Cửu Cửu Trùng Sinh

Chương 12: Lưu Lam Ngọc lần này cô chết chắc​




Trưởng công chúa Lưu Nhi Bình vẫn còn ấm ức về cái bạt tai của Lưu Lam Ngọc đã giáng xuống cho cô ta. Lưu Bình Nhi tức lắm chỉ muốn đánh Lưu Lam Ngọc thật đau ngay lúc ấy, nhưng trớ treo sao lúc ấy thái tử Trương Bá Châu lại có mặt ở đấy cô không làm sao có thể đánh nó được, làm như vậy chẳng khác gì bôi nhọ thanh danh của cô.

Lưu Bình Nghi càng nghĩ lại càng thấy tức giận cô không thể bỏ qua việc này dễ dàng được như vậy há chẳng phải cô khẳng định Lưu Lam Ngọc có thể hạ nhục cô. Không không thể như vậy phải dạy cho Lưu Lam Ngọc một bài học nếu không nàng ta sau này sẽ không coi mình ra gì nữa.

Phải! Mình phải dạy cho Lưu Lam Ngọc một bài học thích đáng nhưng mình phải làm sao đây, Lưu Lam Ngọc không còn là cái thứ phế vật ngu ngốc mà cô thường bắt nạt như trước đây nữa. Lưu Lam Ngọc giờ đây đã thay đổi nàng ta trở nên thông minh nhạy bén và có tài nghệ nàng ta giờ đây là một đối thủ đáng gờm của cô.

Chẳng lẽ không còn cách nào để dạy cho nàng ta một bài học hay sao. Nghĩ đến đây hai mắt Lưu Nhi Bình lại sáng lên. Phải! Nếu mình không xử lí được Lưu Lam Ngọc thì mình có thể nhờ mẫu hậu, mẫu hậu là người yêu thương mình nhất chắc chắn mẫu hậu sẽ giúp mình cho Lưu Lam Ngọc một bài học thích đáng.

Nghĩ là làm Lưu Bình Nhi sai người chuẩn bị một chút điểm tâm cho mình. Lưu Nhi Bình thay một bộ y phục màu hồng phấn phần áo trên thì bó sát vào người còn phần chân váy thì xoe ra như một đóa hoa thủy tiên sáng lấp lánh. Thân hình của Lưu Nhi Bình đã đẹp lại mặc bộ y phục này vào cộng thêm khuôn mặt thanh tú đôi môi đỏ mọng và dáng đi uyển chuyển thì cô chẳng khác nào một tiên nữ hạ phàm.

Lưu Nhi Bình cùng đám cung nữ của mình đi đến cung Càng Chánh.

“Nữ nhi tham kiến mẫu hậu, chúc mẫu hậu bách niên giai lão vạn sự như ý.” Lưu Nhi Bình hơi quỳ gối hai tay thì đưa sang một bên hông mà hành lễ với hoàng hậu.

“Miễn lễ, con mau lại đây ngồi với ai gia.” Hoàng hậu phất tay miễn lễ cho Lưu Bình Nhi.

Lưu Nhi Bình nghe lời mà đi lại gần chỗ hoàng hậu và ngồi xuống.

“Nói xem hôm nay con gái cưng của ta đến thăm ta hay có việc gì muốn cầu xin nào!”

“Mẫu hậu con đem đến đây món điểm tâm mà người thích ăn nhất đấy ạ.” Lưu Nhi Bình vừa cười vừa nói với hoàng hậu.

“Người đâu mau mang điểm tâm ta chuẩn bị cho hoàng hậu vào đây.”

Tiếng bước chân của cung nữ bưng điểm tâm đi vào hành lễ với hoàng hậu xong cô gái bưng điểm tâm đưa tới cho hoàng hậu rồi lui xuống. Hoàng hậu tay bưng chén chè múc một muỗng cho vào miệng rồi lấy khăn tay chùi miệng.

“Mẫu hậu người thấy sao ạ!”

“Rất ngon!”

“Được rồi nói đi có chuyện gì?”

“Mẫu hậu thật ra con còn muốn nhờ mẫu hậu dạy cho Lưu Lam Ngọc một bài học, hôm qua con bị nàng ta đã thương nữ nhi lại còn ngay trước mắt của thái tử Liên Quốc mối nhục này con không thể nào nhịn được.”

Thật không ngờ Lưu Lam Ngọc lại quá quắc như vậy nếu không phải người đó nói tạm thời không được làm hại đến Lưu Lam Ngọc thì ta đã hạ thủ với nàng ta.

“Chuyện này sau này hãy nói tiếp bây giờ ai gia mệt rồi, ai gia đi nghĩ đây con về đi.”

“Mẫu hậu, mẫu hậu à!”

“Hoàng hậu bộ y phục mới của người đã bị Vân Ý người của nhị công chúa làm bẩn, nô tỳ trách mắng Vân Ý thì bị nhị công chúa ra tay đánh, Nhược Bình vì vậy mà bị đánh đến khắp người trọng thương nữa sống nữa chết.” Cô cung nữ kể lại mà hai mắt không khỏi tuôn lệ.

“Thật là quá quắc thật không ngờ nàng ta lại không xem ta ra gì.” Hoàng hậu tức giận tay đập mạnh vào bàn hai mắt trợn tròn đỏ hoe.

“Mẫu hậu xin người bớt giận người không thể để cho Lưu Lam Ngọc muốn làm gì thì làm nữa người phải dạy bảo lại nàng ta để cho nàng ta biết vị trí của mình ở đâu.”

“Ừm! Con nói cũng có lí xem ra ai gia phải dạy lại đứa con ngỗ nghịch này rồi.”

Hoàng hậu trầm tư suy nghĩ một lát rồi kêu một cung nữ lại gần nói nhỏ vào tai cô cung nữ điều gì đó rồi cho cô cung nữ lui ra làm việc. Trên khóe môi hoàng hậu nở một nụ cười nham hiểm tà mị đến mức khiến cho Lưu Bình Nhi ngồi bên cạnh không khỏi rùng mình một cái.

Lưu Lam Ngọc ta đã khoang dung cho người sống lâu thêm một chút nhưng ngươi lại chê sao ta lại cho người sống quá lâu, vậy đừng trách sao ta ra tay độc ác.

Lưu Nhi Bình ngồi bên cạnh cảm thấy rất hả hê trên môi không khỏi xuất hiện một nụ cười tà mị. Tôi chờ xem kết cục của cô ra thế nào, những ai dám chống đối tôi đều phải lạnh cái kết quả thích đáng.