Cửu Dung

Quyển 5 - Chương 1: Cát vàng còn bay mãi (1)




Quyển 5: Hợp ngang chia dọc



Mấy người Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đương nhiên đã biết chuyện gì xảy ra. Bọn họ đi vào trong phòng ngủ của tôi mấy lần, muốn nói lại thôi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, rồi rời đi. Không bao lâu sau, Thư Vũ lại tiến vào.

Cô thấy tôi lặng ngắt nằm trên giường, cũng không nói điều gì khác, đi thẳng đến trước mặt tôi, quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Nô tỳ chúc mừng nương nương, nương nương đại hỷ”.

Trong lòng tôi vốn cảm thấy rất không thoải mái, ấy thế Thư Vũ còn nói vậy, bụng dạ tôi khó tránh khỏi hờn giận: “Cô cô, mời cô ra ngoài trước đi”.

Thư Vũ lại không đứng lên, vẫn nói: “Nương nương, chẳng lẽ người đã quên lời nô tỳ từng nói với người sao? Trong cung này có rất nhiều người nắm quyền sinh quyền sát, nhưng chỉ có Hoàng thượng mới là cao cao tại thượng. Mấy vị nương nương trong Trầm Ngư hiên chúng ta, Mạnh tiệp dư đã nửa năm không được Hoàng thượng sủng ái rồi, Lâm lương nhân từ khi vào cung cũng chỉ được Hoàng thượng sủng ái một lần. Hiện giờ nương nương mới được ân trạch, hẳn nên vui mừng mới đúng. Nương nương mang nét mặt uể oải thế này, lỡ kẻ nào nhìn thấy, chỉ sợ lại gặp phải mầm họa khác”.

Lời Thư Vũ nói, từng từ từng câu tựa như trùy đồng nặng nề đập vào lòng tôi. Tôi giật mình sực tỉnh: Thư Vũ nói rất đúng, thì ra trong lúc bất tri bất giác, tôi lại chỉ để ý đến cảm nhận của mình mà quên đi sự việc thảm thương của Tiểu Hợp Tử và Hàm Mặc trước kia. Hiện giờ Quách hiền phi với tôi chẳng hề hảo hữu, bất cứ lúc nào cũng trông ngóng tôi gặp tai ương, nàng ta ắt sẽ tiện bề giậu đổ bìm leo; Thái độ của Hoàng hậu nương nương lại không rõ ràng; Minh quý phi ghi hận trong lòng với tôi, nếu tôi tiếp tục sa sút tinh thần như vậy, cho dù là bản thân không gặp chuyện gì, thì người bên cạnh cũng khó tránh khỏi tai họa.

Tôi cố chống giường dậy, nói: “Thư Vũ cô cô, những điều cô nói ta đều hiểu, ta 

biết sau này mình phải làm thế nào rồi, cô mau đứng lên đi”. Tôi vừa nói vừa kéo cô dậy. Cô mỉm cười với tôi, trong lòng chúng tôi đều ngầm hiểu mà không nói.

Tôi ngồi dậy cố ăn một chút cháo, lại nghe Tiểu Tam Tử đến bẩm, nói Hoàng thượng hạ chiếu lệnh đến đây.

Người đến hạ chiếu lệnh vẫn là Tiền Tam công công. Tiền Tam công công thấy tôi, trước tiên tươi cười nói: “Chúng tôi đến chúc mừng nương nương đây”.

Tôi cười đáp: “Làm phiền Tiền Tam công công đại giá, nhưng không biết tin mừng từ đâu mà đến?”.

Tiền Tam công công cũng cười nói: “Hoàng thượng vừa mới hạ chiếu, đặc biệt lệnh cho chúng tôi đến truyền chỉ, tấn phong nương nương làm chiêu nghi chính tam phẩm. Nương nương mau tạ ơn đi”.

Tôi vốn đã nghĩ Hoàng thượng có lẽ sẽ thăng phẩm cấp cho mình, nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ thăng nhiều như vậy, lại có thể từ tài nhân chính thất phẩm liên tiếp lướt qua quý nhân thứ lục phẩm, mỹ nhân tòng lục phẩm, tiệp dư chính lục phẩm, sung viện thứ ngũ phẩm, sung dung tòng ngũ phẩm, sung nghi chính ngũ phẩm, thục viện thứ tứ phẩm, thục dung tòng tứ phẩm, thục nghi chính tứ phẩm, chiêu viện thứ tam phẩm và chiêu dung tòng tam phẩm, tấn thăng thẳng cho tôi làm chiêu nghi chính tam phẩm.

