Cửu Biện Liên

Quyển 13 - Chương 16: Được ăn cả, ngã về không




Lang Vương nghe thấy lời của Thẩm Thiên Huy, tất nhiên là rất vui vẻ: “Không ngờ một pháp sư loài người nho nhỏ lại có mắt nhìn không tồi.”

Vừa nói, đao trong tay vẫn chừng từng ngừng nghỉ, hoặc trực tiếp chém về phía Vu Dương hoặc chém lên đất để hóa ra khí, cũng không lấn tới khi Vu Dương né tránh, như cố ý đánh hụt hoặc đang khoe khoang lực lượng của mình, chưa đầy vài phút đồng hồ, cả sân đã hoàn toàn thay đổi.

Chỗ giàn nho gần chúng tôi cũng không thể may mắn thoát khỏi, thanh chống đỡ hai bên đã bị chém gãy, nhờ có kết giới bảo vệ, tất cả mọi người đều không sao, chỉ là tình cảnh lúc bị tàn phá rất kinh người, khiến chúng tôi đều giật mình.

Vu Dương không vội tấn công, chỉ toàn tránh né, cẩn thận quan sát từng cử động của Lang Vương.

Mà mỗi khi đao Khai Thiên của Lang Vương được vung lên, sân tường đều sụp đổ ầm ầm, Tham Lang và Quỷ Ẩn đang đánh say sưa bên ngoài của giật mình, phải nhanh chóng né qua một bên.

“Đang yên đang lành phá cái gì mà phá.” Tham Lang không nhịn được hét lớn “Bọn ta đang đánh vui, đừng có làm loạn.”

“Nhà của ông đây, ta muốn hủy thì hủy, liên quan gì đến ngươi!” Lang Vương tức giận trong lòng, không thèm để ý đến hình tượng rống lại “Quỷ Ẩn, lột da tên con hoang này cho ta!”

Quỷ Ẩn khẽ cười một tiếng, lẳng lặng tiếp cận với Tham Lang đang tức đến giậm chân, gai Thanh Thương vung lên không trung.

“Cẩn thận!” Huyền Kỳ thấy vậy thì căng thẳng, hô to.

Tham Lang vội vàng nhảy lên, vội né tránh, không rảnh quan tâm đến Lang Vương nữa, mồm vẫn không ngừng kêu “cá chạch chết tiệt, con giun chết tiệt”, lại nhào vào đấu với Quỷ Ẩn.

Lang Vương dừng tay nhìn quanh, đối với thành quả chiến đấu của mình rất thỏa mãn, giơ đao Khai Thiên lên, mũi đao nhắm ngay Vu Dương: “Sao không đánh trả? Chẳng lẽ trốn trốn tránh tránh là tập tục của tộc các cậu à?”

Vu Dương không nói gì, quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Lang Vương thấy anh chẳng quan tâm đến mình, giận tím mặt, đột nhiên vung đao, lưỡi đao màu trắng lập tức chém tới.

Huyền Kỳ sợ đến trừng lớn mắt, chỉ về phía Vu Dương, sửng sốt không nói nên lời.

Khi lưỡi đao sắp chạm vào người Vu Dương, ngay lập tức, nơi đó đã không còn bóng người.

Huyền Kỳ chết lặng người, tôi vội nhìn xung quanh, Diệu Diệu kéo tôi một cái, chỉ tay về phía không trung.

Tôi ngẩng đầu, Vu Dương đang bay lơ lửng trên không, tay vung roi dài, như giao long ra biển, vừa nhanh vừa mạnh.

Nhìn dáng vẻ Lang Vương đứng đó, tôi bỗng hiểu ra —- đao Khai Thiên nặng nề, cho dù có mạnh đến đâu cũng không thể linh hoạt như kiếm Vân Hải, hoặc xuất quỷ nhập thần như gai Thanh Thương, công kích liên tục, tất sẽ xuất hiện lỗ hổng, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đã biến thành sơ hở. Vu Dương ban nãy vẫn không ra tay chính là chờ thời điểm này.

Từ lúc lưỡi đao chém xuống cho đến lúc Vu Dương ra tay, tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai ba giấy, khi tôi hiểu ra những điều này, roi cũng đã kề sát Lang Vương.

Lang Vương hơi biến sắc, theo bản năng giơ đao Khai Thiên lên, chuôi đao chắn trước mặt, “keng” một tiếng, roi đã đánh mạnh vào trên đao.

Vu Dương đánh không trúng cũng không ham chiến, lập tức thu tay lại, Lang Vương cũng không chịu thua, chạy hai bước đuổi theo, vung đao chém mạnh về phía roi.

