Cửu Cửu Trùng Sinh

Chương 16: Phong Tử Thiên mạng ngươi là do ta cứu​




Sáng hôm nay bầu trời trong xanh cùng với bầu không khí trong lành, Lưu Lam Ngọc vương vai hít lấy bầu không khí trong lành. Đôi mắt nàng trầm uẩn nhìn về phía chân trời xa sôi, trong đôi mắt của nàng hiện lên sự nhớ thương da diết về một thế giới xa xăm, nơi nàng được gia đình che chở bảo vệ, nơi nàng được cười đùa cùng với đứa bạn thân, nơi nàng sống một cuộc sống ấm êm không cần lo cơm ăn áo mặc. Nhưng tất cả những thứ đó bây giờ quá đổi xa vời đối với nàng, giờ đây nàng phải tự mình kiếm sống, phải tự mình chống chọi với những âm mưu, tính toán và cả các thế lực to lớn trong cung nữa.

Đôi mắt thanh tú khép lại, trong đầu Lưu Lam Ngọc đang tính toán về cuộc sống sau này của mình. Nàng muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người, nàng không muốn bon chen hay tranh giành quyền lực. Nàng chỉ muốn bình yên sống qua ngày, nàng cũng sẽ như bao nữ nhi bình thường khác sẽ kiếm một nơi để nương tựa rồi đây cô sẽ được làm mẹ, sẽ được cảm nhận cái cảm giác thiêng liêng của người làm mẹ sẽ được tự tay chăm sóc cho con cái.

Lưu Lam Ngọc mang trên vai một cái xọt để đựng lá thuốc, sau khi chuẩn bị một con dao nhỏ, một cây cuốc nhỏ cô xuất phát. Nàng đi tới bìa rừng nơi có nhiều cây thuốc nhất, nàng bắt đầu hái những cây thuốc nhỏ, sau nữa ngày số thuốc nàng hái được cũng kha khá. Lưu Lam Ngọc ngồi tựa lưng vào một góc cây lớn để nghỉ ngơi, nàng đưa vạt áo lên lau đi những giọt mồ hôi trên mặt.

-------------------------------(ta là đường phân cách ^^)------------------------------------

Bên sâu trông rừng có đám người mặc hắc y tay cầm kiếm đang bao vây một vị nam nhân tuấn tú. Dáng người thanh niên lướt trên những nhánh cây còn bọn hắc y nhân thì đuổi theo phía sau. Nhưng dù có chạy nhanh thế nào thì có lúc cũng mệt, người nam nhân dừng lại nghỉ ngơi, bọn hắc y nhân đằng sau thừa cơ xông lên bao vây xung quanh người nam tử.

Tất cả bọn hắc y nhân đều chăm chú nhìn vào tên nam nhân dè chừng, rồi bọn chúng đưa mắt nhìn nhau ra ám hiệu tất cả cùng xông lên. Tên thứ nhất xông lên thẳng tay chém thẳng vào ngực của người nam nhân, thân hình người nam nhân chuyển động né rất nhanh rồi đưa chân đá một cước vào bụng dưới của tên hắc y nhân. Tên hắt y nhân lãnh một cước vào bụng cả người bay vụt đi đạp thẳng vào một gốc cây thổ máu mà chết. Đám hắc y nhân thấy vậy nên tất cả cùng xông lên. Bọn họ vung kiếm hết người này đến người khác nhưng tất cả các đường kiếm đều không làm sao trúng vào người nam nhân.

Sau một canh giờ bọn họ không làm sao chạm vào người nam tử được thế là cả bọn chạy quanh người nam tử tạo thành một trận pháp gọi là Thiên âm tuyệt thế trận. Sau vài khắc bày trận pháp tất cả tên hắc y nhân theo thứ tự đã định sẵn xông lên chĩa mũi kiếm về phía người nam nhân, hết lần này đến lần khác các mũi kiếm chĩa vào người, cuối cùng người nam nhân cũng không chống đỡ nổi nữa mà bị một nhát kiếm đâm thẳng vào bả vai trái. Người nam tử cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa từ trong tay áo lấy ra một quả bom khói. Thân ảnh của người nam tử thoát biến mất trong làn khói dày đặc ấy.