Tôi vội lĩnh chỉ, tạ ơn: “Cửu Dung tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”.

Tiền Tam công công vội nói: “Chiêu nghi nương nương mau đứng lên nói chuyện đi. Ý của Vạn tuế gia vốn là muốn tấn thăng nương nương làm quý tần, song chỉ sợ thăng liền mấy cấp sẽ không hợp về lý, Thái hậu nương nương sẽ phản đối nên mới bảo nô tài chuyển lời cho nương nương, xin nương nương tạm thời chịu ấm ức. Mặt khác, Vạn tuế gia đã an bài Quỳnh Anh lâu cho nương nương ở đó, hiện giờ đã thu xếp xong xuôi rồi, nương nương cứ dẫn các nô tài dọn sang bên ấy là được. Khoảng cách từ Trầm Ngư hiên đến Ngự thư phòng vừa xa vừa lòng vòng, Trầm Ngư hiên lại vừa vắng vẻ vừa hẻo lánh, bao ngày nay cũng làm cho nương nương tủi thân rồi. Vạn tuế gia còn đặc biệt có lòng bảo nô tài nói lại với nương nương, tối nay người sẽ đến Quỳnh Anh lâu của nương nương. Nương nương nhớ chuẩn bị sẵn sàng để tiếp giá. Vạn tuế gia long ân cuồn cuộn như vậy, quả tình hiếm thấy, nương nương thật sự là người có phúc”.

Tôi thầm cười khổ một tiếng, lại tạ ơn ân điển của Hoàng thượng. Tiền Tam công công đưa đến rất nhiều tặng vật Hoàng thượng ban cho tôi, xong xuôi rồi mới dẫn đám tiểu thái giám rời đi.

Tôi sai người thu dọn đồ đạc ổn thỏa thì đã có thái giám khiêng kiệu đến đón. Vậy là, tôi dẫn theo cung nữ thái giám của mình, cùng nhau dọn đến Quỳnh Anh lâu. Trước khi đi, tôi thấy Mạnh tiệp dư dựa vào khung cửa, ngoảnh mặt làm thinh, Lâm lương nhân lại không ngừng đến ra vẻ bợ đỡ. Mãi tới khi đám thái giám thúc giục, chúng tôi mới rời khỏi đó.

Quỳnh Anh lâu là một tòa tiểu lâu có phong thái tao nhã, chung quanh vây lại bằng đá cẩm thạch, có một khoảnh sân thuộc về riêng mình. Mai trắng mai hồng nở khắp khuôn viên, đua sắc khoe hương trong gió Tây, vô cùng đẹp đẽ.

Tôi mới dọn đến chưa được bao lâu, đã có nương nương phẩm cấp thấp hơn đến tặng lễ, cũng có rất nhiều người phẩm cấp cao hơn tôi, nhưng muốn lung lạc hoặc nịnh nọt tôi nên cũng phái người đưa lễ tới. Chẳng mấy chốc, đủ kiểu lễ vật và xiêm áo đã xếp đầy trên đất, Minh Nguyệt Hân Nhi cứ gào ầm lên: “Nhận lễ đến mức tay mềm nhũn cả ra, cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy”.

Điều khiến tôi cảm thấy không an lòng chính là Minh quý phi lại cũng phái người đưa đến một phần lễ vật. Lễ vật kia được chứa trong hộp gỗ lim tinh xảo khắc hoa, tôi mở ra nhìn thì bên trong tổng cộng đặt ba món đồ, môt cây trâm bạch ngọc được điểm xuyến khảm nạm phỉ thúy, một chiếc xuyến bạch ngọc viền vàng, còn có cả một chuỗi vòng cổ được xỏ từ những viên Đông châu[1]. Trên cây trâm kia còn rủ xuống mấy viên minh châu sáng bóng không tì vết, có thể soi được rõ cả bóng người. Còn hai món đồ kia, tất nhiên cũng không phải đồ thường.

