Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 2: Sự yên bình trước cơn bão




Diệu Diệu nghe Huyền Kỳ nói vậy thì vô cùng vui vẻ, gật đầu lia lịa, vòng đầu qua cánh tay đang giơ của Huyền Kỳ, nép vào bên người cậu làm nũng: “Em không muốn ăn cái nhãn hiệu thức ăn cho mèo đó nữa đâu, đổi cho em loại khác đi, muốn vị bò cơ, vị gà cũng được, còn muốn con chuột đồ chơi nữa, phải phát ra tiếng được đó, với cái cây có gắn lông vũ kia nữa, càng nhiều càng tốt.”

Dừng một chút, lại nhớ đến khi nãy Tham Lang có nhắc đến “Áo khoác đuôi hồ ly”, thì lại thêm một câu: “Mua thêm cái đệm bằng nhung đi, bên trong phải có thật nhiều bông, đừng có mua loại mỏng, có được không?”

Huyền Kỳ không ngờ một câu nói của cậu lại dẫn đến nhiều yêu cầu như thế, lúng túng ậm ừ hai tiếng rồi nhìn về phía Thẩm Thiên Huy.

Thẩm Thiên Huy bật cười: “Diệu Diệu, hay ngày mai cô theo bọn tôi đi dạo phố, muốn mua cái gì thì tự chọn.”

“Được được!” Diệu Diệu vui vẻ sắp nhảy cẫng lên “Đi dạo phố đi dạo phố, tốt lắm!”

Thẩm Thiên Huy sờ sờ đầu Diệu Diệu, sau đó chuyển sang Vu Dương, nghiêm mặt nói: “Vậy anh thật sự không phát hiện bất cứ đầu mối gì từ ‘Kẻ kia’ à?”

Về chuyện này ban nãy anh ta cũng đã có hỏi, lúc này hẳn là chỉ muốn xác nhận lại lần nữa thôi.

Vu Dương suy nghĩ một chút, yên lặng một lúc lâu rồi lắc đầu: “Ngoài đá Nguyệt Sắc và mùi thơm kia ra, trên người kẻ đó không hề có thứ gì khác, cũng không thể từ thân pháp mà suy đoán được thân phận. Chỉ là hình như kẻ đó đang bị thương, hơi thở không thông thuận lắm, hoặc cũng có thể là đang ẩn dấu thực lực.”

“Thế nhưng nếu kẻ này cũng giống như lần trước, chỉ muốn để Quỷ Ẩn đi lấy Di Thiên châu và hoa sen, sau đó lại cướp đi từ tay cô ta, thì sao lại phải cứu cô ta? Lúc ấy, cô ta vốn không có sức phản kháng, chỉ cần diệt khẩu là được.” Điểm này tôi nghĩ mãi cũng không ra.

“Cứu cô ta, có lẽ là vì cô ta còn giá trị lợi dụng.” Thẩm Thiên Huy suy đoán.

“Có lẽ kẻ đó muốn dò xét tôi.” Vu Dương cúi đầu, như có điều suy nghĩ: “Mặc dù ban nãy tôi rơi vào trạng thái chết giả nhưng bên ngoài kết giới cũng không có dấu hiệu gì, kẻ đó chắc chắn không rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, có lẽ thấy Quỷ Ẩn lâu quá chưa trở ra, lại cảm thấy tôi hẳn đã phải chết không thể nghi ngờ nên mới vào để xem xét tình hình, không ngờ người lẽ ra phải chết là tôi đây lại không hề chết, vì vậy mới ra tay muốn tìm hiểu tại sao. Lúc này, chỉ cần kẻ đó đưa Quỷ Ẩn đi là có thể biết được mọi chuyện ban nãy. Cho nên, chẳng những lần này đối phương đã biết về việc Tham Lang có thân thể mới mà ngay cả Lưu Hà, rất có thể cũng sẽ bị Lang Vương hoài nghi.”

“Vậy…” Thẩm Thiên Huy khó có lúc không biết làm sao.

Lưu Hà khẽ hừ: “Lang Vương có gì đáng sợ chứ, hắn ta bây giờ đối với tôi khá nghe lời đó.”

“Kẻ kia hẳn là rất gần gũi với Lang Vương, tiên tử nên cẩn thận chút thì tốt hơn.” Sắc mặt Thẩm Thiên Huy nghiêm trọng.

Lưu Hà vẫn mang vẻ mặt chẳng buồn để ý, không tiếp tục nói đề tài này nữa mà chỉ nhìn đồng hồ, nói với Tham Lang: “Này, bốn giờ hơn rồi, anh không vội về nhà à?”

“Cái gì? Đã giờ này rồi hả?” Tham Lang hoảng hốt, nhảy bật lên, lại ôi một tiếng: “Không được không được, tôi phải đi, quần áo của tôi đâu? Quần áo đâu?”

Nói rồi lại cắn răng ngồi dậy, nhìn loạn xạ.

“Ban nãy lúc biến thân anh tự xé rách mất rồi.” Huyền Kỳ đi đến chỗ thùng rác, lấy ra mấy miếng vải rách.