Bọn hắc y nhân lấy tay xua đi làn khói trước mắt, sau vài khắc thì không thấy người nam tử đâu nữa. Bọn chúng nhìn mặc nhau, rồi có một tên phất tay cả bọn cùng nhau chạy đi tìm người nam tử.

Người nam tử thân mang trọng thương chạy ra bìa rừng, vô tình gặp được Lưu Lam Ngọc đang ngủ dưới gốc cây. Người nam tử định tới nhờ vã Lưu Lam Ngọc thì lại ngất lịm đi dưới tán cây. Nàng nghe tiếng động lớn liền mở mắt ra nhìn thử mọi thứ xung quanh thì thấy một người nam tử trên người rướm đầy máu đang thoi thóp bên dưới tán cây cổ thụ.

Lưu Lam Ngọc tò mò đứng dậy đi tới bên người nam tử kia đặt ngón trỏ vào mũi hắn để kiểm tra hơi thở. Thấy hơi thở của người nam tử rất yếu nàng liền lấy thuốc giã nát rồi đắp lên vết thương của người nam tử. Trời cũng đã xế chiều cũng đến lúc nàng phải về nhà nhưng nàng không thể mặc kệ sống chết của người nam nhân này. Lưu Lam Ngọc đỡ người nam tử lên vai cõng về nhà.

---------------------------------( ta là đường phân cách ^^)-----------------------------

Người nam tử nằm trên giường mắt lờ đờ khẽ mở. Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng không sao nhấc người lên được, vì cử động mạnh vết thương trên vai nhức lên, hắn đau đớn nằm xuống lại.

“Ngươi tỉnh rồi à, đừng cử động mạnh nếu không vết thương lại rách ra thì thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu.” Lưu Lam Ngọc bưng một chén thuốc mới sắc để lên bàn.

“Tại hạ tên là Phong Tử Thiên, không biết quý danh của cô nương đây…” Phong Tử Thiên tay hành lễ, miệng gượng nói.

“Ta tên Thu Nhi, mạng ngươi cũng lớn đấy may mà ngươi gặp ta nếu không bây giờ ngươi không còn nằm đây mà nói chuyện đâu.” Lưu Lam Ngọc lạnh giọng, nàng ngồi vào ghế tay lật cuốn sách y đọc.

“Thu Nhi cô nương tại hạ xin cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương.” Phong Tử Thiên khuôn mặt tái nhợt gắng gượng nói.

“Tỷ tỷ!! Người của Lam phủ tới.” Quế Trân từ bên ngoài chạy vào báo tin.

“Ta biết rồi muội ở đây chăm sóc Tử Thiên công tử ta ra ngoài một lát rồi về.” Nàng dặn dò Quế Trân

Lưu Lam Ngọc bước ra ngoài, bên ngoài là hai tên mục đồng, thấy nàng bước ra một tên mục đồng bước lên trước cúi đầu tay đưa cho Lưu Lam Ngọc một bức thư.

“Thu Nhi tiểu thư lão gia dặn chúng tôi tới rước tiểu thư về phủ gặp lão gia.” Một tên mục đồng bước lên hành lễ

Lưu Lam Ngọc đi theo hai tên mục đồng.

Hai tên mục đồng đưa Lưu Lam Ngọc vào một thi cát, bao quanh thi cát là một ao nước trong, trong ao nước trồng rất nhiều hoa sen. Nếu muốn đi vào bên trong thi cát thì cách duy nhất đó chính là đi qua một cây cầu nhỏ được bắc ngang qua.

Lưu Lam Ngọc bước chân vào bên trong thi cát thì hết sức ngỡ ngàng vì bên trong thi cát toàn sách nhưng không phải chỉ vài trăm cuốn sách mà số lượng sách trong này phải lên đến hàng ngàn cuốn.

