Cửu Dung

Quyển 5 - Chương 28: Hồn phách vào cơn mộng




Bóng đêm mịt mùng, trên cây ngô đồng già trong vườn của Sư Cưu cung lại truyền đến từng đợt tiếng quạ kêu rét.

Lòng tôi lại càng thấy bất an. Từ sau khi Hoàng thượng mê luyến thuật đạo suy đồi thì rất ít khi đến Sư Cưu cung của tôi. Sau này, Trương Đạo Cơ dạy cho Hoàng thượng cái gọi là thuật thải âm bổ dương, nói là việc tu luyện phải dùng đến xử nữ chưa kinh qua việc đời. Hoàng thượng liền cho triệu hàng loạt đồng nữ vào cung. Các châu các huyện của Tây Tống vì muốn hiển vinh bèn dâng lên cho Hoàng thượng rất nhiều tú nữ.

Mấy năm nay vốn buổi rối loạn, lại thêm vào Hoàng thượng vô đạo, vương triều Tây Tống gần như mưa gió lênh đênh, tựa như con thuyền lá xiêu vẹo đi trong biển cả mịt mù. Trong lòng tôi rất lo lắng, có khuyên bảo Hoàng thượng mấy lần. Hoàng thượng lại gần như giận cả tôi, càng ít đến Sư Cưu cung của tôi hơn. Hắn ít đến, bản thân tôi lại càng thanh tịnh. Nhưng Hoàng thượng gần nịnh thần xa hiền thần, dưới sự xúi bẩy của Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ, lại càng làm những hành vi hoang đàng, không khỏi khiến người khác ưu sầu. Tuy rằng Hoàng thượng dần dần hoang dâm vô độ, nhưng đối với tôi nói chung vẫn có phần khách khí, bởi trước sau gì việc chiến sự ngoài biên ải đều do nghĩa huynh Viên Chấn Đông của tôi khống chế. Có điều quan hệ giữa tôi và Hoàng thượng ngày càng vi diệu, càng ngày càng giống như giữa Hoàng thượng và Minh quý phi trước kia.

Tiết vương gia nơi xa ngàn dặm, gửi về một tờ giấy trắng, chắc là muốn nhắc nhở tôi phàm việc gì cũng phải coi chừng, Hoàng thượng đã đem lòng nghi ngờ tôi.

Nhớ tới những điều này, tôi không cầm được lòng nhớ lại thời điểm mới gặp Tiết vương gia năm xưa, là trong hội Hoa đăng Tết Nguyên tiêu ở Duy huyện, lần sau gặp lại là trong sự kiện tửu vĩ công của Thẩm gia, khi đó y bạch y lẫm liệt, khi đó y phong lưu phóng khoáng, khác xa với hình ảnh giữa đôi hàng lông mày chứa vài phần bất đắc dĩ và phiền muộn. Khi đó trong mắt tôi y là tên quần là áo lượt phong lưu háo sắc, sau này tôi mới biết trong lòng y vốn có rất nhiều điều không thể làm khác, có rất nhiều điều phải miễn cưỡng chiều theo. Khi đó, tôi còn là tiểu thiếp của người khác, khi đó tôi còn không biết rằng trong lòng y đã có tôi.

Tôi còn nhớ rõ, năm ấy Thẩm Hồng muốn bỏ tôi, y nói ra lời nói đó; tôi còn nhớ rõ, trong hang ổ cường đạo, y trăm đắng nghìn cay đến cứu tôi; tôi còn nhớ rõ, trong cơn hỏa hoạn của khách điếm ở Thiên Tân, người khác đều bỏ quên tôi, y bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, xông vào đám cháy cứu tôi ra; tôi còn nhớ rõ, vì cứu người của Thẩm gia mà tôi không từ gian khổ, y lại giúp tôi mà bao phen tiều tụy; tôi còn nhớ rõ, nỗi đau đớn và đoạn tuyệt trong mắt y khi tôi quyết định vào cung, sự ủ ê chán chường sau những nụ cười miễn cưỡng của y; tôi còn nhớ rõ, trong Dung Hoa hội, y biết rõ trong lòng Hoàng thượng có điều kiêng kỵ với y, ấy thế mà vẫn xuất đầu lộ diện vì muốn bảo vệ tôi.

