Cửu Biện Liên

Quyển 7 - Chương 11: Mắt của chị rất đẹp




Cuối mùa xuân, thành phố lúc nào cũng chìm trong những cơn mưa dai dẳng, có lúc còn mưa suốt nửa ngày, lúc này, tâm tình của tôi cũng như thế, cứ như đưa đám, sa sút vô cùng.

Vu Dương đã không ở trong nhà suốt năm ngày, nhưng gần như mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy anh ở trường học. Lưu Hà luôn dính sát bên người anh, sắc mặt vui vẻ như đang nói cái gì, anh lại không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn gật đầu đáp lại, thậm chí còn lộ ra nụ cười khẽ, khó có lúc nhẫn nại như thế.

Tôi vô cùng muốn giải thích với anh chuyện Tần Long, nhưng lời đến bên môi rồi, lại không biết phải mở miệng thế nào. Sáng hôm nay, tôi vất vả lắm mới có dũng khí chào anh một tiếng, anh lại chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn thoáng qua tôi một cái rồi bỏ đi.

Ánh mắt của mấy bạn học trong lớp càng nhìn tôi với vẻ quái dị, thỉnh thoảng còn nói này nọ sau lưng tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi cũng chỉ đành xem như không có chuyện gì, xem như không thấy.

“Chị đã hôn Tần Long thật à?” Huyền Kỳ hỏi tôi như thế.

“Là cậu ta, cậu ta hôn, cưỡng hôn!” Tôi nhớ đến chuyện trong rạp phim, vẫn cảm thấy vô cùng căm tức.

Huyền Kỳ lẩm bẩm tỏ vẻ khó tin, một thiếu niên đẹp trai sáng sủa như thế, sao lại có hứng thú quái đản với một nữ thanh niên như Thanh Loan, thật không hiểu nổi.

“Chị, nếu chị trở thành bạn gái của Tần Long, Vu Dương thì sao?” Diệu Diệu biết chuyện, mấy ngày liên tiếp đều tham gia náo nhiệt.

“Kệ anh ta!” Nhắc tới Vu Dương, tôi càng nổi nóng.

“Chị muốn đá anh ta à?” Diệu Diệu nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ.

Nói đến Tần Long, mỗi ngày tan học cậu ta lại đến nhà tôi một lần. Tôi dĩ nhiên không thèm gặp cậu ta, vì chuyện này mà Tần Lan còn chạy đến gặp riêng tôi, hỏi có phải con trai của bà chọc giận gì tôi không, hay là tôi cảm thấy lương bổng ít quá.

Nhìn bà có vẻ không biết mấy chuyện mà Tần Long đã làm, tôi cũng không thể nói thẳng ra được. Tôi chỉ bảo gần đây thân thể tôi không khỏe, tạm thời sẽ không phụ đạo.

Sau khi suy nghĩ suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau tôi đã đứng trước cửa phòng cố vấn chăm sóc sức khỏe, quyết định dù có thế nào cũng phải nói cho rõ ràng.

Nếu như tôi nhớ không lầm, giờ mở cửa của phòng này là chín giờ, nhưng đợi mãi đến mười giờ, tôi mới nhìn thấy Lưu Hà chậm rãi đi đến, tâm trạng dường như rất tốt, còn khẽ hát.

“Chào.” Cô ta gật đầu chào tôi, lấy chìa khóa mở cửa: “Vào ngồi đi.”

“Vu Dương đâu?” Tôi không có thời gian nói chuyện nhảm nhí với cô ta.

Cô ta không trả lời ngay mà choàng áo khoát trắng được treo trên móc lên người, ngồi xuống chỗ bàn làm việc, sau đó mới nói: “Ở nhà, lúc tôi đi vẫn chưa chịu dậy.”

Tôi cứng đờ người, trong lòng không hiểu vì sao hơi buồn bã.

“Bạn trai nhỏ của cô đâu?” Cô ta thấy tôi không nói gì thì nhìn đằng sau tôi một lúc: “Không đi cùng à?”

Xem ra muốn hỏi Vu Dương đang ở đâu là chuyện không thể, chắc tôi phải tự mình đi tìm.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc phải tìm ở đâu, tôi cũng không biết. Ra khỏi phòng làm việc của Lưu Hà, tôi lại bắt đầu cảm thấy, quyết tâm tối qua của mình đã bắt đầu bị hao mòn.

Nhưng ai ngờ, khi tôi vừa xuống lầu, đã thấy Vu Dương đang thong thả đi đến.

“Vu Dương.” Tôi vội gọi anh lại.

Một giây sau, tôi liền nhìn thấy đôi mắt vàng óng ánh kia.

Anh đứng cách tôi khoảng mấy bậc thang, yên lặng nhìn tôi, đôi mắt vẫn tỏ vẻ hờ hững như cũ.

