Cửu Đỉnh Thần Hoàng

Chương 5: Chính Thiên môn




Ngũ lôi thành, dưới chân Lôi Âm Sơn, bên trong một căn nhà gỗ, Sở Tuấn lẳng lặng nằm trên giường, ngực hơi nhấp nhô, hô hấp đều đều ổn định. Ngoài cửa sổ trùng thanh (âm thanh côn trùng) chít chít, yên tĩnh mà an toàn, không còn phải nghe đám dị thú thay phiên nhau cuồng rống.

Sở Tuấn ấn đường đột nhiên hiện ra một đoàn bạch quang nhu hòa (dịu nhẹ), bạch quang như có linh tính chậm rãi chui ra, biến ảo thành một nữ tử vóc người uyển chuyển, toàn thân bao bọc trong ánh sáng nhu hòa, nhìn không rõ khuôn mặt. Nữ tử đứng trước giường Sở Tuấn quan sát một hồi, thầm nói: "Rõ ràng là một tên thể tu thực lực yếu kém, tại sao lại nắm giữ năng lực tự lành?"

Nữ tử trầm tư một lát, giống như tự nói với chính mình: "Nhật nguyệt song huyền chiếu càn khôn, hay là thật sự có thể thử một lần!"

Trong mộng, Sở Tuấn lần thứ hai tiến vào cái sơn cốc vắng vẻ kia, giữa bầu trời vẫn một vầng trăng rộng lớn. Sở Tuấn quét nhìn bốn phía sơn cốc một chút, kỳ quái tự hỏi: "Tại sao trong mộng ta lại tới đây?"

"Ngươi gọi là Sở Tuấn?" Một âm thanh khô lạnh (khô khốc và lạnh nhạt) từ phía sau đột ngột vang lên.

Sở Tuấn bỗng nhiên xoay người lại, chỉ thấy phía sau một thân ảnh đang lẳng lặng đứng, toàn thân trên dưới khoác lên ánh sáng ôn hòa, căn bản không cách nào nhìn rõ tướng mạo, bất quá có thể xác định là một nữ tử.

Sở Tuấn gật đầu nói: "Không sai, ta tại sao mỗi lần đều mơ tới ngươi?"

"Rất đơn giản, vì ta sống nhờ ở trong biển ý thức của ngươi!" Thanh âm quang ảnh nữ tử vẫn khô lạnh, không mang theo mảy may tình cảm.

"Biển ý thức? Ý ngươi là ngươi đang ở trong đầu của ta?" Sở Tuấn giật mình nói.

"Không sai, cũng có thể hiểu như vậy!"

"Ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì?" Sở Tuấn trầm mặt hỏi, vừa nghĩ tới chính mình trong đầu có một quái nhân, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Đối với chất vấn của Sở Tuấn, quang ảnh nữ tử tựa hồ không để ý chút nào, lạnh nhạt nói: "Ta thích ở chỗ nào chính là may mắn của chỗ đó, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không muốn nhận đau khổ!"

Sở Tuấn trong lòng hơi lạnh lẽo, quái nhân này dĩ nhiên có thể xông vào trong đầu chính mình, muốn giết chết mình quả thật là dễ như trở bàn tay. Quang ảnh nữ tử thấy Sở Tuấn im lặng không lên tiếng, lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần sợ hãi, ta cũng không ở không (không ở miễn phí) chỗ ngươi, đổi lại, ta có thể truyền cho ngươi một môn công pháp!" Đây là điển hình của việc “đánh cho một gậy lại cho một quả táo ngọt.”

Sở Tuấn nghi ngờ nói: "Công pháp gì, võ công sao?"

Quang ảnh nữ tử cũng hơi sửng người, lạnh lùng nói: "Tất nhiên là công pháp tu luyện, ngươi là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu!"

Sở Tuấn trong lòng hơi động, hỏi: "Là loại công pháp có thể phóng điện kia?"

Sở Tuấn đối với Triệu Ngọc có năng lực khiến phi kiếm phóng điện ấn tượng rất sâu sắc, nếu thật có loại công pháp như vậy học ngược lại cũng không tệ. Dù sao hiện tại hi vọng trở lại thế giới kia đã rất xa vời. Muốn sinh tồn, tất cả phải dựa vào chính mình, trước mắt muốn tồn tại ở thế giới này thì phải thích ứng với thế giới này, khiến bản thân càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Không phải!" Quang ảnh nữ tử nhạt nói: "Loại công pháp kia so với của ta không đáng một đồng!"