Chiêu thức này hiển nhiên là trong lúc cấp bách đánh bừa, Lang Vương cũng rất rõ chiêu này sẽ không có tác dụng, vì vậy, sau khi chiếm hụt, lưỡi đao lại được vung ra.

Vu Dương xoay tay, roi được điều khiển thành một tấm chắn nhỏ, chủ động nghênh đón lưỡi đao kia, hai bên vừa tiếp xúc, tiếng “keng keng” không ngừng vang lên.

Lưỡi đao bị ngăn trở lập tức hạ thấp tốc độ, Vu Dương nhân cơ hội này nhún mình, vững vàng đáp xuống đất.

Huyền Kỳ ngẩng đầu, mãi đến khi lưỡi đao bién mất trên không trung mới ngơ ngác “Ồ” một tiếng.

“Lão sói ơi lão sói, con cái chạch này nhảy cao quá, ngươi chỉ cần lệch một chút thôi thì cô ta đã mất mạng nhỏ rồi.” Tham Lang quay đầu cười hì hì.

Sắc mặt Quỷ Ẩn tái mét, không dừng tay tiếp tục tấn công.

“Aizz, mày đừng có thế, người suýt nữa đánh trúng mày cũng không phải tao.” Tham Lang chống đỡ, vẫn cười vui vẻ, “Xem tao tốt không, không quên thay mày bắt chuyện với chủ nhân mày.”

Sắc mặt Quỷ Ẩn càng tối tăm, dáng vẻ như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tham Lang, mà ở gần đó, tình hình chiến đấu của Lang Vương và Vu Dương đang đến lúc gay cấn.

Huyền Kỳ và Diệu Diệu lần đầu tiên nhìn thấy trận đấu kịch liệt như thế, đầu không ngừng xoay qua xoay lại, không bỏ qua bất cứ bên nào.

“Sao Quỷ Ẩn không biến thân giống lần trước?” Huyền Kỳ lại hỏi.

“Biến thân tiêu hao rất nhiều sức lực.” Thẩm Thiên Huy đáp “Không phải bất đắc dĩ, cô ta đâu dễ dàng biến thân.”

“Đúng vậy.” Lưu Hà lúc này đã điều tức xong, từ từ đứng lên “Cũng như Tật Phong đan của Lang Vương, chính là kích thích mọi tiềm năng trong cơ thể, thương tổn không chỉ trong vòng hai ba tiếng là xong.”

“Đúng rồi, cô giáo Hồ, cô sao vậy, trúng độc à?” Huyền Kỳ không biết chuyện trước đó, chỉ biết Lưu Hà không thoải mái “Vừa nãy tôi nghe Lang Vương nói thuốc gì đó, cô không giải được à?”

Lưu Hà nghe thấy, mặt đỏ bừng, sau đó quay đầu không nói gì nữa.

Huyền Kỳ còn muốn hỏi, tôi vội ngăn lại, thấy cậu nghi ngờ nhìn tôi, tôi lại không biết phải giải thích thế nào, đành chỉ về phía trận đấu, muốn mượn việc này dời sự chú ý của cậu.

Lúc này, Vu Dương càng đánh càng hăng, roi Ô Vũ chống lại sự tấn công của Lang Vương, lại còn dùng cả Ảm Hỏa, hai bên va nhau như có vô số quả bom được tung ra, đừng nói cả sân đều bị phá hủy, ngay cả mặt đất dưới chân, trừ phần trong kết giới còn nguyên vẹn, khắp nơi đều rách nát, như bị máy đào đất xới qua.

Tôi nhìn kĩ, phát hiện sắc mặt Lang Vương hơi nặng nề hơn trước, động tác cũng không quá linh hoạt.

“Các người không phải nói Lang Vương rất lợi hại à? Sao trông cũng chỉ có thể.” Huyền Kỳ đã kịp nói ra suy nghĩ của tôi

“Vết thương cũ của hắn còn chưa khỏi hẳn, chỉ mới hồi phục phân nửa thôi.” Lưu Hà nói “Hôm trước đánh với Vu Dương, hắn không muốn thắng nên không dùng hết toàn lực, cũng rất khó đoán được thực lực của Vu Dương, nay đấu với nhau, đột nhiên cảm thấy đối phương mạnh hơn mình tưởng, khó tránh khỏi tay chân lộn xộn.”

Thẩm Thiên Huy gật đầu nói: “Lang Vương là vua của một tộc, tự cho mình rất cao, đao Khai Thiên cũng rất lợi hại, tôi nghĩ, ban đầu, hắn cho rằng mình có thể nhẹ nhàng đánh bại Vu Dương không ngờ thực lực của Vu Dương không kém, nhanh chóng phát hiện nhược điểm của hắn, trong khoảng thời gian ngắn đã đánh ngang tay với hắn, mà càng như thế, Lang Vương lại càng nóng lòng muốn chứng minh mình mạnh hơn, bất tri bất giác rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính.”

