng cô cái đó, hơn nữa luôn chơi đùa đến khi cô hôn mê mới dừng tay, trừ mấy ngày cô gặp nguyệt sự, anh mới đi tìm người phụ nữ An Tình Hủy kia trút dục vọng.

Vì vậy, mỗi lần An Tình Hủy thấy cô, đều là ánh mắt giống như muốn giết người, điều này khiến cho cô die nda nle equ ydo n rất bất đắc dĩ, cũng không phải cô cứ chiếm cứ ác ma không thả, cô còn ước gì ác ma kia đi “Này nọ í e” với An Tình Hủy!

Đảo mắt, chính là đầu mùa đông, cuối tháng mười một Hongkong vẫn rất ấm áp, điều này khiến cho Hoắc Nhĩ Phi rất không thích ứng, cũng biến thành càng thêm đau lòng, không đi học, trường học có thể đuổi học cô không, còn có cha mẹ có cho rằng cô đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn chết rồi không, có phải ngay cả bài vị cũng đã có rồi không.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười lên, miệng há to hít một hơi, có một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.

“Hoắc Nhĩ Phi, mày đồ xui xẻo này!” Cô tự nhủ trong lòng.

Mặc dù ba tháng qua, ác ma kia coi như không tệ với cô, trừ không để cho cô ra cửa và liên lạc với ngoài nhà, gần như cái gì cũng thỏa mãn cô, về nhu cầu vật chất vĩnh viễn không thỏa mãn được nhu cầu tinh thần. Ở điểm này, cô giống như một con rối gỗ không có ý thức, thuần túy là một công cụ ấm giường, cũng chỉ cao cấp hơn đầy tớ một chút! Chủ nhân nói gì cô phải làm đó, hoàn toàn không có tự do.

Có lúc cô cũng để ý, quan sát địa hình, phát hiện rất khó chạy đi, khắp nơi đều có máy theo dõi, hơn nữa cửa còn có người canh giữ, có thể nói canh phòng nghiêm ngặt, cô chỉ có thể cầu nguyện ác ma kia có thể sớm chán nản mình.

Cả người trong nhà họ Thư đều cảm thấy ba tháng qua tâm tình nhị thiếu tự dưng tốt hơn nhiều, tối thiểu sẽ không động một chút là lên cơn, hơn nữa nhị thiếu luôn không giữ phụ nữ ngủ chung, lại ngủ chung giường chung gối với người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi suốt ba tháng, tại sao lại không khiến người ta kỳ quái! Chẳng lẽ người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi đó thật sự có thể đi vào lòng nhị thiếu, hoặc có thể nhị thiếu chỉ là vui mừng nhất thời! Nhưng theo lý thuyết, thời gian dài như vậy, nhị thiếu cũng nên chán ghét!

An Tình Hủy càng hận Hoắc Nhĩ Phi thấu xương, ba tháng qua, trừ phi cô ta gặp nguyệt sự, nhị thiếu gần như sẽ không gọi đến cô, mấy đêm ít ỏi nhị thiếu cũng chưa bao giờ lưu cô lại qua đêm, cô cảm thấy hết sức uất ức, tại sao người phụ nữ kia có thể, cô lại không thể!

Tiếp theo ngay cả người nhà họ Thư đều có ánh mắt khinh bỉ với cô, vú Thư luôn quan hệ thân thiết với cô cũng xa cách rất nhiều, thật sự là mụ già đáng hận! Kẻ nịnh hót!