Mà tôi, sau khi gọi anh rồi, cũng không biết nói gì.

Hai người chúng tôi cứ nhìn nhau một lúc lâu, Vu Dương rốt cuộc mở miệng nói: “Chuyện gì?”

“Chuyện này…Tần Long…” Tôi ngập ngừng “Tần Long…tôi không phải bạn gái của cậu ta.”

Anh khẽ “à” một tiếng, không nói gì.

“Với lại…nụ hôn đầu….” Nhắc đến chuyện này, mặt tôi lại không kiềm được nóng hổi: “Thật ra thì, không phải như mọi người nghĩ, là cậu ta…”

“Tôi thấy mà.” Anh nhướn mày, xen ngang lời tôi.

Hóa ra anh vẫn thấy. Trong lòng tôi căng thẳng, cứng họng.

“Dù sao cô cũng không quá kháng cự, không phải sao?” Anh hỏi tiếp.

“Không phải!” Tôi vội giải thích “Sức lực của cậu ta quá lớn, chưa kể là, tôi còn cắn cậu ta.”

Anh lại “à” một tiếng, khẽ mỉm cười nói: “Hai người trông rất xứng đôi, không tệ.”

“Không phải!” Tôi bối rối, cảm thấy không thể nào giải thích cho rõ.

“Nói lại với Thẩm Thiên Huy, gần đây tôi có chút chuyện, bảo anh ta cứ tự do hoạt động đi.” Nói rồi, anh liền đi lên lầu.

Thấy anh sắp đi lên tầng một, chỉ một lúc nữa là sẽ biến mất trong tầm mắt tôi, tôi lại gọi anh.

Anh quay đầu lại, nhíu mày, hình như đã hơi mất kiên nhẫn.

“Hai ngày nay anh ở cùng Lưu Hà, ở nhà của cô ta à?” Tôi hỏi.

Anh gật gật đầu, không liếc tôi thêm cái nào, xoay người đi.

Tôi ngơ ngác đứng đó, cảm giác như bị người ta dùng gậy đánh một cái, đầu choáng mắt hoa, bên tai tôi, mọi âm thanh đều như đã biến mất. Ngay vai đột nhiên bị một người chạy nhanh qua va vào, chân tôi mềm nhũn, ngồi bệt trên đất, người nọ cúi đầu nói mấy câu, tôi không nghe thấy tiếng, chỉ theo quán tính lắc lắc đầu.

Sau đó, không còn ai để ý đến tôi nữa, tôi ngồi trên bậc thang, đầu óc không ngừng hiện lên những lời Lưu Hà nói trong phòng làm việc, cả những lời mà Vu Dương đã nói, tất cả đều như xoay quanh trong đầu tôi.

Không biết đã qua bao lâu, khi tôi dần tỉnh táo lại, đột nhiên phát hiện Huyền Kỳ đang ngồi cạnh tôi.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Thấy cậu đưa tôi một tờ khăn giấy, tôi mới phát hiện mình đã rơi nước mắt đầy mặt.

Tôi không nói tiếng nào cầm lấy, mở ra lau mặt, tôi thở phào nhẹ nhõm, cơn đau trong lòng không hề giảm bớt, ngược lại, cứ như bị dao cùn không ngừng cắt qua, dù đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi thật sâu.

“Nếu chị không muốn học, thì về nhà đi.” Huyền Kỳ cầm lấy cây dù bị đánh rơi trên đất, nhét lại vào tay tôi.

Cũng tốt, về nhà, về nơi mà tôi cảm thấy an toàn, thư thái, có thể bình tĩnh lại.

Tôi nghĩ vậy liền từ từ đứng lên, đi về phía trước, từ đằng sau truyền đến tiếng thở dài của Huyền Kỳ.

Mưa vẫn đang rơi, tôi bung dù từ từ đi, đầu óc trống không, bất tri bất giác, tôi đã về đến cửa nhà, đang định cầm chìa khóa mở cửa, bỗng nghe thấy có người gọi tôi.

Tôi nhìn lại, hóa ra là Tần Long.

Trong lòng cảm thấy thật phiền não, tôi không muốn gặp cậu ta, nhưng vừa cúi đầu định mở cửa lại cảm thấy, có một số việc, hẳn là phải nói cho rõ ràng.

“Cậu có thời gian không?” Tôi hỏi cậu ta.

Cậu ta giơ giơ mấy quyển sách trong tay: “Vốn định về nhà lấy đồ, không có thời gian, nhưng nếu là chị, đi học muộn một chút cũng không sao.”

Cậu ta xoay người, mở cửa nhà mình ra: “Vào nhà tôi ngồi đi.”

Nghĩ lại, cũng tốt, trong nhà tôi còn có Thẩm Thiên Huy và Diệu Diệu, có lẽ nói chuyện cũng không tiện.