Tham Lang vỗ đùi: “Đúng rồi, vậy phải làm sao đây?”

Dưới tình huống nguy cấp như vừa rồi, rốt cuộc là Tham Lang đã mặc cái gì lúc đến đây, tôi thực sự không hề có ấn tượng, giờ nhìn lại mớ “Thi thể” của mấy bộ quần áo kia, hình như cũng chỉ là một cái áo sơ mi trắng bình thường “Loại quần áo gì vậy? Xem Huyền Kỳ có không cho anh một cái khác mặc tạm cũng được.”

Tham Lang ấp úng cả buổi trời mới nói: “Là cái áo vải bông màu trắng thôi, tôi cũng không để ý nữa, Diệu Diệu gọi tôi thì tôi tiện tay lấy đại một cái rồi mặc thôi.”

Nhìn kĩ lại, đúng là một cái áo sơ mi bằng vải bông màu trắng, lại còn là loại nửa mới nửa cũ, quần áo như thế, Tần Lan chắc sẽ không quá để ý, có hơi khác một chút cũng khó mà phát hiện ra, tôi bảo Huyền Kỳ đi lấy cái áo tương tự cái áo kia ra.

Tham Lang mặc vào, cũng không cần ai đỡ, ôm chặt bụng rồi từ từ đi ra khỏi cửa.

“Ngày mai sau khi tan học thì đến phòng làm việc của tôi đổi thuốc.” Lưu Hà gọi với theo bóng lưng của anh ta.

“Lại định rắc muối vào vết thương của người ta chứ gì.” Huyền Kỳ lầm bầm, rồi không đợi Lưu Hà kịp phản ứng, nhanh chóng chuồn vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa.

Lưu Hà trợn trừng mắt, đuổi theo hai bước, sau đó lại ý thức được Vu Dương đang ở đây, không nên quá đáng quá nên dậm mạnh chân một cái rồi bỏ đi.

Diệu Diệu đã biến lại thành hình mèo, nhảy lên ghế salon ngáp dài.

Thẩm Thiên Huy chuẩn bị cầm bao rác ra ngoài cửa, nói với tôi: “Tranh thủ thời gian chợp mắt một lúc đi, trời sáng rồi, còn phải đi học mà đúng không?”

Tôi gật gật đầu, không nói thì thôi, vừa nhắc đến tôi đã cảm thấy mê man, cả người không còn chút sức lực nào, mắt vừa sưng vừa đau, hận không thể lập tức chui vào trong chăn.

Lúc này, Huyền Kỳ dáo dác nhìn ra từ phòng vệ sinh: “Con hồ ly tinh hung dữ kia đi chưa?”

“Đi rồi.” Tôi nói “Mau ngủ đi.”

Huyền Kỳ khoa trương vỗ ngực một cái: “Đi là tốt, đi là tốt.”

Sau đó, cậu lê cái thân mỏi nhừ về phòng mình.

Tôi quăng mình lên giường, chỉ vừa chợp mắt một chút mà đồng hồ báo thức đã vang lên.

Sáng hôm nay có hai môn chính, giảng viên vô cùng nghiêm khắc, vô cùng căm ghét sinh viên nghỉ học, một khi bị phát hiện nghỉ học thì những kẻ có thành tích không tốt như chúng tôi sẽ phải rớt môn khỏi nghi ngờ, hơn nữa, cũng không thể lại xin phép chủ nhiệm lớp nữa. Nghĩ đến đây, tôi thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ, đành phải khó khăn rời khỏi giường.

Đi đến phòng khách, hóa ra Thẩm Thiên Huy đã chuẩn bị xong điểm tâm, cũng không biết anh ta có ngủ không nữa, thoạt nhìn tinh thần anh ta vẫn rất sảng khoái.

Sau khi tôi rửa mặt xong đi ra, thấy cửa phòng Huyền Kỳ vẫn đang đóng chặt, không hề có chút động tĩnh nào, tôi không khỏi gấp gáp, đi qua vỗ mạnh.

“Đã kêu cậu ta nhiều lần lắm rồi.” Thẩm Thiên Huy cười cười nói.

Vậy à. Tôi gật gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Huyền Kỳ đang nằm chỏng vó trên giường, ngáy vang trời.

“Lớp của Lão Mã, em muốn thi lại phải không?” Tôi đẩy mạnh cậu, nói.

Cậu chép miệng hai cái, lật người, mơ mơ hồ hồ nói: “Thi lại thì thi lại chứ sao.”

Xem ra không dùng thủ đoạn thì e là không được rồi.

“Mau dậy đi mau dậy đi, Lưu Hà tới.” (=)))) ) Tôi vừa rút chăn mền của cậu, vừa ra vẻ khẩn trương kêu to.

“Hả? Cái gì?” Cậu lập tức bật dậy, còn buồn ngủ nhưng vẫn vô cùng khẩn trương, túm lấy quần áo ở đầu giường, cuống quýt chạy lung tung, vừa nhìn quanh “Tới rồi? Đâu ? Bảo Vu Dương ra ngoài cản cô ta lại, đừng cho cô ta vào.”