Lưu Lam Ngọc lướt nhìn một loạt rồi lấy một cuốn sách trên kệ xuống, nàng lật vài trang sách thì phát hiện cuốn sách nàng đang cầm trên tay là một cuốn tâm y. Lưu Lam Ngọc lấy thêm mấy cuốn nữa để kiểm tra thì phát hiện sách bên trong thanh các này đều là sách y.

Từ bên ngoài có một lão nhân bước vào tay trái vuốt ve râu tay phải phẩy quạt cười bước vào.

“Đây là nơi lưu trữ sách y trên thiên hạ, trong này có cả những cuốn sách đã bị thất truyền.” Một lão nhân vừa cười lớn vừa vuốt râu đi vào.

“Sư phụ!!” Lưu Lam Ngọc cuối đầu hành lễ.

“Con hãy lấy vài cuốn sách trị thương mà đọc mai ta cho con thực nghiệm.” Lâm Nhĩ Khang giặn dò.

“Vâng ạ!!” Vừa nói xong Lưu Lam Ngọc vừa quay lưng lấy vài cuốn sách đọc. Lam Nhĩ Khang thấy học trò của mình chú tâm như vậy nên cũng không làm phiền mà lui gót bước ra ngoài.

Trời cũng đã tối nhưng bên trong thanh các đèn vẫn còn sáng, Lưu Lam Ngọc mải mê tìm hiểu mấy cuốn sách mà quên cả thời gian, thấm thoát trời đã khuya, sương bắt đầu xuống, nhiệt độ cũng thấp hơn. Nàng lúc này mới cảm nhận được độ lạnh của bầu trời đêm nàng chợt nhận ra trời đã tối thế là Lưu Lam Ngọc thổi nến đóng cửa thanh các và đi về.

Lưu Lam Ngọc bước vào nhà, Quế Trân nghe thanh âm liền chạy ra đón.

“Quế Trân, Phong công tử thế nào rồi?”

“Dạ vết thương của huynh ấy đã hết chảy máu, hiện tại huynh ấy đang nghĩ ngơi trên giường.” Quế Trân lưu loát kể lại.

“Vậy được rồi, mà đại ca của muội đi săn chưa về à?” Lưu Lam Ngọc thắc mắc.

“Dạ chưa ạ, mỗi lần huynh ấy đi săn cũng phải mất ba bốn ngày ạ.”

“Ừm, được rồi chúng ta đi ngủ thôi.” Lưu Lam Ngọc đi thẳng vào nhà, trên mặt hiện rõ mệt mỏi, trên mắt bắt dầu xuất hiện quần thâm.

Quế Trân thấy Lưu Lam Ngọc mệt mỏi như vậy nên cũng không dám làm phiền, cô chạy theo sau Lưu Lam Ngọc vào trong.

------------------------------------( Ta là đường phân cách ^^)---------------------------

Tác giả: anh nam chính cuối cùng cũng xuất hiện em chờ anh lâu lắm rồi đấy, anh Tử Thiên ơi cho em xin chữ ký đi ạ, người đâu mà đẹp trai thế.

Lưu Lam Ngọc: Tử Thiên là của chị em tránh xa một chút đi *lấy tay xua đi*

Tác giả: Oa không công bằng sao tất cả nam nhân đẹp trai đều yêu chị chứ oa oa.

Lưu Lam Ngọc: Tại chị đẹp em ơi ha ha ha

Tác giả: Tinh thần tự xướng của chị cao quá em với không tới *bỉu môi*

Lưu Lam Ngọc: Chị mà lụy, chị đẹp chị có quyền, khi nào em đẹp như chị đi rồi sẽ có khối anh theo.

Tác giả: Chị dám thách thức em sao, em sẽ âm mưu soán ngôi của chị khựa khựa.

Lưu Lam Ngọc: Em làm được rồi hãy nói nha coi chừng làm không được à ha ha ha *lấy tay che miệng*

Tác giả ngồi suy nghĩ cách để hạ bệ Lưu Lam Ngọc và dành lấy chức đại mĩ nhân, vừa suy nghĩ vừa cười nham hiểm.

Thảo luận góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/