Quang ảnh nữ tử tựa hồ đối với Sở Tuấn sùng bái không ngớt công pháp phóng điện rất xem thường, Sở Tuấn bán tín bán nghi hỏi: "Công pháp của ngươi rất lợi hại?"

"Lên trời xuống đất, ngự phong vạn dặm, vĩnh sinh bất tử!" Quang ảnh nữ tử ngạo nghễ nói.

Sở Tuấn khịt mũi coi thường, thầm nói: "Khoác loác nữa đi, vĩnh sinh bất tử cơ đây!"

"Ngươi đến cùng có muốn học hay không?" Quang ảnh nữ tử tựa hồ bị Sở Tuấn vẻ mặt thờ ơ không động lòng chọc tức, thanh âm khô lạnh mang theo ý giận.

Sở Tuấn bỗng nhiên bừng tỉnh, quái nhân này ở trong đầu mình, nếu như khiến nàng tức giận, nàng cho mình một kích liền ngỏm củ tỏi, vội nói: "Muốn học!"

Tuy rằng ngữ khí cùng thần thái xem ra rất giả dối, bất quá quang ảnh nữ tử tựa hồ rất hài lòng gật gật đầu, âm thanh cũng phục hổi vẻ khô lạnh không tình cảm: "Công pháp của ta chia làm hai bộ, một bộ gọi Lẫm Nguyệt Quyết, một bộ khác là Liệt Dương* Quyết, ta trước tiên truyền cho ngươi tầng thứ nhất công pháp Lẫm Nguyệt Quyết, giả như ngươi có thể luyện thành Lẫm Nguyệt Quyết tầng thứ nhất, ta lại truyền cho ngươi Liệt Dương* Quyết tầng thứ nhất!"

* (Dương - danh từ, trong thái dương nhé!)

Sở Tuấn qua loa gật gật đầu, quang ảnh nữ tử thấy thế, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị lên: "Nếu như luyện không được Lẫm Nguyệt Quyết tầng thứ nhất thì... Hừ hừ!"

Quang ảnh nữ tử không nói muốn thế nào, chỉ dùng "Hừ hừ" để thay thế, loại đe dọa không biết hậu quả này tựa hồ so với nói ra rõ ràng cụ thể càng hữu hiệu hơn. Sở Tuấn đáy lòng dâng lên sự lạnh lẽo, hầu như phản xạ có điều kiện ưỡn thẳng người lên tỏ vẻ nghiêm túc, thầm nói: "Nàng sẽ không ăn đầu óc của ta chứ?"

"Ta trước tiên truyền cho ngươi Lẫm Nguyệt Quyết tâm pháp tầng thứ nhất, ngươi trước tiên để tâm ghi nhớ!" Quang ảnh nữ tử nhạt nói.

Sở Tuấn trí nhớ không kém, rất nhanh liền đem tâm pháp quang ảnh nữ tử nói ra khắc ghi trong đầu. Quang ảnh nữ tử gật gật đầu hài lòng, phân phó: "Sau này buổi tối liền dựa theo công pháp tu luyện, sau mười ngày nếu ngươi không thể xung đỉnh khai khiếu... Hừ hừ!"

Sở Tuấn trong lòng rét lạnh: "Nữ quái nhân này đến cùng là muốn làm gì đây? Bề ngoài nói không ở không trong biển ý thức của ta, lúc này truyền thụ cho ta công pháp, lại dường như muốn cứng rắn buộc ta tu luyện?"

Sáng sớm, Sở Tuấn bị tiếng nói ngoài phòng đánh thức.

"Hắn còn không tỉnh sao?" Am thanh Lâm Bình truyền vào.

"Vẫn chưa, bị thương nặng như vậy có thể nhặt về một mạng đã không tệ, làm sao có khả năng tỉnh lại nhanh như vậy!" Một thanh âm xa lạ đáp.

"Chờ hắn tỉnh lại liền thông báo cho ta!" Lâm Bình thản nói.

