Cửu Biện Liên

Quyển 11 - Chương 11: Chủ nhân của Ngôn Linh quán




Lúc này, ánh sáng le lói trên ngọn nến lay lắt hai cái rồi biến mất hẳn, mắt tôi không kịp thích ứng nên không thể nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy trong hành lang có gió thoảng, khiến mặt tôi lạnh lẽo.

Thẩm Thiên Huy đốt giấy vàng thành một cây đuốc, ngọn lửa chập chờn khiến cảnh vật xung quanh lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ lắm.

Huyền Kỳ thò đầu nhìn quanh hành lang: “Không biết thông tới đâu nữa, có nên đi không?”

“Đi thôi.” Thẩm Thiên Huy không hề chần chờ, đi thẳng vào.

“Cẩn thận một chút, coi chừng có cơ quan này nọ đó.” Huyền Kỳ khó có lúc cẩn thận.

“Không còn đường nào để đi nữa.” Thẩm Thiên Huy thở dài “Đây là địa bàn của kẻ đó, chính kẻ đó bắt chúng ta vào đây, dùng Mão Tinh biết phân thân để đối phó chúng ta, kẻ đó chắc chắn để tính tới khả năng thất bại. Bây giờ, hành lang này có thông đến đâu đi nữa, chúng ta cũng không có quyền lựa chọn, cho dù không theo ý kẻ đó, chúng ta cũng không thể thoát ra. Có lẽ vào lúc nãy, khi Bạch Liên Vân của Lưu Hà vang lên, mọi chuyện đã được sắp xếp xong.”

Chúng tôi yên lặng, anh ta nói rất đúng. Dù có không muốn thế nào, cục diện tùy kẻ khác sắp đặt này chúng tôi không cách nào thoát được, cũng giống như ban nãy vậy, cứ cược một lần, còn đỡ hơn là ngồi chờ chết.

Chiều rộng của hành lang chỉ đủ cho một người đi qua, mặc dù nó được xây dựng bằng xi măng nhưng tôi vẫn không tự chủ nhớ đến lối đi vào động của Hề Nang, lòng hơi sợ sệt, lúc đi, gió vẫn không ngừng phất vào mặt tôi, khiến tôi nổi cả da gà, bóng của chúng tôi phản chiếu trên tường, trở thành những cái bóng khổ lồ, xung quanh vô cùng yên lặng, không khí hơi có vẻ kì dị.

Bởi vì căng thẳng, Thẩm Thiên Huy đi rất chậm, tôi đi ở đằng sau, cũng không khá hơn, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, Huyền Kỳ là người đi cuối cùng, nhiều lần bị chính tiếng bước chân của mình hù dọa.

Khoảng chừng mười phút, từ đằng xa bỗng truyền đến tiếng ồn ào mơ hồ.

“Suỵt.” Thẩm Thiên Huy từ từ dừng lại, ra hiệu im lặng, nghiêng đầu lắng nghe.

“Có người đang nói chuyện à?” Huyền Kỳ cũng làm hành động giống y hệt.

“Không phải tiếng nói chuyện.” Tôi cảm thấy tiếng này vô cùng quen “Hình như là tiếng TV”

Thẩm Thiên Huy không dám xác định, lại dẫn chúng tôi đi về phía trước một chút, âm thanh càng thêm rõ, đúng là tiếng TV đang chiếu quảng cáo sản phẩm mới nhất của KFC.

“Có phải là…” Huyền Kỳ kéo tôi, không nói nốt nửa câu sau.

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ.

“Bất kể phải hay không, cứ đi xem thử.” Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc, đi nhanh hai bước rồi đột nhiên biến mất.

Chúng tôi hoảng hốt, vội đuổi theo, hóa ra đó là một khúc quanh, nơi này ánh sáng mờ mờ, anh ta lại đi nhanh quá, ánh đuốc không rõ mới khiến chúng tôi sinh ra ảo giác.

Sau khi quẹo qua, chúng tôi thêm vài bước thì dẫn đến một căn phòng gần như giống hệt căn phòng ban nãy, điều khác biệt duy nhất chính là trên chiếc bàn vuông là một cái TV, một đứa trẻ đang ngồi trên đất, ngửa đầu tập trung nhìn chằm chằm màn hình.

Không cần đoán, đứa bé này chắc chắn là Mão Tinh.

“Người thật, đây là thân thể thật của nó.” Huyền Kỳ ghé vào tai tôi nói nhỏ.

“Sao em biết?” Tôi không hiểu vì sao cậu lại có thể khẳng định như thế.

“Có xiềng xích, nó bị nhốt ở đây.” Huyền Kỳ chép miệng nhìn về một phía.