[1] Triều Thanh gọi những viên trân châu được làm ra từ phía đông bắc là Đông châu, tiếng Mãn là Tháp Na. Dùng để phân biệt với Nam châu - những viên trân châu được làm ra từ phía nam. Loại trân châu này vô cùng quý giá, được tạo thành ở Hắc Long Giang, lưu vực sông Ussuri và sông Áp Lục, dùng để làm vòng cổ hoặc khảm trên mũ miện, quan phục nhằm thể hiện và tôn vinh quyền lực.

Tôi biết, Minh quý phi chắc sẽ không vô duyên vô cớ tặng tôi lễ vật quý giá như vậy. Nàng ta tặng lễ vật hẳn là ẩn chứa thâm ý gì đó.

Tôi đặc biệt tìm đến Thư Vũ trao đổi: “Thư Vũ cô cô, cô nói Minh quý phi phái người đưa đến một cây trâm quý giá được làm ra ở Ba Tư, một chiếc xuyến, còn cả một chuỗi vòng cổ là có ý gì?”.

Thư Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Nương nương, với sự thông minh tài trí của người, làm sao có thể không nghĩ ra?”.

Tôi có phần quẫn bách, vội vàng nói: “Thư Vũ cô cô, cô đừng chê cười ta nữa. Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra”.

Thư Vũ suýt nữa bật cười, nhưng cô cố nén lại: “Nương nương, việc này thật sự rất đơn giản. Người cũng biết, dân gian có một phong tục cổ xưa, đó là lúc gia đình giàu có lấy tiểu thiếp, chính thất sẽ tặng nàng mấy món đồ, thường là một cây trâm để tiểu thiếp cài lên đầu, ngụ ý vĩnh viễn áp chế nàng, còn tặng một cái xuyến với ý bao vây nàng; tặng cả một chuỗi vòng cổ với ý bức bách nàng. Minh quý phi tặng mấy thứ này cho nương nương, chắc hẳn muốn nói với nương nương, bảo nương nương đừng hành động ngông cuồng đấy. Nhưng mà Minh quý phi cũng quá coi trọng bản thân mình rồi. Bên trên còn có Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vốn không nói gì, đâu đến phiên Minh quý phi nàng ta khoe khoang chứ?”.

Tôi mỉm cười, Minh Nguyệt Hân Nhi ở bên cạnh than thở: “Bản thân Minh quý phi chẳng phải cũng chỉ là thiếp thôi sao? Nàng ta tự cho mình là thứ gì chứ, hừ!”.

Ngay khi Minh Nguyệt Hân Nhi nói lời này chưa được bao lâu, Hoàng thượng liền ban thánh chỉ xuống, tấn thăng Minh quý phi làm hoàng quý phi tòng nhất phẩm. Hoàng quý phi thăng cấp, Hoàng thượng còn đặc biệt cử hành thịnh yến để chúc mừng nàng ta, trong hoàng cung lại sôi nổi một phen. Minh quý phi khí thế bừng bừng, càng kiêu căng ngạo mạn, đem ra so sánh, hào quang của Hoàng hậu ngược lại ảm đạm đi nhiều. Nhưng Hoàng hậu vẫn bình tĩnh ung dung, loại khí chất gặp cảnh loạn vẫn hoàn bình thản đó, mãi mãi không phải là thứ mà Minh quý phi có thể so sánh được.

Tôi vốn không muốn đến dự thịnh yến của Minh quý phi, nhưng dưới sự khuyên bảo của Thư Vũ, đành phải tới đó. Lần này, thật ra Minh quý phi đã không thèm ngó đến tôi, chỉ phân cao thấp với Hoàng hậu khắp nơi. Song Hoàng hậu lại chẳng hề lưu tâm. Thịnh yến lần này, bản thân tôi lại gặp một chuyện vui. Đó là Đỗ Lâm Nhược đã cùng tôi trò chuyện vui vẻ. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện về Đỗ Linh Nhược trước kia, đều cảm thấy trong lòng có phần thê lương, song kể từ đó, tâm tư lại dường như xích lại gần nhau hơn. Trong hoàng cung, không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, có được muội muội tốt Đỗ Lâm Nhược, lòng tôi cũng thoải mái hơn nhiều.