Cả đời này của tôi, đi qua bốn nam nhân, một là Thẩm Hồng trung hậu si tình, một là Viên Chấn Đông từng là thanh mai trúc mã, còn có một là Hoàng thượng từng có ân có hận với tôi, một nữa là Tiết vương gia từng bị người đời cho là kẻ phong lưu ràng buộc. Trong bốn nam nhân này, Thẩm Hồng đã từng cùng tôi đôi bên thương mến, sau đó đến khi nhìn thấy Liễu Vũ Tương, chàng liền lập tức hiểu ra, người trong lòng chàng yêu không phải là tôi; Viên Chấn Đông và tôi là thanh mai trúc mã, từng hẹn ước chung thân, song đợi đến khi hắn trở về từ sa trường, tôi đã gả cho người khác, hắn cũng đã công thành danh toại, bây giờ tôi và hắn kết bạn, mặc dù cũng là tình thâm ý trọng, nhưng yếu tố lợi dụng nhau chiếm phần nhiều. Tôi thường xuyên nghĩ rằng, một dạo hắn yêu mến tôi, phải chăng cũng là một phần trong kế hoạch trả thù Thẩm gia? Trong lòng Viên Chấn Đông, có lẽ ý tình sâu nặng với tôi, nhưng đối với hắn, thứ hắn yêu nhất vĩnh viễn là bản thân mình, tình yêu vĩnh viễn không sánh bằng công lao sự nghiệp của hắn. Còn về Hoàng thượng, ban đầu Hoàng thượng cho triệu tôi vào cung, chính là vì một câu quả quyết của kẻ thuật sĩ giang hồ, trong đó còn có cả nguyên nhân muốn quyết tranh hơn thua với Tiết vương gia. Hoàng thượng cao cao tại thượng, lại chẳng phân biệt được đúng sai, tự tay giết chết cốt nhục của tôi và hắn, trong vô số phi tần chốn hậu cung của Hoàng thượng, người hắn sủng ái nhất vĩnh viễn không phải là đã thành thì bất biến. Ba nghìn giai nhân chốn hậu cung, tình ý của hắn cũng chia làm ba nghìn phần.

Nhưng mà Tiết vương gia thì lại khác. Y vốn là người phong lưu phóng khoáng, trong nhà có vô số cơ thiếp, tình nghĩa y dành cho tôi lại vẫn toàn tâm toàn ý. Nếu không phải vì quen biết với tôi, nếu không phải vì thứ tình cảm cắt bỏ không đành đoạn, y hà tất phải liên lụy mình đến nhường này, vứt bỏ cả Quận chúa Đông Ngụy không cưới, tự mình xin đến nơi biên thùy khổ sở rét mướt kia?

Dùng lòng ta, đổi tim chàng, mới biết tình nghĩa sâu. Tôi đã từng không biết một lần. Đợi đến khi tôi biết, tôi lại nghĩ mãi mà không rõ một lần nữa. Đợi đến khi tôi suy nghĩ cẩn thận, tất cả đều đã muộn.

Đêm lại càng sâu, tiếng quạ kêu rét kia lại càng om sòm hơn.

Tôi ở trên giường trằn trọc trở mình mà trước sau vẫn không ngủ được, cứ suy nghĩ lặp đi lặp lại như vậy. Đến tận khi đã qua canh ba, mới không dễ dàng gì đi vào giấc ngủ. Giữa cơn ngủ chập chờn, tôi lại nhìn thấy Tiết vương gia đi về phía mình. Y vẫn vận một thân áo trắng, lạnh lùng như nước, đúng là dáng vẻ năm xưa. Tôi thấy thế, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vui mừng, cầm lòng không đặng gọi tên y. Gọi một hồi lâu, y mới đi đến bên cạnh tôi, nhẹ giọng nói: “Dung Nhi, cả đời này, ta vốn tưởng sẽ cứ tạm bợ như vậy, sẽ không yêu ai, nhưng không ngờ rằng, sau khi gặp nàng lại sa chân đắm chìm, không thể tự kiềm chế. Trời xanh tạo nghiệt, không cho chúng ta bên nhau. Nếu có kiếp sau, chúng ta bèn hẹn ước, sẽ bên nhau trọn đời, nàng nói có được không?”.