Quả nhiên, nhìn kĩ lại, trên cổ tay cổ chân của Mão Tinh bị xiềng xích khóa lại, sợi xích thô to màu đen xuyên qua mặt đất, không biết dẫn tới nơi nào, hơn nữa, thân thể nó cũng không còn hơi mờ, quần áo cũng khác, là một bộ đồ ngủ biếng nhác không hề cầu kì.

Thẩm Thiên Huy đứng cạnh TV, từ từ quan sát nó.

“Anh cẩn thận đó, mau trở lại.” Tôi không ngờ hai bên cứ mặt đối mặt như thế, không khỏi lo lắng.

Thẩm Thiên Huy khẽ vẫy tay, nhìn một lúc, liền xòe bàn tay huơ huơ trước mắt Mão Tinh, Mão Tinh vẫn không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào mfn ảnh, hình như hoàn toàn không biết chúng tôi đang ở đây.

“Cái quảng cáo này cũng đâu có hay đến mức đó.” Huyền Kỳ khó hiểu — mỗi lần cậu xem TV đều là để xem phim thôi.

“Bị giam rồi.” Thẩm Thiên Huy nói “Chỉ có thể xem TV, không làm gì khác được, cũng không có phản ứng với người ngoài.

“Thật à?” Huyền Kỳ không tin “Mão Tinh, này, Mão Tinh, đồ quỷ con ngu ngốc.”

Mão Tinh vẫn không nhúc nhích, cũng không hề quan tâm.

“Aizz, quả là vậy.” Huyền Kỳ thấy nó như thế, gan cũng lớn, đứng chọt chọt vào cánh tay nó “Này, không phải muốn đi công viên giải trí à? Thả bọn tôi ra ngoài rồi tôi dẫn đi.”

Thân thể Mão Tinh theo động tác của ngón tay mà hơi lệch qua một bên, nhưng rất nhanh đã trở lại vị trí cũ, không hề phản ứng.

“Giỏi cho tên nhóc con nhà mi, cuối cùng cũng có ngày hôm nay.” Huyền Kỳ càng to gan, cười hắc hắc giơ tay định vỗ ót Mão Tinh, dùng sức không ít.

Ai ngờ, tay cậu còn chưa hạ xuống đã bị Thẩm Thiên Huy bắt được: “Cậu thật ra cho là nó có thể để mặc cậu làm gì thì làm? Đừng quên, thân thể thật không thể làm gì nhưng nó còn phân thân đó.”

Huyền Kỳ sửng sốt, rốt cuộc cũng nhớ ra: “Đúng vậy nhỉ, phân thân của nó đâu rồi?”

Thẩm Thiên Huy chỉ chỉ Mão Tinh: “Sau khi bị trhương, nó nhất định sẽ về đây, cho nên đừng có làm loạn,chọc nó điên lên, không chừng nó lại xuất hiện thì phiền lắm.”

Huyền Kỳ sờ cằm, nhìn Mão Tinh, dường như còn có điều chưa hiểu: “Anh nói nó bị giam cầm, không có phản ứng với thế giới bên ngoài, vậy phân thân là ở đâu ra?”

“Tôi cũng có biết chút chút về phân thân.” Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một chút “Nghe nói, khi tu vi đạt đến một trình độ nào đó, tựa như Vu Dương nói, có thể tự đem một phần ý thức và hồn phách của mình ra ngoài, bất kể dưới tình huống nào, chỉ cần đầu óc còn hoạt động thì đều có thể phân thân, chỉ là lúc tỉnh lại thì khó có thể khống chế sức mạnh trên người mình, giống như nó bây giờ, có lẽ chỉ có thể phân một phần nhỏ sức mạnh mà thôi.”

“Ồ, cho nên nó mới cố nén mình không được đánh nhau, có phải không?” Huyền Kỳ hình như đã hiểu ra.

Thẩm Thiên Huy cười cười gật gật đầu: “Không biết nó rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại bị khóa ở đây. Mà kẻ đã gọi phân thân của nó ra ngoài giết người, nhất định là chủ nhân của Ngôn Linh quán, một Ngôn Linh sư…”

“Anh nói đúng rồi.” Nửa câu còn lại đã bị một giọng nói nhẹ nhàng xen ngang.

Thẩm Thiên Huy hình như đã đoán trước được nên không hề lộ vẻ kinh ngạc.

“Đây chính là người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ của tôi.” Tôi khẽ nói với anh ta.

“Phân thân của Mão Tinh không mạnh nhưng lại yếu kém đến mất có thể khiến các người đến được đây, tôi đúng là hơi bất ngờ.” Trong bóng tối, một bóng người chậm rãi đi ra, từ đầu đến chân đều được áo choàng bao phủ, che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt dài nhỏ, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm chúng tôi.

Thẩm Thiên Huy không tiếp lời, chỉ đứng đó, tùy ý cô ta đánh giá.