Nhưng Thư Vũ luôn khuyên giải bên tai tôi, người trong hoàng cung, hơn nữa cùng là phi tần, không ai có thể tin tưởng được, đối với Đỗ Lâm Nhược, tôi vẫn nên có ba phần đề phòng, không thể vứt bỏ sự thật được. Tuy rằng ngoài miệng tôi bằng lòng với Thư Vũ, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.

Đỗ Lâm Nhược thân thiết với tôi, thường xuyên tới chỗ tôi tìm tôi nói chuyện phiếm. Hoàng thượng ở lại chỗ tôi nhiều lần, có đôi khi cũng gặp Đỗ Lâm Nhược. Hoàng thượng vốn thích sự khôn khéo dễ thương và sức sống tuổi trẻ của Đỗ Lâm Nhược, hiện giờ thường hay gặp, càng cảm thấy cô bé tốt, thế là đến chỗ cô bé nhiều hơn, đến chỗ tôi ít hơn. Tôi vốn tồn tại ba phần ý khác với Hoàng thượng, cứ như vậy thật ra lại thỏa mãn tâm tình của tôi.

Một vài ngày sau, Đỗ Lâm Nhược đã được tấn phong làm Lâm tần.

Minh Nguyệt Hân Nhi có phần giận dữ, nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng ở đây tốt bụng nữa được không? Hiện giờ Đỗ Lâm Nhược đã được tấn phong làm Lâm tần, tỷ nói xem đáng giận đến cỡ nào! Nếu không phải trước kia cô ta thường xuyên tới chỗ này của tỷ, làm sao thu hút được sự chú ý của Hoàng thượng, rồi làm sao có thể được Hoàng thượng xem trọng, từ một mỹ nhân bé mọn được tấn thăng thẳng lên làm 

tần. Cô ta làm gì không làm, lại đi làm tần, vừa vặn trấn áp tỷ tỷ, trong lòng muội không bực mới là lạ ấy. Tỷ tỷ, tỷ còn ở đây vui mừng nữa, đúng thật là!”.

Tôi nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, chẳng lẽ muội quên Đỗ Linh Nhược của ngày xưa rồi sao? Lúc mới ban đầu, chúng ta cũng không từng coi cô ấy là người tốt, nhưng cô ấy thật sự làm bao việc vì Thẩm gia, đều là vì cô ấy là người có tình có nghĩa nhất trên đời này. Lâm Nhược muội muội tuổi trẻ động lòng người, đối xử với mọi người lại tốt, Hoàng thượng vừa ý muội ấy vốn cũng không có gì kỳ lạ. Muội muội, muội ở đây bực tức gì hả? Nếu phi tần nào trong cung được tấn thăng mà ta cũng đều phải tức giận, chẳng phải là muốn ta giận mà chết sao?”.

Minh Nguyệt Hân Nhi bị tôi phản bác lại đến không nói nên lời, tức giận ngồi sang một bên, không nói không rằng, tôi cũng không để ý đến con bé, để con bé tự chọc tức chính mình.

Lúc này, Thư Vũ đi đến, tựa như không hề để ý, lại tựa như có thâm ý khác, nói: “Nương nương, Vạn tuế gia đã mấy ngày không tới rồi. Vạn tuế gia không tới, người khác cũng không tới, trong Quỳnh Anh lâu của chúng ta giờ yên tĩnh đi nhiều đấy”.

Tôi mỉm cười, cũng không để tâm đến những điều cô nói. Tôi đang nghĩ xem vì sao nửa ngày hôm nay không nhìn thấy Băng Ngưng, cho nên hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, hôm nay Băng Ngưng chạy đi đâu thế? Ta không thấy muội ấy đâu”.

Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tôi hỏi đến Băng Ngưng, có phần ấp úng, hồi sau mới lên tiếng: “Hai chân mọc trên người muội ấy, sao mà muội biết được!”.

Tôi biết con bé vẫn đang giận nên cũng không để bụng những lời nói trong lúc bực tức của con bé.

Tôi nói với Thư Vũ: “Cô cô, nếu hôm nay là đại hỷ của Lâm Nhược muội muội, chúng ta đến chúc mừng đi”. Thư Vũ miễn cưỡng đồng ý, nói: “Cứ theo ý nương nương đi”.

Tôi đang thay xiêm y, chuẩn bị ra ngoài thì rèm cửa bị vén lên, có người xông vào, suýt nữa đụng phải tôi.