Tôi nhìn y, chỉ cảm thấy lúc thì rõ nét lúc thì mơ hồ lúc thì huyền ảo, tự nhắc mình hết lần này đến lần khác, y sắp lấy Băng Ngưng rồi, mà tôi, đã trở thành phi tử của Hoàng thượng bao năm. Nhưng vừa thấy ánh mắt y, toàn bộ kiên trì trong lòng tôi đều buông lỏng hết chỉ trong khoảnh khắc. Tôi chậm rãi gật đầu. Đôi mắt y lóe lên niềm vui sướng, nói: “Dung Nhi, nghe được những lời này của nàng, ta có đi cũng yên tâm. Từ nay về sau, nàng phải tự mình bảo trọng”. Tôi gật đầu theo bản năng, hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”.

Y lại khe khẽ mỉm cười, nói: “Dung Nhi, cả đời ta đã phụ bạc rất nhiều người. Sau này những người trong phủ ta đều phải nhờ nàng chăm sóc nhiều hơn. Tú Cát của ta xin phó thác cho nàng. Dung Nhi, một kiếp này giữa đôi ta có rất nhiều điều không thể làm khác, có rất nhiều ràng buộc, kiếp sau nàng phải nhớ đến hẹn ước kiếp này”.

Tâm tưởng tôi loáng thoáng sinh ra cảm giác bất an, vội vàng gọi: “Hi Kiếm, Hi Kiếm, chàng đừng nói những lời này, chàng đừng đi. Những chuyện của bản thân chàng, đừng phó thác cho thiếp, chàng hãy tự mình làm đi. Tôi liên tục gọi liền vài tiếng, thân thể của y lại càng ngày càng mờ nhạt. Y vẫn nói tiếp: “Dung Nhi, mong đến kiếp sau nàng sẽ gả cho ta”.

Tôi ra sức gật đầu, cố gắng nắm chặt tay y, nhưng cảm giác như đã kéo lại rồi mà nâng mắt nhìn lên lại không thấy gì. Đợi đến khi tôi lại nhìn, thì không còn thấy y đâu nữa, chỉ có vài làn khói nhẹ tung bay trong vòm mây. Trên cây, quạ kêu thê thiết, xa xa, trống chiều thê lương, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu như đao cắt.

“Nương nương, tỉnh lại, tỉnh lại...” Một loạt tiếng gọi gấp gáp truyền vào tai tôi. Tôi chậm chạp mở mắt ra, mới phát hiện trên gối đã đầm đìa nước mắt.

Hàm Hàm đang gọi tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàm Hàm bứt rứt đến đỏ bừng, thấy tôi tỉnh lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nói: “Nương nương, vừa rồi người dọa nô tỳ sợ chết khiếp”.

“Vừa rồi ta làm sao thế?” Tôi nhớ lại tình cảnh trong mộng, không chút để tâm, hỏi. Tình cảnh trong mộng rõ ràng nhường ấy, tôi nghĩ đến liền cảm thấy đau đớn thấu tận tâm can.

“Vừa rồi nương nương bị bóng đè. Nô tỳ sợ xảy ra chuyện gì bèn gọi nương nương dậy. Vừa rồi nương nương còn một mực gọi một cái tên, dọa nô tỳ sợ chết khiếp.” Hàm Hàm nói chi tiết.

Đối với nha đầu mới đến này, tôi vốn rất đề phòng, thấy cô ta nói vậy, cũng chỉ hỏi: “Bản cung vừa mới nói gì?”.

“Cũng không có gì. Vừa rồi nương nương một mực gọi... gọi ‘Hi Kiếm, Hi Kiếm’, nô tỳ sợ nương nương bị bóng đè quá sâu thành ma chướng, bèn đánh thức nương nương dậy.”

Tôi lạnh lùng nói: “Hàm Hàm, nếu ngươi theo bản cung, bất kể ngươi nghe được gì cũng không được ra ngoài nói lung tung, rõ chưa?”.

“Xin nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ không nói lung tung. Có thể đi theo nương nương là cái phúc của nô tỳ, nô tỳ hiểu được nặng nhẹ.” Hàm Hàm thuận theo nói.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, tính khí của Hàm Hàm có phần giống Thư Vũ, hiển nhiên hiểu được nặng nhẹ đúng sai, tôi không cần lo lắng căn dặn. Nhưng tình cảnh trong lúc ngủ mơ lại chân thực như vậy, mỗi lần tôi nghĩ đến, lại cảm thấy đau đớn như xé lòng. Tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành, loáng thoáng cảm thấy: Tiết vương gia hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện, bằng không, hồn phách của y há lại nhập vào mộng tôi?