"Vâng, sư huynh!" Âm thanh xa lạ cung kính đáp.

Tiếp theo tiếng bước chân xa dần, hẳn là Lâm Bình rời đi. Sở Tuấn mở to hai mắt nhìn nóc nhà, lẳng lặng hồi tưởng lại sự tình trước khi hôn mê, còn cả chuyện nữ tử trong mộng truyền thụ cho hắn Lẫm Nguyệt Quyết tầng thứ nhất.

Sở Tuấn đang xoắn xuýt vấn đề đến cùng là mộng hay không phải mộng thì cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một người tóc hoa râm thò đầu vào, nét mặt đầy vết phong sương, vừa nhìn đã biết là tiểu nhân vật sống dưới tầng chót xã hội.

"Ồ, vậy mà tỉnh rồi!" Người này kinh ngạc ồ lên một tiếng, lắc mình đi vào, trực tiếp đi tới trước giường.

Sở Tuấn nở nụ cười thân thiện, hỏi: "Lão bá, đây là địa phương nào?"

"Lão bá" sắc mặt người kia hiện lên một đường hắc tuyến: "Ta rất già sao?"

Sở Tuấn ngạc nhiên một thoáng, tóc trắng phơ, nếp nhăn trên mặt có thể thành đường cho ruồi đi qua, vậy còn chưa già sao?

"Ta tên Đoạn Lập, những ngày qua là ta chăm sóc ngươi!" Phong sương nam tử lạnh nhạt nói: "Nơi này là Chính Thiên môn, Lâm Bình sư huynh đem ngươi mang về, tiểu tử ngươi vận khí không tệ, bị thương nặng như vậy mà cũng không chết!"

"Cảm tạ lão... Đoàn đại ca chăm sóc!" Sở Tuấn cảm kích nói.

Đoạn Lập nếp nhăn trên mặt như hoa cúc nở ra, cười ha ha nói: "Cảm tạ ngược lại không cần, ta đã thu tiền công của Lâm sư huynh rồi!"

Lâm Bình thu hồi ngón tay đặt trên uyển mạch (mạch ở cổ tay) của Sở Tuấn, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc, ngạc nhiên nói: "Thương thế vậy mà khỏi tám phần rồi!"

Sở Tuấn gật đầu nói: "Dựa cả vào Lâm huynh cứu trị!"

Lâm Bình cười nhạt nói: "Sau này phải gọi ta là Lâm sư huynh!" Nói xong liền đem một khối yêu bài (lệnh bài đeo lưng) màu đen đưa cho Sở Tuấn.

Sở Tuấn ngạc nhiên tiếp nhận yêu bài, Lâm Bình lại lấy ra một cái bình sứ đặt ở bên giường rồi nói tiếp: "Đây là lần trước ta đáp ứng cho ngươi mười hạt linh đậu thù lao, ân, ta còn có việc đi trước, chờ ngươi thương thế khỏi hẳn, Đoạn Lập sẽ dẫn ngươi đi tiếp nhận việc phụ trách Linh Điền, có cái gì không hiểu có thể hỏi hắn!" Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.

Sở Tuấn cầm yêu bài cùng bình sứ, nghe Lâm Bình giọng điệu thật giống như đang bố thí cho mình, không thể nghi ngờ khiến hắn trong lòng rất không thoải mái.

Đoạn Lập vẻ mặt phong sương hâm mộ nhìn yêu bài màu đen trong tay Sở Tuấn, nói: "Tiểu tử, ngươi vận may thật tốt, vừa tới liền trở thành ngoại môn đệ tử của bổn môn, con trai của ta đến nay còn không thu được tư cách nhập môn, chỉ có thể chờ đợi sau khi ta rút lui, thay thế vị trí của ta thôi."

"Rất nhiều người tranh nhau trở thành đệ tử ngoại môn của Chính Thiên Môn sao?" Sở Tuấn từ trong bình sứ đổ ra một hạt linh đậu màu vàng óng, vừa tỉ mỉ quan sát vừa hỏi.