Nhà cậu ta được sắp xếp khá đơn giản, ngoài mấy vật dụng cần thiết thì không có đồ trang trí dư thừa, bên góc tường có bày một hòm gỗ lớn, bên ngoài có sơn loang lổ, hình như đã cũ lắm rồi.

“Chị có còn định dạy tôi không? Tôi còn nhiều vấn đề cần hỏi.” Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, mở sách trong tay ra.

“Tại sao cậu muốn làm vậy?” Tôi hỏi.

“Cái gì?” Không biết cậu ta đang không hiểu thật, hay vờ không hiểu.

“Vì sao muốn tôi làm bạn gái cậu? Muốn đùa giỡn tôi à?” Tôi không nói vòng vòng nữa.

Cậu ta ngừng động tác trong tay, suy nghĩ một lúc, quay đầu nói: “Bởi vì mắt của chị.”

Tôi hoảng hốt, không thể tin nổi: “Cậu…cậu có ý gì?”

Cậu ta cười, từ từ nhích đến gần: “Mắt của chị rất đẹp, khi tôi vừa dọn đến đây, tôi đã chú ý đến nó.”

Tôi lùi về sau, cố gắng giữ một khoảng cách với cậu ta, một tay lặng lẽ đưa vào trong túi.

Ai ngờ, khi tôi vừa cầm lấy chủy thủ, chưa kịp phòng bị, cậu ta đã kéo tay tôi ra ngoài.

“Chủy thủ thật tinh xảo, ở trên có gắn mã não à? Phượng hoàng này khắc đẹp thật.” Nói rồi, cầm chủy thủ, tỉ mỉ nhìn.

Tôi muốn lấy lại, lại bị cậu ta đẩy mạnh ra, sau đó, một tiếng “bốp” giòn vang, mặt tôi liền cảm thấy nóng rát đau đớn.

Người tát tôi, chính là Tần Long, tôi không phản ứng kịp, chỉ có thể ôm mặt, há hốc mồm nhìn cậu ta.

“Muốn dùng thứ này đối phó tôi?” Cậu ta quơ quơ chủy thủ trong tay “Vô dụng thôi, tôi không sợ thứ này.”

Trong lúc nói chuyện, tôi lại phát hiện thân thể mình không thể nhúc nhích.

Cậu ta nhìn đồng hồ trên tường, tiện tay đẩy ngã tôi trên đất: “Đến giờ rồi, đúng không?”

Khôi Lỗi hương! Lại là Khôi Lỗi hương! Hơn nữa người hạ hương này không phải cậu ta, là ai? Lúc này tôi chợt nhớ đến bóng đen phát ra tiếng cười chỗ cửa sổ phòng tôi.

Tần Long cầm chủy thủ của tôi, ngồi xổm xuống, khẽ tự hỏi, mà dường như đang nói với tôi; “Không biết dùng cái này có móc mắt ra được không nhỉ.”

“Có lẽ là được đó, thử xem.” Ngoài phòng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

Vu Dương đến, trong lòng tôi không khỏi mừng như điên.

Tần Long hoảng hốt, đặt chủy thủ xuống gần tay tôi, nhanh tay cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn trà, kề sát ngay mắt tôi.

Tôi không nhìn thấy, nhưng có thể nghe được tiếng bước chân đang đến gần, cuối cùng dừng ngay đỉnh đầu tôi.

“Lang Vương ở đâu?” Vu Dương hỏi.

“Lang Vương gì chứ? Tôi không biết.” Tần Long rất khẩn trương, tay cầm dao khẽ run.

“Chuyện của Thanh Loan, là ai nói cho mày biết?” Vu Dương lại hỏi.

“Đừng nói nhảm!” Tần Long lớn tiếng nói “Chuyện của mày tao cũng đã nghe nói, nhưng lúc này, mày tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, tao chỉ muốn Di Thiên châu, nếu mày chịu hợp tác, hoa sen sẽ là của mày.”

Vu Dương khẽ cười: “Tao không cần hoa sen gì cả, tao chỉ cần Di Thiên châu, vậy phải làm sao đây?”

Tay của Tần Long run càng lúc càng mạnh.

“Mày cứ việc giết cô ấy đi.” Vu Dương cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt cậu ta “Chờ Di Thiên châu được lấy ra, để xem mày lấy được hay là tao lấy được.”

Hai người cứ thế giằng co trước mắt tôi, Vu Dương thì vẫn nhàn nhã như cũ, Tần Long lại vô cùng khẩn trương, trán bắt đầu thấm đẫm mồ hôi.

Đột nhiên, nửa người trên của tôi cứ như gắn lò xo, ngồi bật dậy, nắm chủy thủ, đâm mạnh về phía ngực Vu Dương.

Vu Dương dường như không ngờ tôi sẽ như thế, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc, dáng vẻ dường như đã quên cả việc ngăn chặn.

20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>