Tôi thấy cậu trong mười mấy giây đã mặc xong quần áo, hỏi: “Tỉnh chưa?”

Cậu sửng sốt, mờ mịt gật đầu.

“Động tác nhanh lên, đến trước khi Lão Mã điểm danh là được.” Nói rồi không thèm để ý đến dáng vẻ khó hiểu của cậu, tôi ra ngoài tiếp tục ăn bữa sáng của tôi.

Mãi một lúc lâu sau, Huyền Kỳ rốt cuộc phản ứng kịp, mang theo cơn giận ngút trời, binh binh bang bang rửa mặt, ngồi xuống bên cạnh tôi ăn bữa sáng rồi nói: “Thanh Loan, sao chị có thể như thế? Em là em trai chị, là em trai ruột duy nhất của chị, mới sáng sớm, trời đã lạnh lắm rồi, lại bị chị kêu lên là Lưu Hà đến. Lỡ như dọa em đến mức để lại di chứng bệnh tim gì đó thì sao, chị làm em thất vọng quá đi!”

Tôi hoàn toàn không thèm để ý, làm như không nghe thấy, Thẩm Thiên Huy nghẹn cười, mang dáng vẻ xem kịch vui, cũng không nói tiếng nào, Vu Dương ngồi trên bệ cửa sổ ngẩn người, sắc mặt đã tốt lên nhiều, Diệu Diệu thì sau khi tôi thức dậy đã ở lì trong phòng tôi, chắc là đang chọn quần áo để tí nữa đi dạo phố… Lúc nào cô ấy cũng xuất hiện trong hình dạng mèo, lại thích ngủ trên salon, vì vậy không có phòng riêng, có mấy bộ quần áo cũng là để trong tủ quần áo của tôi.

Nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng cằn nhăn liên miên của Huyền Kỳ.

Hôm nay, mọi việc đều rất bình yên, lúc đi học chúng tôi đều ngủ gật, nhưng cũng không xin nghỉ, cũng chẳng bỏ qua lúc điểm danh của giảng viên. Sau khi tan học về đến nhà, mấy nguyện vọng của Diệu Diệu đều đã được thực hiện, Thẩm Thiên Huy lại mua thêm cho cô ấy mấy bộ quần áo mùa xuân vô cùng đáng yêu, bảo rằng khí trời cũng đã ấm dần lên rồi.

Ăn xong cơm tối, Tham Lang đến nói với chúng tôi, anh ta đi đổi thuốc, quả nhiên lại bị Lưu Hà trêu đùa, vải băng vết thương làm anh ta ngứa ngáy vô cùng, điều này càng củng cố quyết tâm muốn chặt sạch mấy cái đuôi của Lưu Hà của anh ta. Qua mấy hôm, anh ta lại vui vẻ tuyên bố, mình đã đồng hóa xong, hơn nữa còn biểu diễn cho chúng tôi thấy mình không cần nhúng nước cũng có thể mọc thân giáp, đồng thời cũng khen công dụng của giao châu nức nở, vô cùng hợp lý chiếm dụng giao châu của cha Tần Long làm của riêng.

“Như vậy bây giờ anh sẽ phải dùng thân phận của Tần Long mà sống.” Huyền Kỳ nói “Bị mẹ trông coi, ngày ngày phải đi học, sang năm phải đi thi.”

Tham Lang nghe thấy thế cau chặt mày, đôi mày như sắp bện chặt vào nhau, rồi lại như nhận mệnh: “Cũng được, ai bảo tôi dùng báu vật của cha cậu ta chứ.”

Tôi biết, ý anh ta nói không chỉ là nói đến giao châu, còn có vài viên trân châu lớn được anh ta thuận tay mang ra theo, giá trị không rẻ, hơn nữa, anh ta và Huyền Kỳ đã thương lượng, sau này hai người phải vào đó một lần nữa để càn quét.

Thuốc trị thương của Lưu Hà vô cùng hữu hiệu, một tuần sau, vết đâm xuyên qua bụng của Tham Lang thoạt nhìn đã khỏi hẳn, không hề để lại chút dấu vết.

Tham Lang lại không có làm những gì mình đã nói là đi chặt đuôi của Lưu Hà, chỉ là mỗi lần hai người chạm mặt đều thấy đối phương không vừa mắt, phải chê cười nhau một phen.

Liên tiếp mấy tháng sau đó, lại không hề có chuyện kì lạ gì xảy ra. Trong lúc đó, Thẩm Thiên Huy còn đi khỏi nhà một tháng, bảo là phải sắp xếp vài chuyện, sau khi anh ta trở về, Vu Dương lại đi một tháng, hai người họ dường như đã đạt thành sự ăn ý nào đó, trong hai người, phải có một người ở lại nhà tôi trông chừng.

Sự yên bình này khiến Huyền Kỳ dần thả lỏng, thậm chí còn cho rằng mấy chuyện kia sẽ không xảy ra nữa. Tôi không nói nhưng trong lòng luôn có cảm giác bất an khó nói thành lời, mơ hồ lại không chịu tản đi. Tôi cảm thấy, có lẽ rất nhanh thôi sẽ có một cơn bão lớn kéo đến.