Cửu Châu Đại Lục

Chương 60: Động phủ




Bước đi trong sơn động tối đen và yên tĩnh, hàn ý nhàn nhạt toả ra lượn lờ quanh thân, trong thông đạo an tĩnh chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của hai người.

Chung quanh khung cảnh âm u mờ ảo, làm cho Lệnh Hồ Xungsong chưởng không tự chủ được mà khoanh vào nhau, ngẩng đầu nhìn Túy Tửuđang chậm rãi hành tẩu phía trước, thoáng chần chừ liền đi mau vài bước, gắt gao đi ngay phía sau hắn. Dưới loại cấm chế như thế này hắn cũng không biết bên trong còn cái nào không, nên hắn lựa chọn cho Tửu đi trước dò đường.

Bước đi trong không khí an tĩnh này hơn mười phút đồng hồ, thì thiếu niên trước mặt đột nhiên dừng cước bộ.

Túy Tửu nặng nề thở ra một hơi, ho khan một tiếng, chỉ hướng trước mặt, một chỗ toả ra quang mang màu vàng nhàn nhạt, chính là một cánh cửa đá, bất đắc dĩ nói:“ Phía trước bị cái cửa chắnđường đi”

Nghe vậy, Lệnh Hồ Xung mày đen cau lại, tiến đến hai bước nhìn cánh cửa đá, trầm ngâm.

Túy Tửu đi đến, bàn tay vuốt trên cửa đá, kiểm tra một chút độ dày, chậm rãi lắc đầu:“ Cửa đá rất dày, e rằng ít nhất một gã trúc cơcường đại mới có thể đem nó phá tan được.”

“ Đám đệ tử các ngươi chỉ biết cậy mạnh, xem trên cửa đá là quang mang màu vàng, nơi này rõ ràng là có bố trí Thổ hệ cơ quan thuật, chỉ cần tỉ mỉ tìm một chút, muốn mở ra cũng không quá khó khăn.” Liếc mắt một cái nhìn Túy Tửu, Lệnh Hồ Xung đưa tay chạm vào cửa đá, sau đó chậm rãi di động lên.

“ Ngươi cũng am hiểu cơ quan thuật à? Ta tưởng ngươi chỉ biết trận pháp thôi chứ?” Nhìn Lệnh Hồ Xung sắc mặt đầy nghiêm túc, Túy Tửu không khỏi tò mò.

“ Chỉ là đã từng xem qua một vài bộ sách liên quan đến cơ quan thuật mà thôi, không nói là tinh thông, bất quá dùng để dò xét một chút thì không có vấn đề gì.” Lệnh Hồ Xung tuỳ ý trả lời, động tác trên tay vẫn liên tục như trước, không bị trì hoãn.

Hơi hơi gật đầu, Túy Tửu cũng không quấy rầy cậu xem xét dò tìm nữa, ánh mắt di chuyển khỏi cánh cửa đá, theo quang manh yếu ớt nhìn từ trên xuống dưới vách đá bốn phía xung quanh.

Trên vách đá, mơ hồ thấy một ít dấu vết khắc, mặc dù hiện tại những dấu vết này đã mơ hồ, nhưng Túy Tửu vẫn có thể nhìn ra trên đó là những hình ảnh người, có lẽ những ảnh người này hẳn là chủ nhân sơn động lưu lại.

“ Tìm được rồi.” Ngay lúc Túy Tửu quan sát thạch bích, Lệnh Hồ Xung mừng rỡ nhẹ giọng làm cho hắn vội vàng dời ánh mắt qua bên đó.

Nhìn cánh cửa đá từ từ di chuyển, Túy Tửu mạnh mẽ thở dài một hơi, hướng Lệnh Hồ Xung dựng thẳng ngón cái. Gã này tuy tu luyện chậm chạp nhưng thiên phú về mấy trận pháp, kết giới cơ quan thì đến cả mấy lão quái kết đan chưa chắc bằng hắn.

Cùng với cánh cửa đá lùi vào, hào quang nhàn nhạt từ bên trong cửa đá phát ra, đem toàn bộ vùng hắc ám phụ cận xua tan đi, không lưu lại chút nào.