“Các người có muốn mấy người họ ở đâu không?” Người phụ nữ kia thong thả hỏi: “Mèo yêu, Thiên Cẩu, Cửu Vĩ hồ, còn cả…”

Thẩm Thiên Huy không nói gì, Huyền Kỳ nóng nảy: “Bọn họ đâu?”

Người phụ nữ kia liếc nhìn cậu một cái, nhìn vào mắt tôi: “Đợi tôi có được đồ rồi, tự nhiên sẽ nói cho mấy người biết.”

“Chỉ e là chính cô cũng không biết bọn họ đang ở đâu.” Thẩm Thiên Huy nói vô cùng chắc chắn.

Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm anh ta, khẽ cười: “Pháp sư, không cần khích tôi, tôi khác với Mão Tinh, nếu đã cùng mấy người hợp tác, tôi chẳng những không đụng đến một cọng tóc của bọn họ, còn có thể để mấy người thoải mái đi gặp Diêm Vương.”

Tôi thầm thở dài, vì sao mà đến tận bây giờ, bất cứ kẻ nào đến cướp đồ, đều dùng điều kiện “chết thoải mái” này để làm điều kiện trao đổi vậy, trong mắt bọn họ, chúng tôi nhỏ yếu như mấy con kiến sao?

“Vật đang ở nhà tôi, muốn gì thì đi cùng tôi lấy.” Tôi biết, dù có nói thật, cô ta cũng chưa chắc sẽ tin.

Quả nhiên, mắt cô ta nheo lại, trong mắt đầy hoài nghi: “Ồ? Dễ dàng như vậy?”

“Đúng vậy, cô nghĩ xem, sao lại dễ dàng như vậy.” Thẩm Thiên Huy mỉm cười lắc tay.

Người phụ nữ kia lại nhìn từng người chúng tôi: “Được, như vậy, tôi cũng không khách khí.”

Vừa dứt lời, tôi chợt thấy áo choàng cô ta khẽ tung bay, Thẩm Thiên Huy biến sắc mặt, vội tránh qua một bên, đáng tiếng vẫn chậm một bước, bị một luồng khói trắng đánh vào ngực, kêu lên một tiếng rồi tê liệt ngã xuống.

“Cửa ở đây.” Cô ta nhấc cằm về phía tường “Hai người, mau dẫn đường.”

Trong lúc lơ đãng, tôi phát hiện Phật châu ngọc hơi sáng lên, chủy thủ cũng nóng lên, tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, cũng đã hiểu ý đồ của đối phương, cùng nhau từ từ đi về phía vách tường.

“Ở đó có cửa à? Cô gạt chúng tôi phải không?” Huyền Kỳ giơ tay lên nhưng không tiếp xúc với mặt tường, chỉ giả vờ sờ soạng vài cái.

“Đẩy hay kéo ra?” Tôi cũng phối hợp với cậu.

“Đẩy, đẩy mạnh vào.” Cô ta khá bất mãn “Thật vô dụng, có cánh cửa cũng mở không ra.”

“Đẩy không ra.” Diễn xuất của Huyền Kỳ quả nhiên là hàng đầu “Ôi Thanh Loan, chị có cảm thấy không, tay em bủn rủn cả rồi, có phải vì ban nãy tiêu hết sức lực rồi không? Giờ cả người em chẳng còn chút sức lực nào, đầu cũng choáng váng nữa.”

Nói rồi cậu nắm lấy cổ tay tôi, thuận thế dùng Phật châu ngọc vòng quanh chủy thủ.

“Mấy người đang làm gì đó? Đừng có mà làm trò hề!” Cô ta nhận thấy động tác nhỏ này của chúng tôi, vội chạy đến định ngăn cản.

Ngay lúc này!

Tôi chợt xoay người, cũng không rõ là nhắm ngay vị trí nào, chỉ lo dùng chủy thủ đâm mạnh về phía cô ta.

Tôi không nghe được bất cứ âm thanh gì, nhưng quả thật đã đâm trúng, thân thể bên dưới áo choàng vô cùng cứng.

Ánh sáng vàng kim của Phật châu ngọc vô cùng chói mắt khiến tôi phải nhắm mắt lại, sau đó, ngực tôi như bị mỗi luồng sức mạnh to lớn đánh phải, khiến tôi bay lên trời, va mạnh vào tường, lúc rơi xuống, tôi cảm nhận được sự đau nhức khiến người ta khó thở, miệng lập tức có mùi tanh ngọt tràn ra.

Huyền Kỳ sợ đến mức mặt trắng bệch, chạy đến gấp gáp hỏi tôi có sao không.

“Không chết được.” Ánh sáng vàng kim kia nhanh chóng biến mất, giọng nói của người phụ nữ kia hơi khàn, trên bả vai vẫn còn ghim chủy thủ, đứng trên cao nhìn xuống chúng tôi: “Lá gan không nhỏ nhỉ.”