Lang Vương dường như nghe thấy điều này, quay đầu lại, ánh mắt hung ác nhìn về phía chúng tôi, sau đó chém mấy đao về phía Vu Dương, bức Vu Dương lui về sau, sau đó nhanh chóng lấy một thứ gì đó nhét vào miệng.

“Xem ra, hắn muốn được ăn cả ngã về không, phải liều mạng rồi.” Lưu Hà lầm bầm cười lạnh hai tiếng, hai tay ôm ngực, dáng vẻ như đang xem kịch vui.

“Là Tật Phong đan à? Là Tật Phong đan phải không?” vẻ mặt Huyền Kỳ hưng phấn, hỏi liên tục.

“Đúng vậy, chắc chắn tiếp theo là thuốc bảo vệ kinh mạch toàn thân.” Lưu Hà gật đầu “Chỉ là, cho dù có là thuốc thần, trong thời gian ngắn như thế sử dụng Tật Phong đan hai lần, lại hao tổn quá nhiều công lực….chờ xem, nếu như vậy mà hắn vẫn không thể đánh bại Vu Dương, có lẽ sẽ bị thương không nhẹ.”

“Có chết không?” Huyền Kỳ lại hỏi.

“Không biết.” Lưu Hà không chớp mắt nhìn trận chiến, cũng không quay đầu lại “Nhưng dưỡng thương mười ngày nửa tháng là chắc chắn không tránh khỏi.”

Lang Vương dùng Tật Phong đan xong, xương cốt vang lên mấy tiếng răng rắc, giống như vô cùng đau đớn, đầu đầy mồ hôi, sau đó đột nhiên ngẩng mặt lên trời rống to, quần áo đều rách toạt.

“Một bộ quần áo tốt, tiếc thật.” Tham Lang chậc chậc hai tiếng, lắc đầu.

Lang Vương liếc anh ta một cái, cũng không thèm để ý, môi nở nụ cười, sau đó lập tức xông về phía Vu Dương.

Vu Dương đã chứng kiến uy lực của Tật Phong đan, tất nhiên không dám chậm trễ, khi Lang Vương ngửa mặt lên trời rống to, cánh anh cũng lập tức giương lên, sau đó bay lên trời, sau khi tránh thoát lần tấn công này, thuận thế quất roi ra.

Lang Vương lúc này khác ban nãy, không hề tránh né, đao Khai Thiên vung lên, thanh thế càng kinh người, đánh văng roi, lưỡi đao được ném ra, bay thẳng về phía trước, bổ về phía mặt Vu Dương.

Vu Dương không ngờ tốc độ hắn lại nhanh như thế, mặt hơi biến sắc, thu roi lại, nhanh chóng lui ra sau, lưỡi đao sượt qua chóp mũi anh, tôi thấy thế không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Lợi hại hơn lần trước không ít.” Huyền Kỳ thở dài nói.

Không ai tiếp lời cậu, mọi người đều đang căng thẳng nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu —- bên kia, Tham Lang và Quỷ Ẩn cũng khó phân cao thấp, chém giết vô cùng náo nhiệt.

Từng chiêu thức của Lang Vương khiến tôi tin tưởng, lần trước hắn quả thực chưa dùng toàn lực. Lúc dùng Tật Phong đan, hắn thoạt nhìn chỉ trông giống một võ sĩ, nhưng giờ, hắn nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt rách ra, da thịt phồng lên, đao Khai Thiên cũng phát ra mấy tiếng ong ong và một luồng ánh sáng nhạt, mỗi chiêu đều như phá núi, động tác nhanh chóng, sơ hở giữa các chiêu biến mất, hiển nhiên là một hung thần hạ phàm.

Mặt đất dưới chân càng rung dữ dội, khe nứt cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có mấy luồng khí bắn về phía kết giới, tạo mấy trận chấn động, khiến chúng tôi đều đứng không vững.

“Có lẽ….đã không nhịn được nữa rồi?” Huyền Kỳ lo lắng nhìn lên trên, khẽ hỏi tôi.

Tôi vừa định đáp lời, đã thấy đao Khai Thiên xoay một vòng trong không trung, chém ra vô số các lưỡi đao nhỏ, như châu chấu bay về phía Vu Dương. Vu Dương dừng ở giữa không trung, một tay dùng Ảm Hỏa làm lá chắn, một tay vung roi Ô Vũ, vội ngăn cản. Cùng lúc đó, tôi thấy bên môi Lang Vương nở một nụ cười, tung người, lập tức xuất hiện trước kết giới của chúng tôi, hai tay nắm chặt chuôi đao, chém mạnh xuống.