Nhìn con đường sáng sủa bên trong cửa đá, Lệnh Hồ Xung khẽ cười cười, nhưng sau đó lại lùi ra hai bước, sau đó hướng Túy Tửu hất hất cái cằm da ngâm đen, cười nói:“ Mời, vào đi thôi.”

Nhún vai, Túy Tửu cười thầm “ Định cho tôidò đường sao?” cậu từ trên mặt đất nhặt vài tảng đá, sau đó hung hăng quăng vào trong cửa đá, nhìn không thấy chuyện gì xảy ra, lúc này mới có cảm giác yên tâm.

“ Ngươi đúng là một tên cẩn thận quá.” Nhìn Túy Tửu lúc này vẫn không quên cẩn thận, Lệnh Hồ Xung có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

“ Đa tạ khích lệ.” Nhẹ nhàng cười cười không để ý chút nào, Túy Tửu lúc này mới bước vào trong, cẩn thận với bên trong cửa đá bước vào.

Nhìn Túy Tửu cất bước vào, Lệnh Hồ Xung cũng vội vàng đuổi theo.

Hai người bước vào cánh cửa đá, không gian trước mắt chợt trở nên rộng rãi hơn.

Trong cửa đá là một thạch thất rất lớn, thạch thất nhìn qua có chút đơn giản và trống trải. Trên vách tường có sử dụng một loạiquang thạch để chiếu sáng xung quanh. Tại vị trí trung ương trong thạch thất, có một cái ghế ngồi, trên ghế ngồi là một bộ khô cốt, đầu của khô lâu bị vùi ở dưới sâu, rơi xuống chỗ xương bắp đùi trắng bệch. Bộ dạng này kết hợp với không khí an tĩnh ở đây, nhìn qua rất có chút mùi vị âm trầm.

Y đang ngồi phía trước một tảng đá, trên tảng đá có bày biện chỉnh nămchiếc hộp đá.

Mặt khác, tại ba góc còn lại trong thạch thất, hiển nhiên chất đống không ít kim tệ ánh vàng rực rỡ cùng với lượng lớn tài vật quý giá, kim tệ số lượng lớn như vậy sợ rằng không dưới mấy triệu.

Bảo vật cùng kim tiền Túy Tửu cũng không có dùng nhiều tuy nhiên nếu đem về cứu tế người dân nghèo khổ ở vùng đất nhân giới thì có ý nghĩa lắm, hơn nữa chủ nhân của những bảo vật đó xem ra cũng chỉ là tuỳ ý bầy đặt, có lẽ là cũng không có xem những bảo vật đó quá mức coi trọng.

Đem ánh mắt rời khỏi đống hoàng kim ánh vàng rực rỡ đó, ánh mắt Túy Tửu dừng ở một góc cuối cùng, trên khuôn mặt nhàn nhạt hiện lên vẻ vui mừng.

Trong cái góc cuối cùng đó, có một cái sân hoa nhỏ bị bùn đất đùn đẩy lên, trong sân hoa, từ các loại hoa cỏ trồng trọt trong đó, một cỗ dị hương lượn lờ bay ra.

Nhìn đám hoa cỏ này, Túy Tửu cùng Lệnh Hồ Xung cơ hồ đồng thời nhanh tiến vài bước, người khác mặc dù không nhìn ra mấy thứ này, nhưng bọn họ trong lòng đều biết rõ, mấy cái đó nhìn như hoa cỏ bình thường, nhưng nói về giá trị thì so với vài đống kim tệ thật sự muốn quý trọng hơn nhiều lắm.

“ Tử Lam Diệp, Bạch Linh Tham Quả, Tuyết Liên Tử,...”

Đôi mắt lạnh lùng ngơngác nhìn sân hoa cỏ nho nhỏ đó, đọc tên một đám đại biểu cho sự quý hiếm khó tìm của những dược liệu cao cấp.

“ ThọLinh Diễm Thảo.”

Ánh mắt rời qua khỏi đám hoa cỏ, đồng tử của Túy Tửu chợt co rút lại, cuối cùng nhìn gắt gao một gốc cây ở vị trí trung ương của sân hoa, hai màu hồng bạch luân phiên xuất hiện trên lá.