Đoạn Lập ánh mắt quái dị nhìn Sở Tuấn một chút, ngạo nghễ nói: "Cái này là tất nhiên rồi, thành đệ tử ngoại môn của bản môn chẳng khác nào có công việc thu nhập ổn định, không cần phải đi làm công việc nguy hiểm, không biết có bao nhiêu thể tu tranh nhau trở thành là để tử ngoại môn của bản môn đấy!"

Sở Tuấn không khỏi hỏi: "Đệ tử ngoại môn phụ trách công việc gì?"

Đoạn Lập đắc ý giới thiệu: "Chủ yếu là trồng trọt, nuôi dưỡng, rèn đúc, còn có một ít phụ trách tạp vụ thông thường trong môn phái!"

Đêm xuống, một vầng trăng tròn treo lơ lững giữa bầu trời.

Sở Tuấn nằm trên giường nhìn nóc nhà đờ ra, tiêu hóa những tin tức thu được từ Đoạn Lập. Nghe ý tứ Đoạn Lập, chờ mình thương thế thật khỏi, liền theo hắn cùng một chỗ trồng một loại đồ vật gọi là linh túc. Linh túc là thức ăn chính của những người ở đây, giống như hạt thóc cùng lúa mạch tại hậu thế.

Sở Tuấn đổ ra một hạt linh đậu ngửi ngửi, không thấy nửa điểm mùi vị, liền ném vào trong miệng nhai nhai, khá ngọt. Nghe Đoạn Lập nói loại linh đậu vàng óng này chính là dùng linh túc tinh chế thành, mười cân linh túc mới có thể chế thành một hạt linh đậu, ăn một hạt linh đậu liền đủ năng lượng hoạt động mấy ngày. Bởi vì linh đậu có thể bảo tồn mấy nghìn năm, hơn nữa lại là vật phẩm tất yếu trong sinh hoạt nên trở thành tiền tệ lưu thông.

Sở Tuấn nuốt vào một hạt linh đậu, chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp từ trong dạ dày tản ra, cảm giác đói bụng lập tức không còn, hơn nữa cũng không có cảm giác căng cứng khó chịu. Sở Tuấn thầm nói: "Quả nhiên là thứ tốt, tiết kiệm thì giờ lẫn tinh lực, nếu như những chuyên gia ở hậu thế kia có thể phát minh ra thứ đồ như vậy, tuyệt đối là tiến bộ mang tính cách mạng!"

Đem bình sứ cẩn thận thu vào, Sở Tuấn lại lấy ra ba viên hỏa viên thú tinh, nắm ở trên tay sưởi ấm. Nghe Đoạn Lập nói, một viên cấp một thú tinh có thể đổi được một trăm hạt linh đậu, cấp hai thú tinh thì số lượng phải tăng gấp mười lần. Linh đậu ẩn chứa lượng nhỏ linh khí, tiên tu có thể hấp thu linh khí bên trong linh đậu tiến hành tu luyện, thể tu thì lại có thể lợi dụng linh khí trong đó tẩm bổ thân thể. Linh khí bên trong thú tinh hàm lượng so với linh đậu còn cao hơn rất nhiều, một ít tiên tu giàu có càng yêu thích dùng thú tinh để tu luyện, còn thể tu chỉ có thể dựa vào ăn linh túc để hấp thu linh khí tẩm bổ thân thể, hiển nhiên không thể ăn nuốt thú tinh, vì thế chỉ có tiên tu mới dùng được thú tinh.

Thú tinh mặc dù đối với việc tu luyện của thể tu vô dụng, bất quá cũng không có nghĩa là thể tu không thích thú tinh, bởi vì thú tinh có thể dùng để đổi lấy số lượng linh đậu gấp mười lần. Nếu như ra khỏi thành một chuyến có thể săn bắn được một viên thú tinh, đích thị là thu nhập phi thường đáng gờm, vì lẽ đó rất nhiều thể tu thà rằng bất chấp nguy hiểm đến tính mạng cũng sẽ ra khỏi thành săn giết yêu thú.

Sở Tuấn đem ba viên thú tinh cấp một thu vào cẩn thận, nhàm chán nhìn lên đỉnh nhà, bỗng nhiên nhớ tới Lẫm Nguyệt Quyết do quang ảnh nữ tử truyền thụ trong mộng, đang nhàn rỗi vô sự, liền quyết định thử một chút.